Nghe vậy, khí tức ba vị trưởng lão Hùng Lục, Thượng Quan Hư, Hổ Bộ lập tức khóa chặt Hắc Minh Phi Tích đang vờn quanh giữa trời.
Ba vị trưởng lão biết với thực lực Tô Dật thì không thể là đối thủ của con Hắc Minh Phi Tích này.
- Làm sao, chỉ bằng các ngươi cũng muốn ngăn cản ta, đùa chắc!
Cảm giác được mục tiêu của ba vị trưởng lão Thượng Quan Hư là mình, Hắc Minh Phi Tích lại không để ở trong mắt, trên thân lóe lên hắc quang, thân hình khổng lồ vỗ cánh mà xuống, lao thẳng về phía Tô Dật.
- Ngươi dám!
Thượng Quan Hư trưởng lão hét lớn một tiếng, thân thể bay lên không trung, một cỗ khí tức cường hãn ba động, trong tay xuất hiện một thanh bảo kiếm, tràn ngập quang mang.
Bảo kiếm này không đơn giản, không phải vật phàm, uy áp khuếch tán, kiếm quang bao phủ nhắm đến Hắc Minh Phi Tích, từng đạo từng đạo kiếm mang như cắt phá hư không, uy áp hiển hách!
- Không biết tự lượng sức!
Hắc Minh Phi Tích há miệng, đầu lưỡi lướt đi như thiểm điện, như là một thanh Tam Xoa Kích, trực tiếp đυ.ng vào kiếm mang của Thượng Quan Hư trưởng lão.
Xoẹt!
Hai thứ va vào nhau, bạo phát kình khí khủng bố, kiếm quang chỉ đương cự được chớp mắt liền bắt đầu vỡ vụn, sau đó đầu lưỡi như một mạt thiểm điện chói mắt, trực tiếp quấn quanh bảo kiếm của Thượng Quan Hư trưởng lão, một cỗ cự lực bao phủ mà ra.
- Phốc!
Thượng Quan Hư trưởng lão sắc mặt đại biến, miệng phun ra một búng máu tươi, bảo kiếm tuột khỏi tay, thân thể liên tục bị đẩy lui giữa hư không.
- Cẩn thận!
Hùng Lục trưởng lão, Hổ Bộ trưởng lão sắc mặt đại biến, hai người đồng thời vυ"t không mà lên.
Khí tức trên thân Hổ Bộ trưởng lão xa xưa mà cường hãn, một chưởng vỗ ra, khí thế uy mãnh, trước chưởng ấn có hổ ảnh gào thét, quang mang tung trào.
Khí tức trên thân Hùng Lục trưởng lão cũng không kém, khí thế hung hãn, quang mang bạo phát, một quyền như vẫn thạch rơi xuống.
Hai vị trưởng lão ra tay, một trái một phải giáp công Hắc Minh Phi Tích!
- Hừ!
Trong cổ họng Hắc Minh Phi Tích phát ra một tiếng hừ lạnh, hắc quang toàn thân thâm thúy sáng ngời, hai cánh như là hai đạo ánh đao trực tiếp quét ngang mà tới.
- Ầm ầm
Va chạm khiến tầng trời thấp này như sắp nát vụn, năng lượng nguyên khí phong bạo bao phủ hạp cốc, toàn bộ người Thiên Yêu Tông tại trường đều chấn kinh, trong lòng run rẩy.
- Phần phật
Kình phong như bão táp, cát bay đá chạy, bụi đất đầy trời, toàn hạp cốc cũng đang lay động.
- Nguyên Hư cảnh, Yêu Hư Cảnh cường đại quá!
Con em Thiên Yêu Tông không khỏi cảm thán, tu vi Yêu Hư Cảnh, Nguyên Hư cảnh đúng là cường đại khôn lường!
- Phốc phốc
Nhưng ngay sau đó, trong gió lốc, hai vị trưởng lão Hùng Lục, Hổ Bộ bị đẩy lui, khóe miệng mang theo máu tươi.
Ánh mắt Tô Dật một mực chăm chú nhìn hư không, từ thủ đoạn của ba vị trưởng lão lúc xuất thủ hắn đã cảm giác được, vừa ra tay ba vị trưởng lão đã vận dụng Yêu Linh chân giải, Thiên Hổ quyết và Man Hoang kinh.
Vô luận là Yêu Linh chân giải, Thiên Hổ quyết hay Man Hoang kinh thì đều có tác dụng chấn nhϊếp áp chế Man Yêu Thú.
Có điều Hắc Minh Phi Tích kia có vẻ mạnh hơn ba vị trưởng lão không ít, ảnh hưởng nó phải chịu không lớn.
- Tựa hồ có thiếu sót!
Lúc này Tô Dật đã tu luyện Man Hoang kinh, Yêu Linh chân giải và Thiên Hổ quyết. Từ trên thân ba vị trưởng lão, hắn cảm giác được, công pháp ba vị trưởng lão tu luyện có vẻ đều có một ít thiếu sót so với trong Thiên Yêu cổ kinh, bằng không uy thế tuyệt không chỉ như thế.
- Tiểu hắc điểu, nếu là Tước gia ta khôi phục thực lực, ngươi đến tư cách làm kẻ hầu cho ta đều không được!
