Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Đế

Chương 54: Sát nhân diệt khẩu?

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Điêu trùng tiểu kỹ!

Tuy khuôn mặt của Vương Toàn Đức hơi biến sắc, nhưng thần sắc bình tĩnh, phất tay mà động, trong lòng bàn tay có nguyên khí hùng hồn giống như nước lũ tuôn ra, hung hăng va chạm với xương thú.

Ào ào ào…

Cả hai va chạm, năng lượng từ vị trí va chạm khuếch tán ra.

Phanh phanh phanh...

Nham thạch bốn phía vỡ nát, đại thụ bẻ gãy, mặt đất rạn nứt, trầm đυ.c như sấm.

- Vương bát đản, phiền phức lớn rồi!

Lúc này, thời điểm trung niên áo ngắn toàn lực ném ra xương thú, sắc mặt Tô Dật lại đại biến, cúi người co cẳng chạy, giống như mũi tên, trực tiếp chui vào đường lui đã sớm lưu ý.

Đường lui của Tô Dật là một mảnh rừng rậm ở bên cạnh sơn cốc, đại thụ dày đặc che trời, bụi gai rậm rạp.

Tô Dật rất rõ ràng, thực lực của mình còn thấp, muốn ở trên đường bằng đào thoát, sợ là nằm mơ cũng không cần nghĩ.

Quả nhiên, theo thân thể Tô Dật lướt đi, trung niên áo ngắn cũng trực tiếp chạy tới chỗ Tô Dật ẩn núp, hắn đã sớm chú ý tới phụ cận cất giấu một thiếu niên, cho nên mới ở trước mặt Vương Toàn Đức đánh giả một chiêu, nếu bắt được thiếu niên này, có lẽ sẽ chuyển nguy thành an.

- Trốn.

Trong đầu Tô Dật chỉ có một chữ, tên đoàn trưởng kia lại để mắt tới hắn, giờ khắc này hắn chỉ có toàn lực trốn, hi vọng Vương Toàn Đức có thể nhanh chóng đuổi theo.

Trong bụi gai dày đặc, Tô Dật bảy lần quặt tám lần rẽ, phương thức đào mệnh có thể nói lô hỏa thuần thanh.

Hiện tại Tô Dật đã đến Nguyên Hồn cảnh, toàn lực bạo phát, giống như toàn thân có lực khí dùng không hết, trong nháy mắt tiến vào rừng rậm, cũng xuyên qua mấy chục trượng.

Trung niên áo ngắn vốn nghĩ có thể nhanh chóng bắt thiếu niên kia, đến lúc đó uy hϊếp Thánh Sơn.

Chỉ là trung niên áo ngắn không nghĩ tới thiếu niên kia phản rất ứng nhanh, trốn còn xảo trá như vậy, để hắn cũng âm thầm sững sờ.

Nhưng tu vi cách nhau quá lớn, trung niên áo ngắn cũng ở trong Man Yêu Sâm Lâm lăn lộn rất nhiều năm, lập tức đuổi theo, trên người nguyên khí phun trào, những nơi đi qua bụi gai bị chấn vỡ, đã sắp đuổi kịp Tô Dật.

Oanh.

Ở dưới năng lượng trùng kích, đá vụn kích xạ, làm cho Tô Dật lại trốn ra xa.

Sắc mặt trung niên áo ngắn đại biến, không có chút do dự, chỉ có bắt thiếu niên kia mới có thể có cơ hội.

Bởi vậy trung niên áo ngắn không chút suy nghĩ, toàn lực truy sát Tô Dật.

Phanh...

Thời điểm Tô Dật tràn ngập nguy hiểm, thế công của Vương Toàn Đức lại đến, chấn trung niên áo ngắn lảo đảo.

Ba người truy đuổi, cũng dần dần rời khỏi vòng chiến, chỉ có thể nghe được nơi xa truyền đến tiếng gầm gừ và âm thanh trầm đυ.c.

- Tiểu tử, nhìn ngươi còn trốn chỗ nào!

Ánh mắt trung niên áo ngắn lộ ra sắc bén, lấy tay làm trảo, trực tiếp nắm tới bả vai của Tô Dật.

Trong nháy mắt, trảo ấn sắc bén để Tô Dật ngừng bước, không còn cách nào động đậy, nguyên khí trong thân thể giống như ngưng kết.

Trong tay áo, một thanh chủy thủ xuất hiện, nhưng giờ phút này Tô Dật mới phát hiện căn bản không có cách động đậy.

