Chương 56: Cuộc đời ngắn như vậy
Ngay lúc này, Nguyên Bảo lại đến đây. Tay chân Tiêu Hựu lạnh toát, dìu em ấy và Tiêu Phong Khiển lên.
Từ nhỏ, em ấy đã quen sống trong thoải mái, gia đình nề nếp. Bây giờ gặp phải chuyện sinh tử, lại còn là lần đầu trải qua, tuy thường ngày có điềm tĩnh thế nào thì hiện tại, em ấy cũng phải lo sợ.
Tiêu Phong Du ngồi lì trên ghế chờ ngoài phòng phẫu thuật. Cả người cô căng cứng, thân trên thẳng lưng giống tư thế trong quân đội.
Tiêu Phong Khiển nhìn em ấy mà nhíu mày.
Đèn của phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn.
Một ca phẫu thuật, có thể kéo dài từ ngày sáng đêm.
Trên đường đi, Phong Khiển mua vài món ăn nhanh cho mọi người ăn đỡ đói. Riêng Tiêu tổng, cô có yêu cầu khắt khe với hình thể nên chỉ uống một ly Calbee, cảm giác tim mình như được nhẹ bớt. Cô lén liếc trộm Phong Khiển: "Nguyên Bảo sao vậy? Con bé cứ ngồi im thế kia?"
Phong Khiển nhìn em gái mình, thở dài. "Trông con bé như sắp hết hơi vậy."
Có lẽ, chính nhờ hơi thở đó đã giúp em ấy chống đỡ đến giờ phút này.
Phong Khiển thậm chí còn dấy lên một dự cảm, có khi nào đợi đến khi Hà Vân Hàm ra khỏi phòng phẫu thuật, Nguyên Bảo sẽ sụp đổ không.
Phong Khiển chọn loại hamburger Nguyên Bảo thích ăn nhất đưa cho em ấy. "Ăn chút gì đi, ca phẫu thuật còn kéo dài lắm."
Nguyên Bảo không buồn cử động, làm như thể không nghe thấy, thừ người ra nhìn phòng phẫu thuật.
Phong Khiển đầy lo lắng. "Nguyên Bảo?"
Cô huơ huơ tay trước mặt em gái mình, Nguyên Bảo như khôi phục lại tinh thần. Em ấy nhìn Phong Khiển, khẽ nói: "Chị ơi, em sợ lắm."
Tim chợt nhói lên.
Tiêu Phong Khiển đau lòng kéo em gái ôm vào lòng. "Không sao đâu, sẽ không sao mà. Rất nhanh sẽ ra thôi."
Nguyên Bảo rúc người lại, hô hấp dần trở nên khó khăn. "Chị... Liệu chị ấy có mệnh hệ gì không... Lỡ mà có mệnh hệ gì... Em... Em biết phải làm sao..."
Trước đó, cô còn dám chắc thề thốt với Phong Khiển rằng Vân Hàm nhất định sẽ bình an.
Nhưng vào thời khắc này, ngồi trong bầu không khí nặng nề trước cửa phòng phẫu thuật, Nguyên Bảo liền lo sợ.
Cô cực kỳ sợ.
Sợ Vân Hàm ra đi.
Thật sự cứ vậy mà biến mất.
Vân Hàm ơi...
Nguyên Bảo cắn mạnh vào môi.
— Chị phải sống sót, đừng bỏ em một mình.
Trước giờ Nguyên Bảo chưa từng thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, mỗi phút mỗi giây đều như ngồi trên đống lửa vậy.
Cô nhớ Vân Hàm.
Nhớ ánh mắt cưng chiều của chị khi nhìn cô.
Nhớ dáng vẻ bất lực của chị khi gọi Nguyên Bảo.
Nhớ mùi hương trên người chị, nhớ mọi thứ về chị.
Nguyên Bảo ôm lấy ngực.
Ông trời ơi, chỉ cần Vân Hàm có thể sống, con nguyện giảm đi tuổi thọ. Thậm chí, con đồng ý đổi mạng mình cho chị ấy.
Sau sáu giờ đồng hồ, cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, các y tá đẩy mẹ Hà ra. Vài người thấy vậy liền vây quanh, người dẫn đầu không nói nhiều. "Xin nhường đường."
Khoảnh khắc ấy, đầu Nguyên Bảo chợt "bùm" một cái giống như bị nổ tung.
Tại sao... Vân Hàm không thấy đẩy ra?"
