Chương 44: Tâm tư của Liễu Tông Nguyên!

Thánh Sơn chọn lựa đệ tử ở Man Thành hạ màn kết thúc.

Tuy sau cùng còn có mấy trận khiêu chiến, một số người trẻ tuổi vừa độ tuổi có thể chọn người hợp lệ kiểm trắc, chỉ cần chiến thắng, liền có thể thu hoạch được danh ngạch vào Thánh Sơn.

Sau đó có mấy trận khiêu chiến, mục tiêu đều là Hạ Tam, Tống Vô Cầu… nhưng rất đáng tiếc, không ai có thể thành công.

Hơn nữa khiêu chiến bực này, cũng đã khống để người vây xem sinh ra nhiệt tình nữa.

Nguyên nhân rất đơn giản, Tô Dật và Kỷ Siêu đại chiến quá ngoài dự liệu, đã làm Man Thành rung động thật sâu.

Tô Dật Kỷ Siêu đại chiến, sau cùng cả hai trọng thương hôn mê, mất đi ý thức, phân biệt được mang về Tô gia và Liễu gia.

Trận này, cuối cùng chỉ có thể nhận định là ngang tay.

Kết quả như vậy, thật quá rung động mỗi một người Man Thành.

Nếu nói lúc đầu Tô Dật là đầu cơ trục lợi chiến thắng, tuy mọi người chấn kinh, nhưng đều có thể lý giải.

Nhưng sau cùng, tất cả mọi người là tận mắt nhìn thấy.

Lần thứ hai Tô Dật không có bất kỳ đầu cơ trục lợi gì, hoàn toàn là cứng đối cứng chính diện chống lại, lấy tu vi Nguyên Hồn cảnh nhất trọng cùng Kỷ Siêu Nguyên Hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong lưỡng bại câu thương, không phân thắng bại!

Kỷ Siêu, đệ tử Thánh Sơn, thiên tư Vương phẩm, tuổi còn nhỏ đã là Nguyên Hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong, cách Nguyên Huyền cảnh cũng chỉ một bước.

Tô Dật, ba năm trước chẳng qua là hoàn khố, thiên tư không đáng nhắc tới.

Nhưng bây giờ, sau ba năm, Tô Dật trở về, hôm qua một chiêu trọng thương Tô Vĩ, ngày hôm nay hai chiêu bức Kỷ Siêu dùng toàn lực, còn không phân thắng bại, cái này làm cho cả Man Thành rung động!

- Nguyên Hồn cảnh nhất trọng, cùng đệ tử Thánh Sơn tu vi Nguyên Hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong không phân thắng bại, Tô Dật làm sao có thể là thiên tư tạp dịch!

- Quá cường hãn, tiểu tử Tô Dật này không có ném mặt mũi Man Thành ta, về sau ta là người hâm mộ của hắn!

- Tô Dật thật tuấn tú, tiểu tử Thánh Sơn kia quá cuồng ngạo, nói Man Thành ta đều là rác rưởi, bây giờ mặt mũi mất hết nha!

- Nguyên Hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong, ngay cả Tô Dật là Nguyên Hồn cảnh nhất trọng cũng không chiếm được chút tiện nghi, còn dám mạnh miệng!

Hoàng hôn, tàn dương như huyết, phủ lên Man Thành.

Toàn bộ Man Thành còn đắm chìm trong sôi trào, mọi người nghị luận, đều là sự tình Tô Dật và đệ tử Thánh Sơn Kỷ Siêu đại chiến.

Liễu gia, trong thư phòng, ánh mắt của Liễu Tông Nguyên hơi khép, nhìn ánh tà dương ngoài cửa sổ phủ kín hư không, tựa hồ đang trầm tư cái gì.

- Gia chủ, vừa mới nhận được tin tức, Kỷ Siêu không có nguy hiểm đến tính mạng, đã thức tỉnh, nhưng thương thế không nhẹ.

Có lão giả vội vàng đi vào thư phòng.

- Hô...

Liễu Tông Nguyên thở ra một hơi, khuôn mặt khẽ nhúc nhích, thần sắc thả lỏng.

- Thật không nghĩ tới, tiểu tử Tô Dật kia lại mạnh mẽ như vậy, Kỷ Siêu không có chiếm được bất kỳ tiện nghi nào.

Lão giả cảm thấy lòng còn rung động, nhịn không được mở miệng nói.

- Nếu thật liều mạng, Kỷ Siêu căn bản không phải đối thủ, xem ra ở trong Man Yêu Sâm Lâm ba năm, tiểu tử này đã không phải là trước kia.

Liễu Tông Nguyên hơi ngước mắt, trong mắt có quang mang lấp lóe.

- Chỉ tiếc Tô Dật chỉ là thiên tư tạp dịch.

Lão giả mang theo tiếc nuối.

- Có thể lấy tu vi Nguyên Hồn cảnh nhất trọng cùng đệ tử Nguyên Hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong của Thánh Sơn không phân thắng bại, dạng người này, sao có thể là thiên tư tạp dịch.

Liễu Tông Nguyên cười nhạt, nếu Nguyên Hồn cảnh nhất trọng cùng đệ tử Nguyên Hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong của Thánh Sơn không phân thắng bại chỉ là thiên tư tạp dịch, vậy dạng thiên tư tạp dịch này còn thưa thớt hơn cả Hoàng phẩm.

- Gia chủ ý tứ, chẳng lẽ là...

Lão giả nghe vậy, ánh mắt nhất thời tỏa sáng:

- Chẳng lẽ Tô Dật ẩn tàng thiên tư?

- Có ẩn tàng hay không ta không biết, nhưng trên người tiểu tử kia, tuyệt đối có ẩn tàng bí mật gì.

Liễu Tông Nguyên rất khẳng định nói.

Nghe vậy, khuôn mặt lão giả khẽ nhúc nhích, sau đó nhìn Liễu Tông Nguyên hỏi:

- Vậy hôn ước của Nhược Hi và Tô Dật làm sao bây giờ, lúc trước là gia chủ và Tô gia lão gia tử ước định, hiện tại Kỷ Siêu cũng không có chiếm được tiện nghi...

- Tô Dật từ nhỏ đến lớn không giống bình thường, ta cũng không phải không thích, chỉ là...

Trầm mặc một hồi, như đang suy tư cái gì, đột nhiên Liễu Tông Nguyên mỉm cười nói:

- Thôi được, dù sao hiện tại ta cũng không quản được, vậy dứt khoát mặc kệ đi.

- Gia chủ, ngươi mặc kệ, sợ là Tô lão gia tử sẽ không bỏ qua.

Lão giả sững sờ, trong lòng rất rõ ràng, Tô Vân Thiên tuyệt đối không phải người dễ đối phó a.

- Ta nói không phải cái này.

Liễu Tông Nguyên cười thần bí nói:

- Thật ra tính cách của Tô Dật rất hợp ý ta, dù sao Nhược Hi ta cũng không quản được, vậy dứt khoát để bọn nó giải quyết đi.

Lão giả nghe vậy hơi kinh ngạc, sau đó mang theo lo lắng nói:

- Gia chủ, sợ là dù như thế, Thánh Sơn cũng sẽ không đáp ứng.

- Kỷ Siêu không có chiếm được tiện nghi, Vương hộ pháp đã không thể nói nhiều, còn về sau, vậy nhìn tiểu tử kia đi, dù sao việc này là hắn gây ra, ngược lại là càng ngày càng thú vị.

Liễu Tông Nguyên nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng lẩm bẩm:

- Tô Lâm Phong, khi đó ngươi thắng ta, có bản lĩnh con của ngươi lại thắng nữ nhi của ta xem.



Tô gia.

Giờ phút này trong Tô gia, bầu không khí nhộn nhạo khác lạ, chấn kinh, cao hứng, cũng có lo lắng.

Mọi người cao hứng chấn kinh là ngày hôm nay Tô Dật biểu hiện, đánh bại đệ tử Thánh Sơn, cái kia là chấn động bực nào.

Đây là lần thứ nhất Tô Dật vì Tô gia làm vẻ vang, còn là cực kì nở mày nở mặt.

Nhưng Tô gia lo lắng là, giờ phút này nghe nói Tô Dật còn hôn mê, bị thương rất nặng.

- Đây cũng không phải chuyện tốt gì, đắc tội người Thánh Sơn, về sau Tô Vĩ ở Thánh Sơn, sợ là sẽ bị làm khó dễ khắp nơi.

Nhưng cũng có người lo lắng.

Dù sao Tô Vĩ sắp đi Thánh Sơn tu hành, ngày hôm nay Tô Dật triệt để đắc tội Vương hộ pháp, cũng chẳng khác gì đắc tội Thánh Sơn, sợ là sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Tô Vĩ.

Trong đình viện của Tô Dật, một mực có không ít người, đây cũng là sau khi Tô Dật trở lại Tô gia, một lần đến nhiều người nhất.

- Lão gia tử, Tô Dật thế nào?

Trước giường, có lão nhân và phụ nhân lo lắng, nhìn Tô Vân Thiên hỏi.

- Trở về nghỉ ngơi trước đi, có tin tức tự nhiên sẽ nói cho các ngươi, đừng có ở đây thêm phiền.

Tô Vân Thiên phất ống tay áo, thần sắc ngưng trọng nhìn Tô Dật vẫn hôn mê bất tỉnh.

- Vâng, lão gia tử!

Lão gia tử mở miệng, mọi người không dám nói thêm cái gì, nhao nhao rời đi.

Trong phòng, giờ phút này chỉ còn Tô Vân Thiên, Tô Kính Đình, còn có Tô Uyển Nhi thần sắc lo lắng.

- Cha, Tô Dật thế nào?

Tô Kính Đình mở miệng, ăn vào một số đan dược, giờ phút này sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.

- Phốc...

Chỉ là Tô Kính Đình vừa nói xong, trong miệng Tô Vân Thiên đã phun ra máu tươi.

- Cha!

- Lão gia tử!