Chương 1: Thành phố Bạc

Thần Danh - Chương 1: Thành phố Bạc

Hiện tại không gian một mảnh hư vô, dựa theo quy tắc, ánh sáng sẽ xuất hiện trong hư vô tối tăm, mà Thần sẽ sinh ra trong ánh sáng, và Thần sẽ tạo ra thế giới.

Pháp tắc cũng nghĩ như vậy, huh...... Lần này có chút không khác biệt.

Ánh sáng xuất hiện chậm hơn một chút, và phát triển cũng chậm hơn, rất chậm rất chậm. Dựa theo tốc độ này, Pháp tắc dự đoán Thần từ các thế giới khác sinh ra khi đến thế giới hủy diệt, ánh sáng này mới có thể tạo ra Thần.

Nó chậm rất nhiều, nhưng Pháp tắc cũng không quan tâm, Pháp tắc không bao giờ quan tâm đến một vấn đề tầm thường như vậy.

Vì thế, Pháp tắc liền nhìn ánh sáng từ từ chiếu sáng lên khắp không gian, từ từ có linh tính, từ từ, từ từ, từ từ.

Rốt cuộc, trong ánh sáng Thần được sinh ra.

Pháp tắc nhìn vị Thần này đã tốn mấy chục lần thời gian của thế giới bình thường này để được sinh ra.

Toàn thân Y tắm trong ánh sáng, không thể nhìn thẳng, không thể mạo phạm.

Pháp tắc đã rất quen đặc tính của Thần, bởi vì vị Thần này ra đời mất quá nhiều thời gian, cho nên pháp tắc không cho Người chậm rãi thích ứng thế giới và quyền năng. Pháp tắc nói cho Người, đi sáng tạo thế giới.

Thần chớp chớp mắt, không nói gì hết, bắt đầu dựa theo năng lực thiên sinh mà sáng tạo.

Ngày đầu tiên, Thần nói, phải có ánh sáng, vì thế, ánh sáng chiếu rọi mỗi ngóc ngách.

Ngày thứ hai,......

............

............

Ngày thứ bảy, thế giới đã sáng tạo xong. Đất đai, rừng rậm, sa mạc, biển cả, núi non, cỏ cây, mặt trời, mặt trăng, các vì sao......

Pháp tắc coi như vừa lòng, vì thế quan sát kỹ lưỡng thế giới này, thế giới sẽ tự phát triển. Mà Thần, mái tóc dài buông xõa qua eo từng bước một đi đến bờ sông, thu lại thần quang trên người, đi chân trần, ánh sáng trên người hóa thành áo choàng trắng.

Mỗi một bước Thần đi qua, bùn đất và cỏ non mơn trớn gót chân, dọc đường đi, hoa nở rộ, vạn vật biểu lộ sùng ái với Thần.

Thần rất sung sướиɠ, tuy rằng từ vẻ ngoài nhìn không ra. Ngồi ở bờ sông, tùy ý để bọt nước tinh khiết hôn lên ngón tay mình. Trên mặt nước, hình dáng của Thần phản chiếu, cũng không xuất chúng, nhưng bình thản.

Chớp mắt một cái, mặt nước liền mờ nhạt, hình ảnh của Thần trở thành ánh sáng.

Thần khẽ nhíu mi, đồng tử màu vàng tượng trưng cho ánh sáng cực kỳ tinh khiết.

Thần chính là cao quý, không thể nhìn thẳng, không thể gọi tên, cũng không thể có hình ảnh.

Đây là Pháp tắc định ra, là đặc tính của Thần.

Thần khẽ thở dài, rũ mày. Xoay người, bay lên trời, Thần muốn sáng tạo Thiên đường, đó là Thần nơi sống. Và nơi ánh sáng không có chiếu đến, đó là Địa ngục. Chỗ giao giới của Thiên đường cùng địa ngục, một nửa là ánh sáng một nửa bóng tối, đó là nhân gian sau naỳ.