Ở trên lưng U Hư Man Thiên Báo, Tô Thiên Tước khẽ nhíu mày, chẳng qua không có xông lên, mà chỉ khó chịu lầu bầu.
- Không biết tự lượng sức!
Hắc Minh Phi Tích lạnh nhạt nói, không thèm nhìn ba vị trưởng lão Thượng Quan Hư, tiếp tục vờn quanh tầng trời thấp, lần nữa lao hướng Tô Dật.
- Cẩn thận!
Ba vị trưởng lão bị đẩy lui, thấy thế hoảng hốt, tưởng muốn cứu viện cũng không được.
Huống hồ bọn họ một chiêu liền bị kích thương, khó mà địch lại Hắc Minh Phi Tích.
- Chậm đã!
Nhưng đúng lúc này, Tô Dật khẽ quát một tiếng, mắt thấy Hắc Minh Phi Tích đáp xuống, lại chưa từng lui lại, mà từ trong ngực móc ra một vật.
Vật này nhỏ bé, lại phát ra ánh sáng loá mắt.
Đây là một chiếc lông màu đỏ, tràn ngập thú uy.
Hắc Minh Phi Tích sà xuống, hai mắt tràn ngập hung quang, đột nhiên nhìn thấy chiếc lông màu đỏ sáng chói trong tay Tô Dật, ánh mắt lập tức đại biến, thân thể đang đáp xuống cũng hoãn tốc, giương cánh lấy lại thăng bằng.
Lúc này thân thể khổng lồ của Hắc Minh Phi Tích đã gần sát trước mặt Tô Dật, đôi mắt lấp lánh to ngang dáng người Tô Dật, khϊếp người vô cùng, mang theo vẻ kinh ngạc, hỏi:
- Tiểu tử, vật này ngươi chiếm được từ đâu!
Một cỗ khí tức hung hãn cuồn cuộn đập mặt mà đến, khiến cả người Tô Dật thiếu chút lảo đảo, nguyên khí trong cơ thể phun trào, từ bàn chân có nguyên khí dâng lên, nhờ vậy mới đứng vững thân thể.
- Chuyện gì xảy ra?
Mấy người Thượng Quan Hư trưởng lão vốn đang sắc mặt đại biến, thấy cảnh này, lập tức không khỏi kinh ngạc.
Con em Thiên Yêu Tông cũng đều kinh ngạc, vừa nãy tâm tạng ai nấy đều nhảy đến cuống họng.
- Đó là
Ngược lại là mấy người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Hề Vi, nhìn thấy vật trong tay Tô Dật liền biết, đó chính là thứ con Thương Lan Xích Kim Thú được Tô Dật cứu lúc trước lưu lại.
- Thành công!
Nhìn Hắc Minh Phi Tích cơ hồ gần trong gang tấc, trong lòng Tô Dật âm thầm buông lỏng một hơi.
Xem ra mình đã thành công, bằng không lấy thực lực hiện tại, sợ rằng căn bản không đủ chống đỡ một chiêu từ Hắc Minh Phi Tích.
- Vật này là của Xích Nô, nó nói nếu ta gặp rắc rối ở đây thì cứ xuất ra vật này, đối phương sẽ không còn dám phạm!
Mắt nhìn thần sắc Hắc Minh Phi Tích, Tô Dật thử thăm dò nói.
Vậy này chính là của Thương Lan Xích Kim Thú Xích Nô mà Tô Dật vô tình tương trợ trước đây không lâu lưu lại.
Chẳng qua lời lúc đó của Xích Nô là trong phạm vi xung quanh, cầm vật này báo tính danh, ít nhiều sẽ có chút mặt mũi.
Mà khắc này lời Tô Dật chuyển thuật lại có chút sửa đổi, hắn muốn xem xem liệu thứ này có thể chấn nhϊếp Hắc Minh Phi Tích hay không.
Xích Nô dù chỉ là Yêu Linh cảnh, nhưng huyết mạch Thương Lan Xích Kim Thú lại mạnh hơn Hắc Minh Phi Tích này không ít.
Có lẽ sau lưng Xích Nô là thế lực lớn có thể chấn nhϊếp Hắc Minh Phi Tích.
- Xích Nô!
Nghe lời này của Tô Dật, Hắc Áp Thú dưới mặt đất cũng ánh mắt đại biến.
- Ngươi với Xích Nô là quan hệ thế nào!
Nghe Tô Dật nói vậy, hung quang trong mắt Hắc Minh Phi Tích một mực lấp lánh bất định, chăm chú nhìn Tô Dật, có vẻ có chút kiêng kị.
- Bằng hữu!
Tô Dật đáp, từ thần sắc biến hóa của Hắc Minh Phi Tích thì thấy, đoán chừng vật này có tác dụng, xem ra ở quanh đây Xích Nô quả thật có thân phận không thấp.
- Ngươi nói láo, Xích Nô thiếu chủ sao lại thành bằng hữu với nhân loại như ngươi!
Hắc Minh Phi Tích nhìn chằm chằm Tô Dật, nó rất hoài nghi, Xích Nô thiếu chủ sao lại thành bằng hữu với nhân loại, điều này tuyệt đối không khả năng.