Trong nháy mắt, thời gian như bị đóng băng. Máu như thể chảy ngược, Nguyên Bảo cảm thấy người mình như bị thứ gì đó bao phủ, hai tai bỗng ù đi.
Cô nhìn Tiêu Hựu thấp thỏm bước nhanh về trước, nói gì đó với y tá ở đằng sau. Chị gái cô cũng nhanh qua đó, lo lắng nhìn vào trong phòng phẫu thuật.
Y tá tưởng trấn an Tiêu Hựu: "Tiêu tổng, bên Hà tổng gặp chút trục trặc nhỏ. Các bác sĩ đang xử lý, rất nhanh sẽ ra thôi."
Tiêu Hựu thở hắt, tim của Tiêu Phong Khiển chùng xuống. Cô xoay người đang muốn nhắn lại cho Nguyên Bảo, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của em gái, cô giật thót. "Nguyên Bảo? Không có gì đâu em, y tá nói Vân Hàm cũng sẽ ra ngay mà!"
Nguyên Bảo nhìn Phong Khiển. Trông là nhìn chị ấy nhưng thực chất là nhìn vào phòng phẫu thuật đang mở cửa phía sau lưng của chị.
Trong đó có tình yêu của cô, hy vọng của cô.
Giây tiếp theo, Phong Khiển hét lên một tiếng, cả người Nguyên Bảo mềm oặt đổ sụp xuống.
Tiêu Hữu kịp phản ứng, cô lập tức lao tới, tay đỡ lấy sau ót của Nguyên Bảo. Các y tá bên cạnh cũng vọt tới đỡ lấy thân cô.
"Nguyên Bảo! Nguyên Bảo!"
Mọi người không ngừng gọi cô.
Một lúc sau, Nguyên Bảo từ từ tỉnh lại. Cô ngoái đầu lại nhìn cửa phòng phẫu thuật.
Khoảnh khắc đó, khiến Tiêu Phong Khiển sợ hãi tột độ, thậm chí vừa nãy cô còn tưởng... Nếu Vân Hàm thực sự có mệnh hệ gì, em gái cô cũng sẽ đi theo mất.
Lại là chờ đợi.
Sức khỏe Nguyên Bảo hiện không thích hợp để nán lại chỗ này. Nhưng, Tiêu Hựu và Phong Khiển biết, bây giờ có ai nói gì với em ấy đều vô dụng.
Phòng phẫu thuật kế bên cũng có người nhà, đi đầu là một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng, ông ấy gật đầu chào Tiêu Hựu.
Tiêu Hựu: "Đây là..."
Ông ta chà xát hai tay, nhìn qua ba người phụ nữ đang lo lắng bên cạnh. "Là các chị tôi, còn trong đấy là mẹ của tôi."
Ca phẫu thuật của họ kết thúc sớm.
Bác sĩ bước ra, đưa mắt nhìn bọn họ rồi nói. "Hãy nén bi thương."
Trong nháy mắt, tiếng gào khóc thảm thiết như vang vọng khắp bệnh viện.
Tiêu Hựu, Phong Khiển, Nguyên Bảo ngơ ngác nhìn họ. Không biết từ khi nào, lệ đã rơi đầy mặt.
Bất luận quyền thế có cao như nào, tài sản chất đầy bao nhiêu, đều không thể thoát khỏi cái chết tàn khốc trước mặt.
Nếu còn tồn tại... Hãy biết quý trọng cuộc sống này, hãy ôm những người thân yêu nhiều một chút.
Một tiếng sau.
Cuối cùng, đèn phẫu thuật cũng tắt.
Cửa phòng mở ra.
Tiêu Hựu và Phong Khiển đứng dậy qua đón, Nguyên Bảo ngồi lại trên ghế, không dám thở mạnh.
Cô sợ, sợ phải nghe tin xấu.
Sophia bước ra, trên trán cô ấy lấm tấm mồ hôi, gật đầu chào hai người. Ánh mắt cô ấy chợt dừng lại ở phía Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo căng thẳng đến mức gần như sắp tắt thở, ánh mắt trông đợi nhìn cô.
Sophia gật đầu chào em ấy, mỉm cười nói: "Tuy có vài khúc mắc nhỏ nhưng cũng coi như ca phẫu thuật thành công. Bây giờ phải chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt, tạm thời mọi người không thể vào thăm được. Phải đợi qua 24 giờ nguy hiểm này."