Thần tạo dựng các tầng trời hay là Thành phố Bạc, và Thần bay khắp các tầng trời, khảo sát toàn bộ thế giới. Ngay từ đầu là có chút niềm vui, vạn vật do Thần sáng tạo, cho nên vạn vật đều yêu Thần.

Thần cũng yêu thương vạn vật, nhưng theo thời gian trôi đi. Thần cảm thấy cô đơn. Vì thế, Thần đi hỏi Pháp tắc.

Pháp tắc nói, vì sao không sáng tạo sinh linh giống như Người.

Thần: Sinh linh giống như Ta.......

Pháp tắc: đồng hành của Người, trên Sách sáng thế ghi chú rõ.

Thần:......

Pháp tắc: Sách sáng thế đâu?

Thần:...... Sách sáng thế...... hả?

Pháp tắc:......

Pháp tắc nhìn kỹ Thần, bỗng nhiên hiểu ra. À, vị Thần này ra đời rất lâu nên không có quyển sách kia, có lẽ là bị vàng sáng đồng hóa dùng làm chất dinh dưỡng tạo ra Thần. Nhưng Pháp tắc không muốn tạo ra một quyển sách hoặc dạy Thần sáng tạo ra sinh linh, vì thế...... Pháp tắc không quan tâm nữa.

Thần suy nghĩ trong chốc lát, quyết định sáng tạo sinh linh.

Là sinh linh đầu tiên Thần tạo ra, phải có dung mạo đẹp nhất, phẩm chất tốt nhất, tất cả đều hoàn mỹ nhất.

Thần dựa tạo ra sinh linh này theo trái tim của Người, và ban cho y tất cả những gì Người có thể ban cho, vượt qua toàn bộ thế giới, quyền năng chỉ ở sau Thần. Dung mạo đẹp đẽ, cánh môi rõ ràng, da thịt trắng lạnh, giống như áo choàng trắng của Thần, tóc dài màu đen đến eo.

Thần nhìn chăm chú vào tác phẩm của mình, suy tư rất lâu, sau đó Thần cười.

"Vậy, gọi con là Madara."

Khoảnh khắc Thần buột miệng nói ra, Y mở mắt. Trong Đồng tử tức sâu thẳm, là bóng dáng của Thần vì không muốn đôi mắt mình bị thương mà đã thu lại ánh sáng trên người. Thần mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.

Vừa sinh ra đã biết, Madara biết, vị trước mặt này, là phụ Thần của mình.

Thần quá cô độc, là tạo vật đầu tiên của Thần, Madara là được Thần ưu ái, yêu thương của Thần, duy đối với Madara nhiều thêm một (trăm triệu) chút.

Madara là Tổng Lãnh Thiên Thần, là cận kề bên Thần. Thống ngự thiên đường, nhìn Thần sáng tạo sinh linh khác, lập ra quy tắc, cùng với, đánh bại bóng tối. Được sinh ra đã mang trong mình đặc ân của Thần, là thiên thần đầu tiên và cũng là duy nhất có được đặc ân đó.

Trong thời gian dài đằng đẵng, thế giới phát triển, Madara cùng thiên thần khác đều tôn sùng và yêu mến Thần của mình. Làm sinh linh đầu tiên Thần tạo ra, Madara thống ngự thiên đường, cũng chinh chiến địa ngục, ánh sáng cùng bóng tối là tử địch. Nhưng bóng tối không thể diệt trừ, và chỉ có ánh sáng cũng là kết thúc. Nhưng bản chất bóng tối là tàn nhẫn, những sinh vật sinh ra trong bóng tối cũng vậy, yêu thích hủy diệt và phá hoại, gọi là Ác ma.

Thần ra đời trong Ánh sáng, nhưng chỉ có Madara cùng Pháp tắc biết, Thần cũng không chán ghét bóng tối, nhưng cũng không yêu thích. Pháp tắc biết điều hiển nhiên, mà Madara......

Madara là sinh linh Thần tạo ra đầu tiên, là Ánh ban mai của thế giới.

Hình mẫu mà Thần đặt cho Madara (Lucifer) là hoàn mỹ, từ tài năng, dung mạo, sức mạnh, năng lực, quyền uy... bất cứ thiên thần nào cũng biết Thần thiên vị Madara (Lucifer), nhưng Madara (Lucifer) lại là một Tổng Lãnh Thiên Thần hoàn mỹ đến mức họ không còn coi sự thiên vị đó là gì nữa.

Khác với thiên thần khác, chỉ có Madara gặp qua dung mạo chân chính của Thần, không phải vị Thần quyền năng ngồi nghiêm chỉnh ở trên thần tọa cao quí trong ánh sáng chói mắt không thể nhìn thẳng.

Mà là......

Đứng trên cánh đồng hoa nở rộ, hơi nhíu mày cẩn thận nắm lấy mái tóc để không để làm bẩn nó;

Dù không yêu thích đồ uống đặt biệt của thiên đường, thà dùng thần lực để thay thế hơn là lãng phí lòng tốt của các thiên sứ mà khẽ thở dài;

Đôi khi, ở đại hội thiên đường, dựa vào thần tọa nhờ vào ánh sáng chói mắt trên người mà các thiên sứ nhìn không rõ mà thả lỏng nghỉ ngơi;

Sẽ vì chính mình vô ý phạm vào cấm kỵ (Thần không thể nhìn thẳng) khi dõi theo Người mà bất đắc dĩ cong khóe miệng;

............

Đây là Thần của Y, ý chí của Y.

Có lẽ là lúc biết danh tự của Thần, rất lâu về trước, khi đó còn chưa có nhân loại, cũng không có thiên thần nào trừ Madara, thế giới chỉ có họ.

Khi đó, được Pháp tắc nhắc nhở, Thần dùng rất ít năng lực sáng tạo thiên sứ, một là bởi vì Người nhận ra rằng không thể có quá nhiều tồn tại mạnh mẽ như Madara trong một thế giới, loại sáng tạo như vậy quá chậm, hai là Pháp tắc hy vọng Người có thể làm nhanh một chút.

Khi đó, Madara ngồi ở bên cạnh Thần, chải mái tóc dài của Thần, Thần suy nghĩ làm sao mới có thể làm thiên thần có thể bay lên với ít sức mạnh nhất, rốt cuộc thiên thần đều ở thiên đường. Giống Madara và Người muốn bay lên chí ít phải làm chủ được không gian, nhưng số lượng giống như vậy có thể sáng tạo ra quá ít.

Thần nhíu mày, quay đầu nhìn về phía tạo vật của mình.

"Madara, con cảm thấy sao?"

Thiên thần ngẩng đầu, đối diện đồng tử tinh khiết của Thần, nghiêng đầu, suy nghĩ, nhìn con bướm đang bay trong ngàn hoa. Nghiêm túc trả lời.

"Cánh."

Thần gật đầu, vì thế, ngoại trừ Madara, tất cả thiên sứ sau này, đều có cánh. Tùy theo Thần dùng bao nhiêu thần lực, cánh cũng có bao nhiêu cái.

Nhìn phía dưới thiên đường lúc nhúc lông vũ bao bọc có dạng hình trứng, vì Thần đặt tên cho bọn họ, bọn họ cũng từng cái thức tỉnh.

Tại đây khi đoàn các thiên sứ xây dựng thiên đường, Madara nhìn Thần ở trước mặt gã thu lại thần quang, tò mò hỏi.

"Thần của ta, như vậy, tên của Người là gì."

Pháp tắc sững sờ một lát: Không thể gọi tên......

"Ta tên...... Hashirama (Jehovah)." (chớp mắt nghĩ ra tên)

Madara ở trong đầu thầm đọc, đối với Thần cười khẽ.

"Ta nhớ rồi."

Bất chấp Pháp tắc nhắc đến quy ước, Thần (cũng chính là Hashirama/Jehovah) cũng nhẹ nhàng cười một cái.

Madara (Lucifer) là Người dùng hết toàn lực sáng tạo ra, tạo vật hoàn hảo nhất của Người, cũng là thiên thần đồng hành nhất lâu kề cận Người, thực lực chỉ ở sau Thần, là Ánh ban mai của thế giới.

Cho nên, Pháp tắc mới lựa chọn Madara làm nền tảng cân bằng của ánh sáng và bóng tối.

Do đó, không còn lựa chọn khác.

Nhiều năm qua, với sự ra đời của loài người, các vị thần của thế giới được sinh ra từ tín ngưỡng của loài người đã nghiêng về phía ánh sáng, phần bóng tối bị đè ép đến mức không còn gì đã gần như sắp hủy diệt.

Pháp tắc đề ra phương pháp duy nhất, hoặc là, đem Ánh ban mai của thế giới, Madara (Lucifer) của Thần đánh vào bóng tối, cân bằng ánh sáng và bóng tối; hoặc là, nhìn thế giới diệt vong ở trong ánh sáng.

Hơn nữa, không thể để Madara (Lucifer) biết.

Chỉ có bằng lòng trở thành bóng tối mới có thể trở thành bóng tối, chỉ cần còn có một chút ánh sáng trong lòng, thì không thể thành công.

Thần cần một cái cớ.

Madara (Lucifer) vĩnh viễn cũng quên không được ngày mà các vị thần trên thế giới (dù họ không bằng Thần của điện hạ), đã được sinh ra trong đức tin của con người kể từ buổi bình minh của nhân loại, mà đại diện nhân loại sẽ để yết kiến Thần của gã vào ngày đại hội nghị Thiên đường.

Đây chỉ là một trong nhiều buổi yết kiến, chính là ngày này, bởi vì đại diện của nhân loại kia khi yết kiến đã ngẩng đầu, xuất phát từ việc bảo vệ Thần tích (Thần không thể nhìn thẳng), Madara đã dùng khí thế áp đảo tên đó.

Sau đó,Thần của điện hạ liền bùng nổ thần lực yêu cầu điện hạ xin lỗi tên đó.

Bắt người, Ánh ban mai của thế giới, niềm kiêu ngạo của Thiên đường, Tổng lãnh thiên thần, phải xin lỗi một nhân loại.

Các thiên thần chết lặng, nhân loại kia hoảng loạn, Madara (Lucifer) không làm sai. Ngay cả khi Madara (Lucifer) làm sai, Tổng lãnh thiên thần của Thần cũng không cần phải xin lỗi nhân loại.

Madara không có nhúc nhích, thậm chí còn nghi ngờ mình đã nghe lầm. Nhưng Thần vẫn kiên trì đến mức thậm chí bắt đầu quở trách Y vì kiêu ngạo tự đại.

Madara (Lucifer) ngước nhìn lên Thần của mình, và lần này, Thần nhớ lại Madara luôn luôn không tuân theo quy tắc, Thần không thể nhìn thẳng.

Các thiên thần bất bình cho Madara (Lucifer), nhân loại kia cũng cúi đầu tạ lỗi, chỉ có Thần vẫn hờ hững, lạnh nhạt giống như không có một chút cảm xúc.

Thần đầy Tổng lãnh thiên thần vào bóng tối để như một hình phạt, và trong sự ăn mòn của bóng tối ở địa ngục, Tổng lãnh thiên thần vẫn luôn kiên trì, tin tưởng rằng Thần sẽ không vứt bỏ mình. Ngay cả khi Vực sâu (nơi tập trung ác niệm của con người) dụ dỗ, trong suốt mười ngày, cái lạnh thấu xương và bóng tối đều không thể khiến cho người sa đọa.

