Trung niên thân hình trung đẳng, trán rộng mặt to, đôi mắt lộ ra tinh quang, như đang suy nghĩ cái gì, sau đó hỏi:
- Có bao nhiêu người, có nhìn rõ ràng lai lịch hay không?
- Không biết lai lịch, có điều mang theo không ít thiếu niên, chính thức có thực lực cũng không nhiều, ta suy đoán hẳn là sơn môn gì dẫn người đến đây rèn luyện.
Hán tử nhìn trung niên nói:
- Đoàn trưởng, đây chính là một cơ hội tốt, có thể có Xuyên Vân Lang Điêu làm tọa kỵ, trên người khẳng định mang rất nhiều bảo vật, các huynh đệ đã đi nửa tháng, vẫn không có thu hoạch gì, cơ hội này không thể bỏ lỡ nha.
Trung niên suy nghĩ, có thể có Xuyên Vân Lang Điêu làm tọa kỵ, lai lịch sợ là sẽ không đơn giản, một khi không ăn sạch, sợ là hậu hoạn vô cùng.
- Đoàn trưởng, cầu phú quý trong nguy hiểm, mang theo đệ tử ra ngoài rèn luyện, thực lực sợ là chẳng mạnh đến đâu, nếu không cũng không thể vào Man Yêu Sâm Lâm.
Hán tử nói, giống như cảm thấy rất hứng thú.
- Tốt, mọi người chuẩn bị, động thủ!
Trung niên áo ngắn khẽ cắn môi, trong lòng hạ quyết định.
- Man Yêu Sâm Lâm, cảm giác thật quen thuộc.
Trong sơn cốc, Tô Dật dãn cái lưng mệt mỏi, đây là địa phương quen thuộc, vừa tới đây, liền cảm giác được có một loại thân thiết.
- Hình như không quá bình thường.
Nhìn bốn phía, đột nhiên Tô Dật cảm giác được khí tức không bình thường, thời gian ba năm ở trong Man Yêu Sâm Lâm, khí tức này quá quen thuộc.
Vô ý thức lui về sau một chút, Tô Dật mượn nhờ địa hình sơn cốc, tới gần một khối nham thạch to lớn, nơi đây có tiến có thối, lại có thể quan sát bốn phía.
Ngoài sơn cốc chỉ có một lối nhỏ, bốn phía vách núi chồng chất, đại thụ rậm rạp.
Tô Dật nhíu mày, nếu có người đánh lén, nơi này tuyệt đối là tử địa rồi.
Có điều ngẫm lại, Tô Dật cảm giác không quá khả năng, hẳn là không người nào dám động thủ với Thánh Sơn nha.
Nhưng hắn không dám chủ quan, thân thể tới gần nham thạch.
Khí tức bốn phía thật quá kỳ lạ, phụ cận lại không có tiếng chim thú, cho dù Xuyên Vân Lang Điêu tới, hù dọa không ít động vật nhỏ, nhưng quyết không có khả năng yên tĩnh như vậy, trừ khi là phụ cận sớm đã có người ẩn tàng.
Trong sơn cốc, mọi người nhảy xuống Xuyên Vân Lang Điêu, dãn cái lưng mệt mỏi.
Mọi người hoạt động gân cốt một chút, sau đó ngồi xếp bằng, chờ đợi Xuyên Vân Lang Điêu nghỉ ngơi xong.
Dọc theo con đường này cực khổ nhất không phải bọn họ, mà là Xuyên Vân Lang Điêu.
- Cẩn thận.
Đột nhiên, Hộ pháp Vương Toàn Đức giống như phát hiện cái gì, hai con ngươi khép hờ mở ra, tràn ngập ánh sáng, vội vàng đứng dậy.
Sưu sưu...
Sau lưng Vương Toàn Đức, mấy cường giả Thánh Sơn cũng biến sắc, trận địa sẵn sàng đón quân địch, mấy đệ tử Thánh Sơn thì giật mình, trong nháy mắt khí tức đột biến, chuẩn bị sẵn sàng.
- Chuyện gì xảy ra.
- Là gặp nguy hiểm sao!
Đám người Hạ Tam, Tống Vô Cầu, Mạc Bất Phàm, giờ phút này lại bối rối, bọn họ chưa từng trải qua loại tình huống như vậy.
- Xoẹt...
Trên đường mòn phía trước, đột nhiên truyền ra thanh âm rung động rất nhỏ, ánh mắt mọi người lập tức nhìn qua.
Ào ào ào...
Bốn phía sơn cốc, trong đại thụ che trời, truyền ra tiếng vang vù vù, sơn lâm rung động.
- Là Dong Binh Đoàn...
Tô Dật chau mày, loại phong cách này quá quen thuộc, là tác phong của những Dong Binh Đoàn trong Man Yêu Sâm Lâm, đến tuyệt đối là một đội Dong Binh Đoàn.
