Một người hầu trẻ tuổi bây giờ còn có chút sợ hãi, cúi đầu, không dám nhìn phụ nhân kia, lấy dũng khí nói:
- Tô Dật thiếu gia còn bảo chúng ta nói cho người nên biết, thiếu tiền lương của Uyển Nhi phải hoàn lại gấp trăm lần, trong tiểu viện của hắn cho dù là một trang giấy cũng phải trả lại, nếu như ba ngày sau không thấy, như vậy đến lúc đó tất cả những người có quan hệ tới việc này, kết cục sẽ...
- Kết cục sẽ thế nào?
Trong mắt phụ nhân âm trầm nói.
- Kết cục sẽ giống như Ngũ quản gia!
Người hầu cắn răng nói, nhìn Ngũ quản gia hôn mê bất tỉnh, giữa hai chân máu thịt be bét, liền không nhịn được run rẩy.
Ngũ quản gia này xem như triệt để phế, nếu đến lúc đó Tô Dật thiếu gia tìm bọn hắn tính sổ, vậy sợ là ai cũng trốn không thoát.
- Khẩu khí thật lớn, thật nghĩ còn là lúc trước sao!
Phụ nhân mắt lộ ra lãnh ý.
- Phu nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì, Tô Dật thiếu gia đã nói, nếu không trả, đến lúc đó sẽ...
Người hầu kia sợ hãi, phu nhân trước mắt này hắn không thể trêu vào, đây chính là em vợ của gia chủ, là thân muội muội của gia chủ phu nhân, còn là nữ nhi của Cửu trưởng lão, những năm gần đây đồ tốt trong tiểu viện của Tô Dật thiếu gia, đều là rơi vào trong tay nàng.
Thế nhưng hắn cũng không thể trêu Tô Dật thiếu gia, một màn kia còn để lòng hắn sợ hãi.
- Phế vật, một đám phế vật, còn sợ phế vật kia sao, lão gia tử đã bế quan, sợ là không bảo hộ được tai tinh kia, xem như hắn trở về lại thế nào, thời gian ba năm không chết ở trong Man Yêu Sâm Lâm, nếu không thành công Trúc Cơ, vẫn sẽ bị trục xuất Man Thành vĩnh cửu, lần này ai cũng không bảo hộ được hắn, một phế vật, có thể làm khó dễ được ta sao!
Sắc mặt phụ nhân âm trầm, trừng mắt nhìn người hầu kia một cái nói:
- Khiêng Tô Ngũ xuống đi, còn phế vật kia, tự nhiên sẽ có người đối phó, không cần các ngươi đến lo lắng!
- Vâng, phu nhân.
Người hầu nơm nớp lo sợ, khiêng Tô Ngũ rời đi.
Theo người hầu rời đi, một thiếu niên tuấn lãng từ trong phòng đi ra, hai mắt hẹp dài vô ý toát ra tinh quang, sắc mặt hơi âm lãnh.
- Tiểu Vĩ, tiểu tử kia thật không có Trúc Cơ sao, Tô Ngũ nói thế nào cũng đã thành công Trúc Cơ, thế mà bị tiểu tử kia thương tổn nặng như vậy.
Phụ nhân nhìn thấy thiếu niên, khuôn mặt nhất thời lộ ra ý cười, còn mang theo chút kinh hãi.
- Ta dám khẳng định còn chưa thành công Trúc Cơ, nhưng có chút đặc biệt, có thể ở trong Man Yêu Sâm Lâm sống ba năm, hẳn là cũng có chút bản sự.
Tô Vĩ mở miệng.
- Cũng phải, phế vật kia làm sao có thể Trúc Cơ, đến lúc đó tất sẽ bị khu trục ra Man Thành, lần này lão gia tử cũng không bảo hộ được hắn!
Phụ nhân cười lạnh, chỉ cần tai tinh kia bị đuổi ra Man Thành, thì về sau Tô gia không ai có thể để cho nàng lo lắng.
- Hai ngày sau, ta sẽ đích thân giải quyết hắn!