Tiêu Hựu và Phong Khiển không khỏi vui mừng, cả hai quay đầu nhìn Nguyên Bảo. Nguyên Bảo thở dài não nề, nước mắt lăn dài trên má.
Vân Hàm ơi...
Sau cùng, cô cũng chịu ăn chút gì đó. Tiêu Phong Khiển nhìn em gái mình đau lòng, lại chẳng buồn nói một lời.
Tiêu Hựu tóm lấy Sophia. "Này, Sophia. Trong lúc phẫu thuật đã gặp phải khúc mắc gì?"
Sophia mệt mỏi, ánh mắt lờ đờ: "Giữa chừng, huyết áp Hà tổng đột ngột tụt xuống mức nguy hiểm. Tất cả chúng tôi đều lo sợ. May mắn thay là cô ấy một một khát vọng sống mạnh mẽ, nhờ đó mà vượt qua."
Tiêu Hựu có điểm khó hiểu. "Cô có thể nhìn ra khát vọng sống ư?"
Sophia ngẩng đầu nhìn Tiêu Hựu. "Lúc ấy hai mắt Hà tổng đã mất đi tiêu cự, không hề phản ứng lại ánh sáng. Cả người lạnh toát."
Tiêu Hựu rùng mình: "Cô đừng nói nữa!"
Sophia: "Tiêu tổng, tôi rất mệt. Ngài còn điều gì căn dặn nữa không?"
Tiêu Hữu vội tránh sang một bên. "Gì thế? Sao mà nói tôi quan liêu đến vậy?""
Sophia bĩu môi, lách qua người cô, đến ngồi xổm trước mặt Nguyên Bảo, xem xét thần sắc của em ấy.
Nguyên Bảo cười hơi yếu ớt, giơ khoai tây chiên lên: "Chị ăn không?"
Sophia gật đầu. "Ăn."
Tiêu Hựu: ...
Đậu mớ!!!
Rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra vậy???
Nguyên Bảo còn làm vậy thì cô ghen tị với em ấy chết mất. Mới đầu là Phùng Yến, bây giờ là cái người mắc bệnh nghề nghiệp Sophia cũng bị thao túng?
Không cho Tiêu tổng có thời gian ghen ăn tức ở. Nguyên Bảo sau khi ăn chút gì đó liền chạy ù sang phòng chăm sóc đặc biệt, thủ sẵn ở đó.
Bệnh viện Sanderson vẫn còn có tình người. Tuy hiện tại Nguyên Bảo không thể vào, nhưng qua cửa kính cô vẫn thấy được Vân Hàm.
Trên người Hà Vân Hàm cắm đầy dây nhợ, Nguyên Bảo không dám hỏi Sophia chi tiết cuộc phẫu thuật. Cô sợ nghe xong bản thân mình sẽ chịu không nổi.
Tiêu Phong Khiển đi tới. "Yên tâm chưa?"
Nguyên Bảo không dám rời mắt khỏi, lẩm bẩm nói: "Chị nè... Chắc chị ấy đau lắm."
Nếu được, cô sẵn sàng chịu đau thay chị ấy.
Tiêu Phong Khiển cũng nhìn Vân Hàm sau lớp kính. "Em... Sẽ không giận chứ? Sẽ không cảm thấy ấm ức và không cam lòng chứ? Cô ấy..."
Thật ra, có rất nhiều điều cô muốn gặng hỏi Nguyên Bảo.
Tuổi trẻ, ai cũng có cho mình một mối tình cuồng dại.
Hồi đó, cô cũng từng yêu Tô Tần đến chết đi sống lại. Nhưng thử hỏi, xét cho cùng, không hề dũng cảm kiên trì giống như Nguyên Bảo. Cô khi đó nhạy cảm như một con nhím, vì một câu nói của Tô Tần thôi cũng đủ làm cô co mình lại, tự bảo vệ bản thân.
Đôi mắt Nguyên Bảo cứ dán chặt vào Hà Vân Hàm. "Giận? Đương nhiên có chứ, còn về ấm ức không cam lòng thì... Chị à, nếu thật lòng yêu một người, ta còn để ý chuyện đó ư? Bây giờ em chỉ cần thấy chị ấy khỏe mạnh, đã điều tốt nhất rồi. Trong trường hợp này, chị cũng được, người khác cũng được, đừng hỏi em gì hết, em không muốn nghe đâu."