Trong Man Yêu Sâm Lâm, Dong Binh Đoàn đông đảo, ít thì hơn mười, nhiều thì mấy trăm, ở trong Man Yêu Sâm Lâm tìm kiếm thảo dược, săn gϊếŧ Man Thú, thu hoạch da lông và tài liệu đặc biệt mà sống.
Cũng có một vài Dong Binh Đoàn không nói quy tắc, ở trong Man Yêu Sâm Lâm cướp bóc, hắc ăn hắc… đều là chuyện thường ngày.
Tóm lại, ở trong Man Yêu Sâm Lâm, hết thảy dùng thực lực nói chuyện.
Sưu sưu...
Bốn phương tám hướng, nhất thời xuất hiện không ít bóng người, khí tức hung hãn tuôn ra, trọn vẹn bốn năm mươi thân ảnh trực tiếp lướt tới.
Trước sơn cốc, mấy bóng người khí tức cực kỳ cường đại cùng nhau đi ra.
Ở giữa là trung niên áo ngắn, khí tức sắc bén, mắt lộ ra tinh quang, ánh mắt nhìn chằm chằm mọi người trong sơn cốc.
Trung niên áo ngắn nhìn đám người Vương Toàn Đức, thời điểm chú ý tới đồ án trên quần áo, ánh mắt đã âm thầm biến sắc.
- Khặc khặc, đoàn trưởng, có mấy nữ hài không tệ, lần này thu hoạch không thấp rồi!
Bên người trung niên áo ngắn, có người nhìn đám người Liễu Diễm Ny, nhất thời hai mắt tỏa sáng, sắc mặt đại hỉ, mắt lộ ra vẻ tà da^ʍ.
- Giao ra bảo vật trên người, lưu lại tất cả nữ nhân, nếu không chúng ta sẽ không khách khí!
Có người gào thét hét lớn, vẻ mặt cười lạnh, chỉ có mấy người, còn mang theo mười mấy đệ tử, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ, chuyến này phát tài rồi.
- Không biết tự lượng sức mình, ở trước mặt Thánh Sơn cũng dám làm càn!
Bên người Vương Toàn Đức, đại hán mấy ngày trước ở Man Thành phụ trách kiểm trắc vẻ mặt sắc bén, ánh mắt lạnh lùng đảo qua bốn phía, đối với mấy chục bóng người kia, giống như cũng không có để ở trong mắt.
- Thánh Sơn!
Hai chữ kia truyền ra, mấy chục thân ảnh ở bốn phía nguyên bản cười lạnh kêu gào nhất thời kinh biến.
Hai chữ Thánh Sơn kia, giống như Thập Vạn Đại Sơn, nhất thời trấn áp ở trong lòng mọi người.
Sắc mặt của trung niên áo ngắn rung động, lòng cực kỳ sợ hãi.
- Chư vị bằng hữu Thánh Sơn, đều là hiểu lầm, chúng ta đi ngay!
Trung niên kia nhất thời trở mặt, vội vàng cười bồi, đánh chết hắn cũng không nghĩ tới, này lại là người của Thánh Sơn.
- Một đám ô hợp, ngay cả Thánh Sơn cũng dám đánh chủ ý, đã đến, vậy thì không cần đi!
Ánh mắt Vương Toàn Đức nhàn nhạt quét qua bốn phía, không khỏi cười lạnh.
Nghe vậy, người Dong Binh Đoàn đều biến sắc, âm thầm lui lại.
- Bằng hữu Thánh Sơn, đây chính là Man Yêu Sâm Lâm, chúng ta không có ý mạo phạm, cần gì bức người như vậy.
Trung niên áo ngắn hơi nhíu mày.
- Là các ngươi không có mắt, vậy thì trả giá đi!
Vương Toàn Đức từ tốn nói, giống như không có ý buông tha.
- Bằng hữu, thật muốn lưỡng bại câu thương sao, ngươi cảm thấy mình có thể hoàn toàn tiêu diệt chúng ta!
Sắc mặt của trung niên áo ngắn cũng âm thầm nghiêm lại, ở trong Man Yêu Sâm Lâm lăn lộn thời gian dài như vậy, thân là đoàn trưởng Dong Binh Đoàn, nếu quá mức rụt rè mà nói, về sau làm sao phục chúng.
Huống chi lấy thực lực của hắn, cho dù đặt ở trong toàn bộ Man Yêu Sâm Lâm, cũng xem như nhân vật có tiếng tăm.
- Ngươi quá đề cao mình!
Vương Toàn Đức cười lạnh, nhìn mấy chục bóng người ở bốn phía, khóe miệng âm thầm lướt qua hàn quang.
- Lang Điêu, gϊếŧ!
Nói xong, Vương Toàn Đức vung tay áo, trong mắt tuôn ra sát ý.
Ngao…
Xuyên Vân Lang Điêu gào thét, giương cánh lướt đi, toàn thân có ánh sáng lấp lóe, khí tức cường đại bạo phát ra.