Chương 54: Đi tới Đại Nguyên thành

Đối với chuyện này, Lăng Hàn cũng không kỳ quái.

Thiên phú võ đạo của Lưu Vũ Đồng rất mạnh, chậm chạp không có tu ra kiếm khí vốn là không hợp lý, hiện tại một khi mở ra lỗ hổng, thật giống như hậu tích bạc phát, lập tức hình thành hiệu quả giếng phun.

Có điều, đạo kiếm khí thứ ba liền không dễ hình thành như vậy.

Với Lưu Vũ Đồng mà nói, mới mười tám tuổi liền nắm giữ hai đạo kiếm khí, cái này đã làm cho nàng rất thỏa mãn, bước vào hàng ngũ vương giả trẻ tuổi, hơn nữa còn tương đối cao.

Cấp độ võ đạo của Vũ Quốc quá thấp, tu ra đao khí, kiếm khí liền có thể xưng là vương giả.

Qua năm mới, mỗi chi nhánh của Lăng gia đều trở lại tổng bộ, cùng nghênh đón tân xuân.

Bình thường, những chi tộc này ở bên ngoài, quản lý chuyện làm ăn của gia tộc, đại bộ phận đều là người bình thường, chỉ có số ít người đi lên con đường tu luyện, dù sao trong mười người cũng chỉ có một có thể nắm giữ linh căn.

- Hàn ca ca!

Một tiểu nha đầu tên là Lăng Tử Huyên đi theo phía sau cái mông của Lăng Hàn, tiểu nha đầu này mới tám tuổi, nhưng linh căn thức tỉnh rất sớm, hơn nữa còn là Địa Cấp hạ phẩm, dựa theo quy định của gia tộc, nàng có tư cách tiến vào Thương Vân Học Viện, do gia tộc cung cấp học phí và tài nguyên tu luyện.

Tất cả mọi người đều biết, không có thực lực mạnh mẽ, căn bản không thể bảo vệ được của cải, vì lẽ đó mỗi gia tộc đều sẽ dốc lòng bồi dưỡng tộc nhân có thiên phú trở thành võ giả, nếu ra một thiên tài, như vậy gia tộc cũng có thể thơm lây theo.

Tỷ như Hoàng Đô Bát Đại Hào Môn hiện tại, không phải là một bước một vết chân, từ gia tộc nhỏ đi lên sao?

Trước đó Lăng gia tổng cộng có ba người ở Thương Vân Học Viện, ngoại trừ Lăng Hàn và Lăng Mộ Vân, còn có một người gọi Lăng Chỉ Đạo, có điều bởi vì tuổi tác quá lớn, qua năm sau sẽ tốt nghiệp, gia nhập đội hộ vệ của gia tộc, trộn lẫn mấy năm, lại đề bạt làm đội phó, chính đội trưởng…

Cương vị nặng như vậy đương nhiên phải giao cho người mình yên tâm.

Mà bởi vì Lăng Tử Huyên thức tỉnh linh căn, qua năm cũng sẽ tiến vào Thương Vân Học Viện.

Có điều, Lăng Hàn có tính toán khác.

Hắn không thể trường kỳ đóng ở Lăng gia, sau này muốn leo lêи đỉиɦ cao võ đạo, Vũ Quốc cũng quá nhỏ. Bởi vậy, trước khi hắn rời đi, sẽ bồi dưỡng cho Lăng gia một ít nhân tài, thay phụ thân phân ưu giải nạn.

Hắn quyết định mang Lăng Tử Huyên đi Hoàng thành, gia nhập Hổ Dương Học Viện.

Lăng Đông Hành đổi lấy một tiêu chuẩn tiến vào Hổ Dương Học Viện, mà hắn tuyệt đối có thể ở trong Đại Nguyên luận võ đạt được vị trí trước năm mươi, bởi vậy liền có hai tiêu chuẩn.

Đương nhiên, hắn sẽ không làm bảo mẫu cho tiểu nha đầu, khẳng định phải để cha mẹ nàng cùng đi Hoàng Đô, phụ trách chăm sóc nàng.

- Tại sao lại khóc?

Lăng Hàn cười cười ôm lấy tiểu nha đầu.

- Đại Hùng bắt nạt Huyên Huyên!

Tiểu nha đầu rất oan ức nói:

- Hàn ca ca, huynh giúp Huyên Huyên đánh hắn đi!

Lăng Hàn cười ha ha, xoa đầu của nàng, nói:

- Muội và đại Hùng đều là con cháu Lăng gia, nên giúp đỡ lẫn nhau, nắm đấm phải đánh người ngoài, không thể đánh người mình.

- Nhưng mà hắn nói Huyên Huyên xấu!

Tiểu nha đầu bĩu môi nói.

- Huyên Huyên nhà ta xinh đẹp như vậy, hiện tại là tiểu mỹ nhân, sau này là đại mỹ nhân, đại Hùng chỉ là đố kị muội mà thôi!

Lăng Hàn cười nói.

Tiểu nha đầu bị thổi phồng như thế, nhất thời vui vẻ, vỗ tay nói:

- Huyên Huyên là xinh đẹp nhất!

Nàng suy nghĩ một chút, phát hiện cái này quá kiêu ngạo, lại sửa lời nói.

- Vũ Đồng tỷ tỷ xinh đẹp nhất, Huyên Huyên thứ hai.

Lăng Hàn cười to, nói với Lưu Vũ Đồng:

- Nàng khen ngươi đây này!

Lưu Vũ Đồng cho hắn một cái liếc mắt, nhưng nói với Lăng Tử Huyên:

- Huyên Huyên mới là xinh đẹp nhất!

- Vũ Đồng tỷ tỷ, tỷ và Hàn ca ca lúc nào thành hôn?

Tiểu nha đầu nghiêng đầu, ngây thơ hỏi.

Khuôn mặt của Lưu Vũ Đồng đỏ bừng, xoay eo bỏ chạy, để Lăng Tử Huyên vô cùng buồn bực, đây là chuyện gì a?

- Huyên Huyên, muội doạ vợ ta chạy, nên bồi thường ta thế nào đây?

Lăng Hàn cố ý cau mày nói.

Lăng Tử Huyên cắn môi nghĩ một trận, mới an ủi Lăng Hàn nói:

- Hàn ca ca, sau này Huyên Huyên tìm cho huynh một tỷ tỷ càng xinh đẹp hơn!

Nang một bộ ma mãnh nói.

Lăng Hàn không khỏi cười to, tiểu hài tử đồng ngôn vô kị, thiên chân khả ái, đáng tiếc không cách nào giữ vững phần hồn nhiên này vĩnh viễn.

Sau khi qua tân niên, Lăng Đông Hành liền dẫn Lăng Hàn, Lưu Vũ Đồng đi Đại Nguyên thành, tham gia Đại Nguyên luận võ.

Đại Nguyên thành cách Thương Vân Trấn hơn tám trăm dặm, ba người dành thời gian chạy đi, hai ngày sau liền tới bên ngoài Đại Nguyên Thành.

So với loại địa phương nhỏ như Thương Vân Trấn, Đại Nguyên thành liền có vẻ khí thế bàng bạc, thành này liên miên mấy chục dặm, tường thành cao trên trăm mét, như một hung thú khổng lồ nằm rạp.

Đại Nguyên thành tổng cộng có bốn cổng Đông Tây Nam Bắc, mỗi ngày đều có người từ bốn phương tám hướng đến, tiến vào thành thị phồn hoa nhất trong chu vi ngàn dặm, có thương nhân, dân gặp nạn, cũng có võ giả đến đây hành hương.

Trình độ võ đạo nơi này thì cao hơn một đoạn, Đại Nguyên Vương đương nhiệm chính là cường giả Linh Hải Cảnh, có người nói cũng là Linh Hải Cảnh duy nhất, nắm giữ quyền uy vô thượng.

Ba người Lăng Hàn đi tới cửa thành, cũng không cần soát người gì cả, mà chỉ cần giao lệ phí vào thành là được, một người một lượng bạc, với bọn họ mà nói không mắc, nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói, đây là một con số rất lớn.

Trong thành, kiến trúc cao to hùng vĩ liên miên trùng điệp, hiển lộ hết hình ảnh của Vương Thành, khiến người ta chấn động.

Lăng Đông Hành tới nơi này rất nhiều lần, còn đi ngoại quốc, đương nhiên sẽ không kinh ngạc, Lưu Vũ Đồng đến từ Hoàng Đô, tự nhiên tập mãi thành quen, hai người vốn tưởng rằng Lăng Hàn sẽ bị chấn động, không nghĩ tới dáng dấp của Lăng Hàn thong dong trấn định, ngược lại làm cho bọn họ kinh hãi.

Bọn họ đi tìm khách sạn, chỉ là quá nhiều người chạy tới tham gia Đại Nguyên luận võ, hầu như mỗi khách sạn đều chật ních, sau nửa ngày, lại không tìm được chỗ đặt chân.

- Ồ, Lăng đại sư.

Bọn họ đang đi trên đường, chỉ nghe một tiếng kêu tràn ngập kinh hỉ truyền đến, một ông lão tóc trắng tiến lên đón, chính là Chư Hòa Tâm.

- Nguyên lai ngươi ở chỗ này.

Lăng Hàn cười nói.

- Lăng đại sư, trước năm vừa vặn được lão hữu mời, nên tụ tập tới đây, không có tới nhà bái phỏng, mong Lăng đại sư thứ tội.

Chư Hòa Tâm khom lưng, trên mặt có chút kinh hoảng.

Hắn đã coi Lăng Hàn như nửa cái sư phụ, tự nhiên lo sợ.

Lăng Hàn cười lắc đầu, nói:

- Không cần gọi ta là đại sư, sau này chỉ nên gọi tên của ta.

Đời này, hắn dự định từ một tiểu nhân vật chân thật làm lên, một đường thiên kiêu, mài giũa mình.

Bằng không nếu như hắn tiếp tục làm đan đạo đại sư, bị vướng bởi địa vị cao thượng của Đan sư, còn có thiên kiêu nào dám giao thủ với hắn?

- Cái này…

Chư Hòa Tâm vội lắc đầu, dạng người như hắn là tôn sư trọng đạo nhất, Lăng Hàn có ân thụ nghệ chỉ điểm, ở trong lòng hắn đã là lão sư, đối với lão sư sao có thể gọi thẳng tên, chuyện này quả thật là đại nghịch bất đạo!

- Không cần lo nghĩ, liền quyết định như thế, sau này lại gọi ta đại sư, ta sẽ tức giận.

Lăng Hàn cố ý nghiêm mặt, nửa đùa nửa thật nói.

---------------