Nguyên Bảo không hề ấm ức hay thấy không cam lòng. Từ đầu đến cuối, đều là cô cam tâm tình nguyện yêu Vân Hàm.
Yêu, cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhận lại được bao nhiêu.
Cô chỉ mới giận một chút, Vân Hàm liền hết lần này đến lần khác đẩy cô ra.
Còn về những mặt khác, không phải là cô không nghĩ đến. Dù cho có là chị gái thân thiết, cô cũng không muốn nghe bất kỳ lời đàm tiếu gì về Vân Hàm hết.
...
Tiêu Phong Khiển thấy em mình như điên điên dại dại. Buổi tối, cô mua sủi cảo cho Nguyên Bảo, Nguyên Bảo liền ngồi trên đất mà ăn. Sau lại không màng hình tượng, ăn nhanh uống vội cho xong lại dán mắt trông đợi Hà Vân Hàm.
Phong Khiển muốn bước đến thì Tiêu Hựu chụp lấy tay cô. "Ầy, cô đừng nói nữa, vô dụng thôi. Vốn dĩ, tinh thần hiện tại của Nguyên Bảo đang không tốt, cô mà càng nói, con bé chỉ càng hao tốn sức lực đáp lại cô thôi. Chỉ cần đợi kỳ quan sát này kết thúc trong hôm nay thôi, tôi sẽ tìm gặp viện trưởng, nhờ chuẩn bị cho Nguyên Bảo một bộ đồ khử khuẩn rồi cùng em ấy vào, bên cạnh cũng có giường."
Phong Khiển thở dài nặng nề.
Tiêu Hựu ngủ được một giấc ở phòng nghỉ. Sắc mặt cô bây giờ đã tốt lên, Phong Khiển nhìn cô nói. "Tiêu tổng, để tôi đưa cô đi ăn. Dù sao cũng đều là nhờ cô."
Tiêu Hựu ngáp một cái. "Không ăn đâu, tôi mệt lắm. Tranh thủ thời gian này, cô đi theo tôi nghỉ ngơi chút đi."
Lời vừa dứt, cô nhìn sang Nguyên Bảo.
Đứa nhỏ này thật tàn nhẫn.
24 giờ đã trôi qua, đôi mắt em ấy vẫn mở to trừng trừng. Như thể sợ nếu chớp mắt, Hà Vân Hàm sẽ biến mất vậy.
Mọi người đều rời đi. Màn đêm buông xuống, tất cả đều chìm nghỉm trong sự tĩnh lặng.
Nguyên Bảo nhìn Hà Vân Hàm đang nằm trên giường bệnh, tay gõ gõ lên tấm kính, miệng lẩm bẩm: "Lão Hà ơi... Lão Hà của em ơi... Lão Hà của nhà chúng ta... Lão Hà của Nguyên Bảo..."
Đây là yêu say đắm đến đỉnh điểm, cô căn bản không thể kiểm soát được nữa.
Giữa chừng, ngoại trừ trường hợp qua nhìn mẹ Hà, Nguyên Bảo không hề rời đi. Cô không dám đi mà cũng không muốn đi. Dẫu có đôi mắt có mệt cũng không dám khép lại, cứ nhìn chằm chằm vào Hà Vân Hàm.
Thuốc mê của Hà Vân Hàm đã hết tác dụng, nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại. Sau khi chẩn đoán, Sophia giải thích rằng có thể là do trước đây sức khỏe của từng ở trong trường hợp thiếu dinh dưỡng. Thành ra hiện tại cứ coi như là bản năng nghỉ ngơi. Giống như khi con người ta mệt lả, rơi vào trạng thái hôn mê một ngày một đêm, qua hôm sau sẽ trở về bình thường."
Nhưng tới nửa đêm, Hà Vân Hàm bắt đầu phát sốt.
Mới đầu chỉ là sốt nhẹ, chỉ có bác sĩ kiểm tra phòng tới. Đến khoảng 3 giờ sáng, cô ấy cảm thấy có gì đó không đúng liền chạy đi gọi người.
Nguyên Bảo lập tức bật dậy, lo lắng nhìn vào bên trong. Cô thấy Sophia mặc áo blouse trắng đi vào, bọn họ nhìn vào các chỉ số hiển thị trên máy rồi bắt đầu kiểm tra tình hình cụ thể của Hà Vân Hàm. Bận rộn đứng thành vòng tròn.
Không biết qua bao lâu.