Vừa bắt được Tô Dật, sắc mặt của trung niên áo ngắn đại hỉ, vội vàng hét lớn:

- Dừng tay, bằng không ta gϊếŧ tiểu tử này!

- Ngươi nghĩ quá nhiều!

Chỉ là đồng thời, bóng người của Vương Toàn Đức lại như quỷ mị xuất hiện ở sau lưng trung niên, thậm chí lặng yên không một tiếng động, tay bóp lấy cổ đối phương.

Trong chớp mắt, thần sắc của trung niên áo ngắn kinh biến, giống như gặp quỷ, tràn đầy không thể tin nói:

- Tại sao có thể như vậy?

- Vừa mới đột phá Nguyên Linh cảnh nhất trọng mà thôi, ngươi sao có thể là đối thủ của ta.

Lời vời vang lên, trên cổ cũng truyền ra thanh âm xoạt xoạt.

Trung niên áo ngắn ngã xuống đất, vẻ chấn kinh trong mắt còn chưa thu liễm.

Trảo ấn ở trên đầu vai Tô Dật rơi xuống, có máu tươi tràn ra, ngước mắt nhìn Vương Toàn Đức, Tô Dật cực kỳ cảnh giác, không để ý tới vừa mới trở về từ cõi chết, vội vàng lui ra phía sau mấy bước.

- Không nghĩ tới nhanh như vậy đã có cơ hội.

Nhìn Tô Dật, Vương Toàn Đức cười lạnh.

- Ngươi là cố ý?

Ánh mắt Tô Dật âm trầm, giờ phút này làm sao có thể không rõ, Dong Binh Đoàn đoàn trưởng căn bản không phải là đối thủ của Vương Toàn Đức.

Nếu Vương Toàn Đức một lòng muốn gϊếŧ trung niên áo ngắn, thì chỉ là sự tình mấy chiêu.

Nhưng Vương Toàn Đức cố ý sáng tạo cơ hội, để cho mình ở trước mặt đoàn trưởng Dong Binh Đoàn trốn xa như vậy, sợ là muốn tránh đi ánh mắt của mọi người.

Hết thảy đủ để chứng minh Vương Toàn Đức có bí mật muốn làm không thể cho ai biết.

- Tiểu tử ngươi rất thông minh, bất quá đáng tiếc!

Vương Toàn Đức cười nhạt, một cỗ khí tức vô hình bao phủ Tô Dật, thủ ấn nâng đầu vai Tô Dật lên, thuận tiện mang thi thể trung niên áo ngắn, bóng người xuyên qua rừng rậm.

- Vương Toàn Đức muốn gϊếŧ ta diệt khẩu!

Tô Dật bị lực lượng vô hình giam cầm, dưới tình thế cấp bách nhưng không có bối rối, ngược lại cực kỳ tỉnh táo.

Trong lòng Tô Dật suy tư, nếu như Vương Toàn Đức muốn gϊếŧ người diệt khẩu, vậy trừ bởi vì mình có hôn ước với Liễu Nhược Hi, thì hẳn không có sự tình gì khác.

Thân thể bị giam cầm, bị Vương Toàn Đức xách ở trong lòng bàn tay, giờ phút này Tô Dật hoàn toàn không cách nào động đậy, cũng không có cách nào điều động nguyên khí.

- Đây mới là cường giả, mình quá yếu ớt, như thịt cá trên thớt, mặc người chém gϊếŧ!

Tô Dật cảm nhận được, giờ phút này mình tựa như thịt cá trên thớt gỗ, chờ đợi bị xâu xé, ở thế giới võ đạo hưng thịnh này, thực lực mới là đạo lý.

Sau một lát, xuyên qua rừng rậm, bóng người bạt không bay lên, Tô Dật cảm giác được Vương Toàn Đức tung người mấy cái, giống như lên một điểm cao.

Quả nhiên, thời điểm Tô Dật bị Vương Toàn Đức ném xuống đất, đã đến bên một vách đá, bốn phía mây mù phiêu miểu, vách núi cao ngất.

Xoẹt...

Vương Toàn Đức ném thi thể trung niên áo ngắn xuống vách núi.

Hủy thi diệt tích, xem ra phiền phức lớn rồi!

Tô Dật cười khổ, trong lòng cực kỳ ngưng trọng, Vương Toàn Đức ném thi thể kia ở đây, sợ là không hy vọng có bất kỳ người nào nhìn thấy dấu vết để lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »