Lấy thiên tư Soái phẩm của Tô Vĩ, còn có thể so với Vương phẩm, về sau tiền đồ rất lớn.
Có điều giờ phút này trên đài, mấy thiếu niên thiếu nữ kia đối với kết quả bực này, vẫn không có bao nhiêu để ý, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Tô Vĩ.
Nhưng đối với các thiếu niên thiếu nữ ở trên quảng trường kiểm trắc mà nói, lại khϊếp sợ không thôi, Liễu Diễm Ny cũng âm thầm động dung.
Bên cạnh Trắc Nguyên Thạch, trên khuôn mặt tái nhợt của Tô Vĩ lộ ra mỉm cười, trong mắt có quang mang lấp lóe, thiên tư Soái phẩm, nhất định sẽ bất phàm.
Tô Vĩ nhìn đại hán khom mình hành lễ, lui ra Trắc Nguyên Thạch, ánh mắt đảo qua bốn phía, quét đi mù mịt lúc trước, ánh mắt hữu ý vô ý đảo qua Tô Dật, lãnh ý phun trào.
Hôm qua sai lầm chỉ là nhất thời, thiên tư Soái phẩm, tiến vào Thánh Sơn, hắn cuối cùng sẽ quật khởi, người nào cười đến cuối cùng, đó mới là kẻ thắng sau cùng!
- Người cuối cùng, Tô Dật...
Thanh âm của đại hán Thánh Sơn lại truyền ra lần nữa.
- Tô Dật, là tai tinh kia.
- Nghe nói hôm qua Tô Dật đánh bại Tô Vĩ, cũng không biết là thật hay giả!
- Không có khả năng, nghe nói Tô Dật ở việc tu hành cũng là phế vật!
- Vừa rồi Tô Dật ra sân, đã chứng minh vẫn là phế vật!
Nghe hai chữ Tô Dật, bầu không khí toàn trường nhất thời trở nên kỳ lạ, tiếng nghị luận không dứt.
Trên ban công, thần sắc của các cao tầng đều khác nhau.
Liễu Tông Nguyên ngồi ngay ngắn nhìn quảng trường phía dưới, trong ánh mắt có ánh sáng âm thầm lướt qua, lóe lên một cái rồi biến mất, không thể nắm lấy.
Trong các đệ tử Thánh Sơn, một thiếu nữ ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, ánh mắt có chút hiếu kỳ nhìn về phía giữa sân.
Theo thanh âm của đại hán kia vang lên, Tô Dật đi về phía Trắc Nguyên Thạch.
- Nhìn rất đẹp trai, lại là sắc ma biếи ŧɦái, thật đáng tiếc!
Một số thiếu nữ xa xa nhìn, mang theo chút tiếc nuối.
Thời điểm Tô Dật tiến lên, cách đó không xa, Tô Vĩ, Mạc Bất Phàm, Hạ Tam, Tống Vô Cầu cũng đều nhìn về phía hắn.
Thùng thùng...
Tô Dật đến trước Trắc Nguyên Thạch, ở dưới vạn chúng chú mục, lại thò đầu đánh giá, gõ nhẹ Trắc Nguyên Thạch, vẻ mặt lo lắng hỏi đại hán:
- Cái Trắc Nguyên Thạch này sẽ không xuất hiện sai lầm trục trặc gì chứ, vạn nhất đột nhiên chết máy thì làm sao bây giờ?
Nghe Tô Dật nói, khuôn mặt của đại hán cũng không nhịn được co giật.
Trên ban công, gương mặt đám cao tầng Tô gia đen lên, cũng rất khó coi.
Có mấy trưởng lão Tô gia, nếu không phải bởi vì cường giả Thánh Sơn ở đây, sợ là sẽ nhịn không được đi xuống đánh tai tinh kia một trận.
Thánh Sơn kiểm trắc, tai tinh này cũng không nghiêm túc như vậy, nếu như đắc tội cường giả Thánh Sơn, vậy làm sao bây giờ!
- Yên tâm, Trắc Nguyên Thạch là bảo vật, sẽ không xuất hiện bất kỳ sai lầm nào!
Tuy khuôn mặt đại hán có chút co giật, nhưng vẫn trả lời Tô Dật.
- Bảo vật, vậy nếu ta có thể lên Thánh Sơn, cái Trắc Nguyên Thạch này có thể đưa cho ta làm lễ gặp mặt hay không?
Nghe đại hán kia nói, hai mắt Tô Dật nhất thời sáng lên.
- ...
Đại hán sững sờ, còn là lần đầu tiên đυ.ng phải loại mặt hàng không biết xấu hổ này, ánh mắt liếc Tô Dật một cái nói:
- Nếu ngươi có thiên tư Hoàng phẩm, hoặc thiên tư Vương phẩm, mặc dù nói Trắc Nguyên Thạch là bảo vật, nhưng ngươi muốn nắm giữ, đến lúc đó cũng không khó.
- Như vậy sao, vậy được rồi, ta bắt đầu kiểm trắc.
Tô Dật có chút tiếc nuối, có điều nghe đại hán này nói, cảm thấy mặc dù Trắc Nguyên Thạch là bảo vật, cũng không tới cấp độ trọng bảo kia.
Nói xong, Tô Dật âm thầm hít sâu.
Giờ phút này trong lòng Tô Dật cũng có chút khẩn trương, vạn nhất nếu không lên Thánh Sơn được, vậy thì quá mất mặt.