Điện hạ là Ánh ban mai của thế giới, là tạo vật duy nhất Thần cho phép gọi Thần Danh, Tổng lãnh thiên thần chỉ đừng sau Thần về sức mạnh.

Cho đến khi Vực sâu cười nhạo vang vọng bên tai: Thần vẫn luôn nhìn ngươi!

Thần vẫn luôn nhìn, nhưng lại không cho người trở về, suốt mười ngày.

Madara cười điên cuồng, đôi mắt đầy sao trời của đêm đen chuyển thành ánh sáng đỏ máu: Hashirama!!!

Trên thành phố Bạc, các thiên thần quỳ đầy ngòai Thần Điện, trong Thần Điện, trên Thần tọa, Thần cúi đầu, hai tay bóp nát tay vịn của Thần tọa.

Pháp tắc nói, còn thiếu một chút.

Các Thiên thần trải qua trận chiến đó nhớ lại, vào ngày đó, ánh sáng của Thành phố Bạc bị bóng tối của Địa ngục đàn áp lui đến một góc, chỉ có Thần Điện vần còn có ánh sáng.

Chủ nhân của Địa ngục và Vực sâu, Đọa Thiên thần, Madara đánh lên Thành phố Bạc, một mình người, làm nghiêng đổ toàn bộ Thiên đường.

Các thiên thần đều là thuộc hạ của Madara (Lucifer), đều sùng bái điện hạ, Ánh ban mai của thế giới. Ngay cả khi người đọa thiên, nhưng tín ngưỡng của họ vẫn là Thần.

Đó là Thánh chiến lần đầu tiên, một nửa thiên thần đã cố gắng ngăn chặn (khuyên giải) Madara, hiện tại Uchiha Madara. Một nửa vẫn quỳ bất động, nhưng là, Uchiha Madara vẫn chưa có đánh vào Thần Điện.

Bởi vì Thần ra tay, chỉ dựa vào ấn ký sáng thế đều có trên người tạo vật, cuối cùng Madara vẫn không có nhìn thấy Thần. Vì thế, một nửa thiên sứ đã đi cùng với y, đọa thiên; một nửa còn lại, tuy rằng vẫn tôn kính Madara, nhưng vẫn là lựa chọn Thần.

Và Pháp tắc đưa ra hiệp định, Thiên đường và Địa ngục thánh chiến mỗi 500 năm một lần.

Chỉ huy thứ hai của Địa ngục, Seraphim ban đầu của Thiên đường, thất một trong thất tông tội cấp dươi của Ma Vương hiện tại, Uchiha Izuna kể về lịch sử. Những ác ma nhỏ và những Đọa Thiên Sứ nhỏ bắt đầu thảo luận, Uchiha Sasuke ham học giơ tay đặt câu hỏi.

"Izuna - sama, nếu Thần va Ma Vương - sama không thể tham gia Thánh chiến, mà Thành phố Bạc chỉ còn lại một vài thiên thần cao cấp, vậy tại sao địa ngục chúng ta đánh vào Thiên đường ạ?"

Izuna cười và khen ngợi nhìn học sinh mới này, kẻ mới hai trăm hơn tuổi đã mạnh hơn rất nhiều Ác ma.

"Sasuke, ngươi phải biết rằng, thiên đường có hồ đức tin, thiên thần chính là bất tử, hơn nữa liên tục có những vị thần của nhân loại thành thiên thần thông qua hồ đức tin, và thiên đường không yếu."

Sasuke gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Izuna đang cười thì một Đọa Thiên Sứ bay vào, đem tình báo khẩn cấp đưa đến cho hắn. Izuna xem một cái, lập tức giương cánh, bay về phía Ma cung.

Để lại một đám học sinh nhìn nhau.

Ma cung, Izuna bước vào đại điện, quả nhiên, Madara đang ngồi trên vương tọa, đốt tình báo trong tay thành tro, đôi mắt đỏ như máu, với hoa văn màu đen kỳ dị.

Izuna nghiến răng: "Người thật sự dám, cao giai thiên thần còn chưa mất đi thần quang, để một thần tín ngưỡng làm Tổng lãnh thiên thần, ca ca, chúng ta có nên tiêu diệt đem kia thần rừng không? Hắn......"

"Không cần," Madara cười nhạo một tiếng, "Thánh chiến chỉ còn mấy năm nữa lại diễn ra, đường đường chính chính gϊếŧ là được."

Izuna nhìn Y, cười đồng ý, xoay người liền tính toán gϊếŧ thần rừng như thế nào.

Sau khi Izuna rời đi, ngón tay Madara nhẹ nhàng siết chặt tay vịn, mất quá nhiều thời gian để ấn ký sáng tạo phai mờ, mà thực lực của Y không bằng Thần, quân đội bóng tối lại không đủ, Y lại không muốn tàn sát loài người, và không thể chiếm giữ thế giới loài người......

Chỉ có thể như vậy, dụ dỗ thần của tín ngưỡng sa đọa.

Uchiha Madara thề Y không phải có ý đó, Y chỉ là tới thế giới loài người để xem liệu có thần của tín ngưỡng nào mạnh hơn một chút không. Không ngờ đi loanh qoanh một chút có thể đúng lúc nhìn thấy thần Rừng được thiên thần dẫn đường, hừm...... Thần rừng này có chút sức mạnh, hình như, tên là Asura, có nên tiện tay đánh chết luôn.

"Hashirama, từ giờ trở đi, ngươi chính là tân thần của rừng cây."

Uchiha Madara lập tức đứng yên, quay đầu lại nhìn về phía vị thần mới của khu rừng bên kia đại dương.

Bóng dáng cao lớn, chiếc áo choàng màu xanh nhạt, và giữa mái tóc dài chạm đất mọc ra nhánh cây, thật quen thuộc.

Thần Rừng nói lời tạm biệt với vị Thần trước đây, liền xoay trở về khi rừng.

Madara dùng một tay che mặt, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.

....... Hashirama......

Hỡi Thần, đây có phải là vật cưng mới của Người không? Thậm chí ban cho Thần Danh, với cái Tên này, hắn được Người ban cho bao nhiêu sức mạnh.

Hủy diệt hắn, xé nát hắn, thần linh và Ác ma không thể cùng tồn tại.

Madara chỉ phẫn nộ như thế này một lần, ở Thánh Chiến lần đầu tiên Y đánh tới cửa Thần điện lại bị ấn ký sáng tạo kiềm chế không thể tiến xa thêm, cho dù là khi nghe được Asura trở thành Tổng lãnh thiên thần mới Y cũng không có tức giận.

Làm thế nào mà thần đức tin được sinh ra từ tín ngưỡng của loài người có thể sử dụng Thần Danh, tên của Thần Sáng Thế.

À...... Ta đã quên, trên thế giới này không có gì là không thể được, chỉ cần Thần bằng lòng.

Hắn dựa vào cái gì có được tên này, ngay cả khi hắn là vật cưng mới của Thần.

Như vậy, Thần của ta, Người ban cho hắn cái tên này, hãy để ta xem hắn xứng đáng không.

Vị Thần mới của khu rừng đi chân trần đi trên con đường lát lá, và thỉnh thoảng có sóc, nhím, con thỏ chạy qua mái tóc dài hắn. Hắn cũng không để ý, con ngươi màu đen dịu dàng dường như che giấu toàn bộ thế giới, một dòng nước lớn đột ngột bắn tung tóe từ bụi cây bên phải, thần Rừng không kịp né tránh, tức khắc bị ướt đẫm.

"Anh trai, em mang cá cho anh."

Vị thần biển mới chỉ được sinh ra gần đây, thiếu niên không cao hơn thắt lưng của một người trưởng thành có mái tóc trắng mềm mại, nhưng đồng tử lại không phải vàng, bạc, xanh, xanh dương và xanh lá cây mà các thần hoặc thiên thần sở hữu, mà là màu đỏ thẫm thuộc về ác ma.

Thần Rừng thở dài, nhấc vị thần thiếu niên lên, đặt lên cây mây to lớn, và trói lại những con cá trong thủy lao trên tay thiếu niên bằng dây leo.

"Tobirama, ta không ăn cá. Ngươi mới ra đời, đừng ở quá xa biển, phát triển đến cấp đại thiên thần rồi đi ra ngoài, được không?"

Vị thần thiếu niên bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn trở về.

Thiếu niên đi rồi, Hashirama mới vạch trần, lẳng lặng nhìn vào bục đá xanh bên trái trước mặt, "Người đến thăm, là vì chuyện gì."

Trên bục đá trống rỗn ban đầu, một mỹ nhân mặc áo choàng màu mực nằm nghiêng, con ngươi màu máu của mỹ nhân lười biếng nhìn hắn, tựa như bị vực sâu nhìn thẳng vào, đồng tử của thần Rừng vô cùng bình tĩnh, không vì mỹ sắc mà dao động.

"Hashirama." Y mỉm cười như hoa mạn đà la, chỉ là gọi thẳng tên, nhưng tiếng thì thầm của Ác ma như hàn băng truyền đến, giống như độc dược nguyên chất.

Còn chưa trả lời, ngay lập tức, Ma Vương đã lấy ra lưỡi hái và tấn công, với tất cả sức mạnh. Mấy vạn năm chinh chiến mài giũa, sức mạnh chỉ ở sau Thần, sau khi rơi vào bóng tối, càng thêm tàn nhẫn chém gϊếŧ, không có một động tác thừa.

Thần Rừng yếu hơn, rừng rậm sinh sôi, Hashirama lấy sinh lực của sinh mệnh đáp trả bóng tối, về mặt khắc chế bóng tối, sinh mệnh lực chỉ ở sau ánh sáng.

Xem ra Người đã dự đoán điều này, ban cho hắn Thần Danh, ban cho hắn sinh mệnh lực, thậm chí, còn cho hắn sức mạnh không thấp hơn ta lúc đầu .

Còn chưa hoàng hôn, thế gian rơi vào màn đêm vĩnh hằng, cuối cùng Ma Vương càng bạo nộ hơn, nhưng thần sinh ra từ tìn ngưỡng có được đức tin bất diệt thì bất tử.

Khu rừng nguyên thủy bị ma khí hắc hóa thành gỗ chết, lửa quỷ cháy rực như sóng, thần Rừng bị lưỡi hái đóng chặt vào dây leo khô, Ma Vương giơ lên thanh đao do vực sâu tạo ra, chuẩn bị đánh tan thân thể của vị thần được ngưng tụ bởi đức tin.

Lửa giận của Ma Vương đã lắng xuống, khoản khắc thanh đao rơi xuống, phân thân nơi xa vọt tới chặn lại. Madara lúc này mới tỉnh lại từ trong trận chiến, hướng phân thân vọt tới, là sinh linh được thần Rừng bảo vệ sống trong rừng rậm.

"Ngươi còn chia sức mạnh đi bảo vệ các động vật khác."

"Ta là thần của khu rừng."

Madara không biết phải nói gì, tuy rằng Y chính diện đánh bại tên này, nhưng đối phương không chiến đấu với Y bằng tất cả sức mạnh của mình, Y thắng cũng không vui.

Đương nhiên, sức mạnh của Hashirama được Y thừa nhận. Sức mạnh của Hashirama, rõ ràng không phải là khung hoa chỉ do Thần ban cho, mà là chính mình rèn luyện và làm chủ toàn bộ.

"Hai tháng sau, ta tới lấy mạng ngươi."

Ma Vương không muốn không đánh mà thắng rời đi, Madara ước tính rằng hai tháng cũng đủ Hashirama khôi phục toàn thịnh, và trận chiến này Y được lợi rất nhiều.