Sophia bước ra, vẻ mặt cô không được tốt. "Nguyên Bảo, Tiêu tổng và chị gái của em đâu? Hà tổng còn người nhà nào tới thăm không?"
Nguyên Bảo nhìn thẳng vào mắt cô ấy. "Có chuyện gì, chị cứ nói với em là được."
Em ấy quá nhạy cảm, nhạy đến mức Sophia không tài nào né tránh được. Cô do dự một hồi liền nói. "Tình trạng của Hà tổng không được tốt. Miệng vết thương của cô ấy có dấu hiệu nhiễm trùng nhẹ, cộng thêm sốt cao không ngừng. Tuy tụi chị có nhiều thuốc nhưng không dám dùng."
Nguyên Bảo toàn thân run rẩy. "Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?"
Sophia không dám nhìn vào mắt em ấy, đành hạ quyết tâm. "Đã hết một ngày rồi, nếu ngày mai không hạ, sẽ phiền phức lắm."
Khi cô bước ra, thực chất là muốn báo cho người nhà hay. Thông báo tình trạng nguy cấp khó qua khỏi.
Thế nhưng...
Khi đối mặt với Nguyên Bảo, cô không biết phải mở lời ra sao.
Một câu, tim của Nguyên Bảo từ trên thiên đàng rơi xuống địa ngục mà vỡ nát.
Sau lưng Sophia, một vị bác sĩ khác bước đến, cô ấy cúi đầu khẽ nói: "Chị, Lara bảo Hà tổng cứ luôn miệng gọi tên ai đó nhưng nghe không rõ..."
Lúc này, ngoại trừ Nguyên Bảo ra, cô ấy còn có thể nhớ thương ai nữa.
Sự do dự của Sophia có hơi mâu thuẫn với Nguyên Bảo. Việc cho Nguyên Bảo vào không thành vấn đề nhưng một khi Hà tổng thực sự có mệnh hệ gì thì là chết hai mạng người đó.
Nguyên Bảo nắm lấy tay cô. "Em... Sophia, em van xin chị. Làm ơn cho em vào đi..."
Cho dù...
Cho dù chị ấy có ra đi thật sự.
Cũng không thể để chị ấy đơn côi lẻ bóng như vậy.
Tiếng bước chân vang lên hỗn loạn, Tiêu Hựu và Phong Khiển vội vàng chạy qua. Tiêu Hựu nhìn Sophia. "Sao lại thành thế này?"
Sophia lắc đầu. "Tình hình không được tốt."
Gương mặt Nguyên Bảo đẫm nước mắt. "Em muốn vào, em muốn vào nhìn chị ấy. Em chỉ nhìn chị ấy thôi, em van chị... Em van chị mà..."
Sophia giật nảy người, cô đỡ lấy Nguyên Bảo toan quỳ xuống. "Nguyên Bảo, em đừng làm vậy!"
Phong Khiển cũng ôm chặt em gái. "Nguyên Bảo, Nguyên Bảo..."
Tại sao lại như vậy? Chẳng phải vừa rồi vẫn còn tốt sao?
Sau nhiều lần phối hợp, Nguyên Bảo cuối cùng cũng vào được phòng bệnh.
Cô đi vào, thấy trên người Hà Vân Hàm đang cắm ống. Cô cắn mạnh vào môi.
Một bước... Thêm một bước nữa... Chậm rãi đến gần, Nguyên Bảo nhìn gương mặt Hà Vân Hàm giờ đã tái nhợt như tờ giấy trắng. Cô ngồi bên mép giường, khẽ giọng gọi: "Vân Hàm ơi... Em đến rồi."
Tiếng đồng hồ kêu tí tách.
Trong lòng mọi người đều bị bao phủ bởi sự sợ hãi và nỗi bất an rất lớn.
Cái vẻ nhợt nhạt của bệnh viện cùng với bầu không khí nặng nề khiến nỗi bất an trong lòng mỗi người ngày một gia tăng.
Mà còn là phòng chăm sóc đặc biệt.
Nương theo ánh đèn vàng đặt ở đầu giường, Nguyên Bảo ngắm nhìn Hà Vân Hàm,
Muốn nép vào l*иg ngực anh
Nép vào thật gần anh
Để kịp yêu trong anh
(Bài hát Những khao khát ấy – Văn Mai Hương thế bản gốc là Em thích Anh tránh bị quét trúng)...
Cô lau vội nước mắt trên mặt rồi mỉm cười với Vân Hàm: "Em không có khóc, Vân Hàm, chị bảo chị thích nhất là nhìn em cười."