Ánh mắt Tô Vĩ lấp lóe tinh quang, hắn muốn tự tay giải quyết tiểu tử kia, ở ngay trước mặt toàn bộ Tô gia, tự tay giẫm tiểu tử kia dưới chân, mới có thể chính thức chứng minh, Tô Vĩ hắn mới là tiền đồ của Tô gia, mới là hậu nhân Tô gia cần phải coi trọng nhất!
Vào Hãn Vũ Các, Tô Dật không cần xin phép, đây chính là đặc quyền lúc trước Tô Vân Thiên cho.
Không giống con cháu Tô gia bình thường khác, muốn tiến vào Hãn Vũ Các, kia tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Đến Hãn Vũ Các, Tô Dật không có tìm kiếm công pháp, mà là tìm tư liệu liên quan tới Trúc Cơ, muốn bắt đầu Trúc Cơ, vậy thì phải chuẩn bị sẵn sàng.
Ở Hãn Vũ Các hai canh giờ, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, Tô Dật mới rời Hãn Vũ Các.
- Tô Dật thiếu gia, ngài thật trở về rồi!
Mới ra Hãn Vũ Các, có một đại hán hơn bốn mươi tuổi, thân hình tráng kiện đang đợi.
Đại hán này nhìn Tô Dật, tựa hồ có chút kinh ngạc.
Cái này không hề giống bộ dáng chán nản mà hiện tại Tô gia truyền ngôn xôn xao, lấy kinh nghiệm của hắn, ngược lại cảm giác được thiếu niên trước mắt này, giống như có một loại khí thế để hắn nói không nên lời.
- Hàn thúc, có chuyện tìm ta sao?
Tô Dật biết Tô Bách Hàn, là thủ lĩnh đội hộ vệ của Tô gia, tuy chỉ là con cháu chi thứ, nhưng bây giờ ở Tô gia địa vị không thấp, cũng là người được Tô Vân Thiên tán dương, khi còn bé còn từng chăm sóc mình.
Bởi vậy đối với Tô Bách Hàn, Tô Dật rất khách khí và tôn trọng.
- Có chút phiền phức, Mạc Bất Phàm, Hạ Tam, Tống Vô Cầu mang theo không ít người chặn ở cửa ra vào, nói là muốn gặp thiếu gia.
Tô Bách Hàn nói rất khách khí, tình huống thực tế là Mạc Bất Phàm, Tống Vô Cầu, Hạ Tam mang theo rất nhiều công tử ca, giờ phút này ngăn ở trước cửa chính Tô gia, hô to muốn gϊếŧ Tô Dật.
Đám người Mạc Bất Phàm tuổi không lớn, nhưng thân phận lại không bình thường.
Lúc này các trưởng lão và tông thân của Tô gia, lại tập thể lựa chọn không lên tiếng, người nào cũng không muốn dính vào sự tình của Tô Dật.
Lão gia tử đang bế quan, bởi vậy Tô Bách Hàn bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình đến đây tìm Tô Dật.
- Chặn thì chặn, hiện tại ta không rảnh đi để ý tới mấy tiểu hài tử kia, phiền phức Hàn thúc truyền lời, chờ ta làm xong vài sự tình, hai ngày sau lại đi gặp bọn họ.
Nói xong Tô Dật phong khinh vân đạm, trực tiếp rời đi.
Tốt xấu gì kiếp trước cũng sống hơn hai mươi năm, Tô Dật mới lười chấp nhặt với mấy tiểu hài tử kia.
Nhìn Tô Dật, Tô Bách Hàn lại có chút sững sờ, vị tiểu gia này cũng quá vô sỉ đi.
Ở trong mắt Tô Bách Hàn, Tô Dật lặng yên không một tiếng động trực tiếp về Tô gia, giờ phút này lại không gặp đám người Mạc Bất Phàm, còn nói dễ nghe như vậy, đây rõ ràng là định trốn tránh không ra Tô gia a.
- Tại sao tính cách không giống cha hắn như vậy chứ, thật là con ruột sao...
Nhìn bóng lưng Tô Dật, Tô Bách Hàn có chút bất đắc dĩ cười khổ, lúc trước thời điểm cha của Tô Dật trẻ tuổi, cũng là nhân vật phong vân, nhưng vị tiểu gia này từ nhỏ đến lớn, tính tình lại không cách nào tả được.