- Ngươi cẩn thận Tô Vĩ một chút, hắn rõ ràng là muốn gϊếŧ ngươi, không chỉ vì Tô gia, cũng có thể là vì Liễu Nhược Hi, tiểu tử kia rất âm hiểm.
Vương bàn tử nhìn Tô Dật, ánh mắt bày tỏ đồng tình thật sâu, nói thật, đối với sự tình ba năm trước, hắn thực rất bội phục, toàn bộ Man Thành trừ kẻ này, thì ai có lá gan làm như vậy.
- Không sao, hắn còn chưa có tư cách.
Tô Dật cười nhạt, không có để ý quá nhiều.
Sau đó Vương bàn tử thông báo Tô Dật, ba ngày sau cường giả Thánh Sơn đến Man Thành chọn lựa đệ tử tiến vào Thánh Sơn.
Vương bàn tử không nói thêm gì, hắn cũng không có tư cách kia, Tô Dật còn không bằng hắn, sao có thể có tư cách.
Huống chi xem như tên này có tư cách, hiện tại Liễu Nhược Hi là tiên tử trên Thánh Sơn, cho tên này mười cái lá gan, sợ là cũng không dám đi Thánh Sơn, bằng không Liễu Nhược Hi còn không xé hắn.
Tô Dật về Tô gia, tin tức như phong bạo bao phủ toàn bộ Tô gia.
Toàn bộ Tô gia nhất thời sôi trào.
- Áo không đủ che thân, gầy như que củi, rất thảm a!
- Đói da bọc xương, rách tung toé trở về!
- Đây chính là Man Yêu Sâm Lâm, có thể sống đã là kỳ tích!
- Thật đúng là mạng lớn, ở trong Man Yêu Sâm Lâm ba năm còn có thể trở về.
Các loại nghị luận truyền khắp Tô gia, nhưng không ai đi thăm hỏi Tô Dật, người nào cũng không muốn cách tai tinh kia quá gần.
Mà giờ khắc này, Tô Dật đang ngồi ở trên ghế xích đu trong tiểu viện.
Tiểu viện nguyên bản xa hoa, giờ phút này chỉ còn lại yên tĩnh, không có huy hoàng như ba năm trước.
- Tô Dật thiếu gia, ngài rốt cục trở về, quá tốt, ta một mực đang đếm thời gian, ga giường đệm chăn đều giặt qua, phòng ngài ta mỗi ngày đều quét dọn, chỉ đợi ngài trở về
Một thiếu nữ bộ dáng nhỏ hơn Tô Dật một chút, giờ phút này kích động không thôi, không ngừng nói chuyện.
Thiếu nữ có gương mặt trái xoan, song mi cong dài, tuy mặc y phục giản dị, nhưng lại che đậy thân hình tú lệ còn mang theo chút non nớt, da thịt như trứng gà, dung quang tỏa sáng.
Tô Dật gác hai tay ở sau ót, dựa vào xích đu, cười mỉm nhìn thiếu nữ.
Ba năm không thấy, tiểu nha đầu lúc trước cũng đã lớn, tư thái hoạt bát bay bổng đã bắt đầu mê người, tuyệt đối là hạt giống mỹ nhân, trong lòng Tô Dật thầm nói, nếu như qua mấy năm, sợ là sẽ càng đẹp.
Thiếu nữ tên Uyển Nhi, phụ mẫu đều mất, là mười năm trước Tô Dật ở trên đường trong lúc vô tình gặp được, thấy nàng lẻ loi hiu quạnh liền mang về Tô gia, lấy tên Uyển Nhi, cho nàng ở bên người.
Ở trong lòng Tô Dật, một mực coi tiểu nha đầu này như muội muội, nhưng nha đầu kia tính cách lại quật cường, chỉ xem mình là nha hoàn.
- Thiếu gia, ngài nhìn cái gì vậy, nhanh đi tắm đi, nhìn bộ dáng của ngài, là chưa từng nhận qua khổ sở bực này a, sao lão gia tử nhẫn tâm để người đi Man Yêu Sâm Lâm như vậy, nghe nói đây chính là địa phương giống như địa ngục a.
Nhìn Tô Dật chật vật, giống như từ trong ổ khất cái bò ra, Uyển Nhi đau lòng không thôi, nước mắt đảo quanh hốc mắt, giống như muốn chảy ra.
Lúc trước nàng khóc muốn đi cùng, nhưng thiếu gia không cho, ba năm này, mỗi ngày nàng đều đếm lấy thời gian trôi qua.
- Ta không sao, không phải vẫn khỏe mạnh trở về sao.
Tô Dật thấy Uyển Nhi muốn khóc, chỉ có thể đứng dậy thành thành thật thật đi tắm rửa.
Trong phòng, Uyển Nhi đã sớm chuẩn bị kỹ càng, trong thùng gỗ còn cố ý bỏ hương liệu, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.
- Thiếu gia, ta giúp người cởϊ áσ.
Uyển Nhi rất tự nhiên thay Tô Dật cởϊ áσ, áo vừa rơi xuống, nhất thời nước mắt không nhịn được chảy ra.
- Thiếu gia, những năm này người chịu khổ rồi.
Uyển Nhi khóc, nước mắt thấm ướt đôi mắt, chỉ thấy trên lưng Tô Dật, lít nha lít nhít đều là vết sẹo lộn xộn.
Có mấy vết sẹo mặc dù đã khép lại, nhưng từ thể tích vết sẹo nhìn, lúc trước tuyệt đối sâu thấy xương.
Uyển Nhi nhịn không được nữa, lệ rơi đầy mặt, cực kỳ đau lòng.
Nàng làm sao lại không đoán ra, ba năm này thiếu gia trải qua, sợ là vượt xa nàng tưởng tượng.
- Nha đầu ngốc, có cái gì phải khóc.
Tô Dật cười một tiếng, lau nước mắt trên khóe mắt của nàng, nói: