Chương 43: Không gian thần bí!

Bốn phía, mặc dù cao tầng của các đại gia tộc không nói gì, nhưng ánh mắt đều kinh hãi.

Mọi người nhìn phong bạo khuếch tán ra kia, cũng có thể cảm giác được lực lượng sắc bén bá đạo, trong uy nghiêm lại lộ ra khí tức hủy diệt.

Lúc này ánh mắt đám người Tô Vân Thiên, Tô Kính Đình, Tô gia Đại trưởng lão… cũng nổi lên gợn sóng kịch liệt, khí thế đáng sợ kia tuyệt đối không phải công pháp của Tô gia.

- Tại sao có thể có khí thế mạnh như vậy!

Ánh mắt của Vương Toàn Đức cũng chấn kinh, thực nghĩ mãi mà không rõ, tại sao tiểu tử kia lại có khí thế mạnh như vậy.

Một Nguyên Hồn cảnh nhất trọng, khí thế lại mạnh hơn Nguyên Hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong.

Đặc biệt là một quyền sau cùng kia bạo phát ra khí thế đáng sợ, bá đạo, sắc bén, uy nghiêm và hủy diệt, để trong lòng Vương Toàn Đức rõ ràng, này tuyệt đối không phải vũ kỹ bình thường.

- Công pháp, vũ kỹ, trên người tiểu tử kia có không ít bí mật nha!

Vương Toàn Đức suy tư, không hề nghi ngờ, trên người tiểu tử kia có công pháp và vũ kỹ hơn người.

Kỷ Siêu tu luyện công pháp và vũ kỹ đều đến Vương phẩm, giờ phút này Tô Dật bạo phát ra khí thế lại vượt xa Kỷ Siêu.

Nếu nguyên nhân là công pháp và vũ kỹ, vậy công pháp và vũ kỹ của Tô Dật đến cấp độ nào, cái này khiến Vương Toàn Đức khϊếp sợ!

Kình phong bao phủ, toàn trường sợ hãi, ánh mắt rung động.

Tuy người vây xem cách rất xa, cũng có thể cảm giác được lực lượng đáng sợ.

Cao tầng của các đại gia tộc nhìn chăm chú giữa sân.

Va chạm như vậy, sẽ chính thức phân ra thắng bại!

Chỉ thấy ở giữa Tô Dật và Kỷ Siêu, nguyên khí màu đen và nguyên khí loá mắt va chạm kịch liệt, thôn phệ lẫn nhau, sau đó như thiểm điện bao phủ ở trên người bọn họ.

Phốc phốc!

Năng lượng trùng kích, trong miệng Kỷ Siêu và Tô Dật nhất thời phun ra một ngụm máu tươi.

Xoẹt...

Thân thể hai người bay ra sau mấy trượng, ngã xuống mặt đất.

- Kỷ Siêu!

- Tô Dật!

Cùng lúc, sắc mặt của cường giả Thánh Sơn và Tô Vân Thiên đại biến, mỗi người nhanh chóng đuổi tới bên người Kỷ Siêu và Tô Dật.

Nhưng giờ phút này, khóe miệng của Kỷ Siêu và Tô Dật đều máu me đầm đìa, người cũng đã hôn mê bất tỉnh.

Mơ mơ màng màng, Tô Dật cảm giác cả người mình như muốn nổ tung, sau đó ý thức rơi vào một vòng xoáy ánh sáng loá mắt.

- Ta lại phải chết sao.

Tô Dật có chút thương cảm, chẳng lẽ mình lại phải giống như kiếp trước chết đi, lần này có lẽ vận khí sẽ không tốt, còn có thể trọng sinh nữa.

Dù có thể trọng sinh lần nữa, trong lòng Tô Dật cũng không muốn.

Mặc dù kiếp này trọng sinh, mang theo trí nhớ kiếp trước, nhưng ở kiếp này mình có gia gia cực kỳ yêu thương mình, có phụ mẫu còn chưa đoàn tụ.

Mặc dù Tô gia có vài người đáng ghét, nhưng trong một đại gia tộc, loại người nào không có, cái này rất bình thường.

Tô Dật rõ ràng, còn có Đại trưởng lão, Tô Bách Hàn cùng không ít người Tô gia, từ nhỏ đến lớn đều đối với mình không tệ, chỉ là có chút không thích hành vi của hắn mà thôi.

