Sau lưng Tô Dật, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi xuất hiện, khuôn mặt thanh tú hơi có chút tuấn lãng, tóc đen, dưới lông mi lại là một đôi hẹp dài hẹp, trong mắt vô ý toát ra tinh quang khiến người ta không dám xem thường, sau lưng có khí tức ba động, rõ ràng là người vừa rồi xuất thủ đánh lén.
- Tô Vĩ, ngươi làm gì?
Vương bàn tử nguyên bản còn dự định liều mạng xuất thủ, nhưng nhìn thấy thiếu niên trước mắt, sắc mặt nhất thời kinh biến.
Tô Dật đứng dậy, nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt hơi trầm xuống, vệt hàn quang dưới áo bào lặng yên thu liễm.
Thiếu niên này Tô Dật nhận biết, quen thuộc đến không thể quen hơn nữa, cha hắn là con nuôi của lão gia tử Tô Vân Thiên, từ nhỏ đổi thành họ Tô.
Cho nên Tô Vĩ này coi như là đường ca của Tô Dật, từ nhỏ đã lộ ra thiên tư bất phàm.
Từ khí thế vừa rồi xuất thủ, Tô Vĩ đã sớm thành công Trúc Cơ, đến Nguyên Hồn cảnh.
Dạng thiên tư này, ở toàn bộ Man Thành tuyệt đối rất hiếm thấy.
Nhìn Tô Dật, khóe miệng Tô Vĩ hơi run rẩy, bàn tay xuất quyền nắm chặt, tiểu tử này lại có thể tránh đi sát chiêu của hắn.
Ở trong tưởng tượng của Tô Vĩ, nếu như vừa rồi tiểu tử này chết ở trong tay hắn, hắn có thể nói luận bàn thất thủ, đến lúc đó cho dù bị trọng phạt cũng đáng.
Dù sao hiện tại Tô Vĩ hắn mới là tiểu bối đệ nhất nhân của Tô gia, là tiền đồ và hi vọng của Tô gia.
Nhưng tai tinh trước mắt này lại còn chưa chết, hắn thật có thể kiên trì ba năm, đây là kết quả Tô Vĩ không muốn nhìn thấy nhất.
Làm trưởng tôn của Tô gia, Tô Vĩ vẫn cảm thấy mình nên là người thừa kế của Tô gia.
Nhưng bởi vì cha hắn chỉ là con nuôi, ở trong mắt Tô gia, dù mẹ hắn cũng là người Tô gia, thiên tư của hắn từ nhỏ đã vượt xa tai tinh này, thì địa vị vẫn không bằng đối phương.
Đặc biệt là ở trong lòng lão gia tử, tai tinh này gây ra vô số đại họa, lão gia tử cũng không tiếc giá lớn bảo vệ hắn, đủ thấy tầm quan trọng!
Vốn cho rằng tai tinh này ở trong kia ba năm hẳn phải chết không nghi ngờ, không nghĩ tới đối phương mạng lớn, lại còn sống trở về.
Ba năm này, là ba năm Tô Vĩ thoải mái nhất, hắn đã là tiểu bối đệ nhất nhân của Tô gia, thế nhưng hắn lại càng lo lắng.
Bởi vì Tô Vĩ rất rõ ràng, một khi tai tinh này trở về, địa vị của hắn ở Tô gia sẽ như hoa trong gương, trăng trong nước, dần dần biến mất.
Coi như về sau hắn cố gắng vì Tô gia như thế nào đi nữa, cuối cùng sẽ chỉ rơi vào trong tay tai tinh này.
Như vậy làm sao có thể không khiến hắn ghen ghét, hắn lại thua một phế vật chỉ biết rắc rối cho Tô gia sao.
Trong hai con ngươi hẹp dài, hàn ý và lửa giận hiện lên, nhưng Tô Vĩ chậm rãi thở ra, khuôn mặt cố nặn nụ cười.
Nhìn Tô Dật, Tô Vĩ không lưu dấu vết, mỉm cười nói:
- Ba năm không thấy, Tô Dật đường đệ cuối cùng cũng trở về, đại nạn không chết, sợ là tất có hậu phúc, vừa rồi vi huynh ngứa nghề, động tâm luận bàn, xem ra thân thủ của Tô Dật đường đệ tiến bộ không ít, mong đường đệ chớ trách vi huynh đường đột!
- Tô Vĩ, ngươi như vậy là luận bàn sao, rõ ràng là muốn gϊếŧ Tô Dật.
Vương bàn tử quát khẽ, tức giận không thôi.
Giờ phút này Tô Dật cũng sửa sang lại áo bào lam lũ, hơi ngước mắt nhìn Tô Vĩ nói:
- Không sao.
- Ha ha, vậy là tốt rồi, xem ra vừa rồi Tô Bách Hàn là đi cổng thành vô ích, nghe nói đám người Mạc Bất Phàm đang ở cửa thành bao vây Tô Dật đường đệ, lấy thực lực của Tô Dật đường đệ, tự nhiên sẽ không xung đột chính diện, đã sớm vụиɠ ŧяộʍ vào thành, tuy mất mặt, nhưng tốt hơn mất mạng nhiều, huống chi…
Tô Vĩ nhìn Tô Dật, vẻ châm chọc trên mặt căn bản chưa từng có bất luận che dấu gì.
Tiếng nói hơi dừng lại, Tô Vĩ giống như cười mà không phải cười nhìn Tô Dật, tiếp tục nói:
- Huống chi Tô Dật đường đệ nào chỉ mất mặt, tôn nghiêm của toàn bộ Tô gia cũng bị ngươi ném không kém bao nhiêu đâu.
Tô Dật hít một hơi, kẻ đến không thiện, nếu loại mặt hàng này cũng không đối phó được, như vậy kiếp trước mình sống cũng quá uổng phí, đời này còn không bằng sớm đi đầu thai.
Khóe miệng hơi giương lên, Tô Dật nhìn Tô Vĩ, có vẻ hơi bất đắc dĩ, từ tốn nói:
- Vừa rồi ngươi muốn gϊếŧ ta, đáng tiếc thất bại, ngươi muốn trở thành người thừa kế của Tô gia, tình có thể hiểu, nhưng ngươi đại khái có thể dựa vào bản sự của mình quang minh chính đại đi tranh thủ, không thể không nói, hành vi của ngươi bây giờ để cho ta khó chịu, cũng lộ ra rất ngây thơ, sợ là cuối cùng càng không được Tô gia thừa nhận.
Nghe Tô Dật nói, chẳng khác gì làm rõ hết thảy.
Nụ cười trên mặt Tô Vĩ cũng chầm chậm thu liễm, thần sắc trở nên xanh đỏ bất định.
Tô Vĩ vốn cho rằng, ba năm ở trong Man Yêu Sâm Lâm, xem như tai tinh này may mắn không chết, cũng sẽ bị tra tấn đến kéo dài hơi tàn, cụp đuôi quay về đã là tổ tiên Tô gia tích đức.
Nhưng Tô Vĩ không nghĩ tới tai tinh này vẫn cuồng ngạo như ba năm trước, vẫn không hắn để ở trong mắt.