Còn có mấy vị thẩm thẩm cô cô của Tô gia, cũng không bởi vì mình hoàn khố và vô vi mà rời xa, từ nhỏ đến lớn luôn âm thầm yêu mến mình.

Còn có nha đầu Uyển Nhi, từ nhỏ lẻ loi hiu quạnh, nếu mình chết, nàng lại một người ở thế giới này.

Trong nháy mắt, Tô Dật nhớ tới rất nhiều, mình tuyệt đối không thể chết, phải sống thật tốt, bất tri bất giác, thế giới này có rất nhiều thứ mình khó có thể dứt bỏ.

Cho tới nay, trọng sinh ở thế giới này, Tô Dật hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn mang theo thân phận và ánh mắt của kẻ ngoại lai nhìn hết thảy, giống như người ngoài cuộc của thế giới này.

Nhưng hôm nay Tô Dật mới hiểu được, kiếp trước đã không trọng yếu nữa.

Bây giờ mới là trọng yếu nhất.

- Ta không muốn chết, ta không thể chết!

Trong lòng Tô Dật hét lớn, nhưng không phát ra được thanh âm nào.

Oanh!

Không biết có phải du͙© vọиɠ muốn sống của Tô Dật kích hoạt cái gì đó hay không, ánh sáng bốn phía nổ tung, hào quang rực rỡ pha tạp, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng, cảm giác rơi xuống cũng biến mất.

Thời điểm ánh mắt khôi phục lại lần nữa, còn chưa thấy rõ ràng, toàn thân Tô Dật đã nhịn không được lông tơ dựng thẳng.

Một nhiệt độ đáng sợ tràn ngập hư không, khiến linh hồn người ta ở trong nháy mắt bốc cháy khô héo.

Loại nhiệt độ cao đáng sợ này, có thể đốt cháy hết thảy, Tô Dật cảm giác, giống như mình sẽ lập tức bốc hơi ở trong hư không.

- Ngao ô...

- Òm ọp...

Có tiếng thú hống gầm gừ, giống như sấm sét vang động núi sông, đinh tai nhức óc, làm người ta kinh ngạc lạnh mình!

Bốn phía phát sinh hết thảy, làm cho ý thức của Tô Dật nhanh chóng rõ ràng.

Mà khi ý thức đã rõ ràng, Tô Dật lại rùng mình.

Chỉ thấy bốn phía là một hư không bao la vô biên vô hạn, Hỏa Viêm đỏ thẫm cuồn cuộn tràn ngập bốn phương, chiếu rọi thiên địa.

Hỏa Viêm sáng chói giống như từ chỗ sâu trong thương khung buông xuống, như thần liên xen lẫn, phủ đầy hư không.

Có Yêu thú to lớn chiếm cứ thiên địa, khí tức khủng bố bành trướng, bốn phía có ánh sáng thần thánh bao phủ.

Có thú ảnh giương cánh phủ kín hư không, khiến người ta đứng ở trước mặt, như con kiến so sánh với thiên địa, vô cùng nhỏ bé.

Còn có cự hổ toàn thân bạch quang, thủ thế muốn lao ra, gào thét như sấm.

Có cự điểu giương cánh ùn ùn kéo đến, phun ra hỏa diễm bảy màu cuồn cuộn, đôi mắt như biển lửa, cực kỳ khϊếp người, có thể đốt cháy hết thảy.

Có cự quy đứng trên hư không, Quy Xà đan xen, ánh sáng ngập trời, phía sau không ngừng có thần quang bốc lên, giống như trấn áp thiên địa này.

Có cự long xoay quanh, bốn phía ánh sáng vạn đạo, mang theo thụy thải, dưới vuốt sinh mây, có thể xé nát thiên địa.

Có thân ảnh to lớn ngàn trượng, như thần minh chiếm cứ thiên địa, không ngừng có dị tượng xuất hiện ở bốn phía.

Có tinh hà rơi xuống, tinh thần xoay chuyển.

Một hư ảnh to lớn đứng ở giữa thiên địa, ngôi sao xoay tròn trong lòng bàn tay, uy nghi như thần phật!

Ù ù...

Hư không sấm sét vang vọng, tiếng ù ù giống như thiên âm, ngân vang điếc tai.

Loại khí thế kia quá kinh người, giống như muốn phá nát Thiên Địa Vũ Trụ.

- A...

Ở dưới khí thế đáng sợ kia, giống như ý thức của Tô Dật cũng bị đè nát, cường đại trấn áp xuống, lại hôn mê bất tỉnh lần nữa.