Lúc đó, lời nói ấm áp hãy còn vang bên tai. Thế mà giờ đây, người yêu chỉ còn nằm thoi thóp trước mặt. Cô muốn chạm vào cũng không được.
Nguyên Bảo nhìn Hà Vân Hàm, trong mắt là tình yêu nồng đượm khó hòa tan. Cô cầm lấy bàn tay không cắm ống tiêm của Hà Vân Hàm, nhẹ nhàng áp lên má mình: "Vân Hàm nè, dì đang khôi phục rất tốt. Bây giờ dì ấy gỡ ống và có thể ăn cơm rồi, sao chị vẫn còn nằm đây vậy? Nhanh dậy đi mà, em đã suy nghĩ kỹ rồi, đợi khi chị tỉnh dậy, nếu thấy mệt mỏi quá, chúng ta hãy cùng nhanh đi thật xa, sống một cuộc sống dân dã mà chúng ta từng mơ ước, có được không?"
"Không phải chị thích kiểu rừng trúc sao? Chúng ta có thể tự thiết kế phòng ở, em sẽ nhờ chị gái và bà nội hỗ trợ, tìm cả bác Vương giúp nữa. Chúng ta cùng nhau xây dựng."
"Nếu phòng ở đã sẵn sàng rồi, hai ta lại xây thêm một cái vườn nhỏ. Bên trong trồng một số loài hoa cỏ. Dựng thêm cái lều, chẳng phải chị luôn bảo muốn nuôi heo sao? Thế tụi mình hãy nuôi vài con đi, em chăm cho."
"Em đang nghĩ, chúng ta hãy ở như vậy tầm ba, bốn năm đi. Đợi chị sức khỏe chị khôi phục kha khá rồi, em liền mở một cái siêu thị nhỏ. Em sẽ chuẩn bị khâu nhập hàng gì đó thật tốt, chị cứ yên tâm mà làm bà chủ quanh năm. À, chị mà làm bà chủ, khôn khéo sắc bén như vậy, nhất định sẽ không ai dám ăn hϊếp em."
...
Nguyên Bảo giọng điệu nhàn nhạt, như thể thấy được viễn cảnh trước mặt. "Thêm 4,5 năm nữa, em đã 30 rồi. Đến khi đó, chị sẽ không còn chê em nhỏ nữa, có chuyện gì cũng phải thương lượng với em, lúc đó chắc em làm trụ cột trong nhà nhỉ? Nhất định có khả năng, chị đó, phải nhìn sắc mặt của em."
"30 tuổi cứ vậy đi, còn 40 thì sao? Chắc chị đang trong thời mãn kinh, hề, em sẽ làm cho chị nhưng mà chị không được ăn hϊếp đó nha. Đến lúc đó, nếu thấy chán ở trong núi rồi, chúng ta trở về thăm các chị em và bạn bè nhé?"
"Đợi đến 50 tuổi..." Nguyên Bảo ngẫm nghĩ. "Khi đó, em mập ra cũng không chừng. Những người già họ Tiêu nhà tụi em đến 50 đều dễ phát tướng. Quay lại quảng trường thôn Hạ Oa, chị có thể thấy được dáng vẻ ngầu lòi của em, tuyệt đối em sẽ là một bà già trêu hoa ghẹo nguyệt, chị nhất định phải để mắt tới em nha."
"60 tuổi." Nguyên Bảo sụt sịt: "Khi đó, chị cao như vậy, lưng có còng không nhỉ? Chị nhớ chăm sóc nó thật tốt nha, lỡ mà không nhìn được em thì em sẽ đi tìm ông bạn già nào đó mà khiêu vũ, chắc không khiến chị tức chết đâu ha?"
"70 tuổi..." Nước mắt của Nguyên Bảo lưng tròng. "Dù chúng ta có chăm sóc kỹ đến mấy thì da cũng nhăn nheo bèo nhèo, nói không chừng có đốm đồi mồi nữa. Không sao đâu, Vân Hàm. Em khẳng định vẫn sẽ nâng niu chị, mỗi ngày đều sẽ hôn cụ bà của mình."
"80 tuổi..." Nguyên Bảo quyến luyến hôn lên tay Hà Vân Hàm: "Sức khỏe của hai ta có lẽ sẽ yếu đi, có thể sinh ra bệnh tật, nhưng mà... Bà nội từng nói qua, có khả năng chúng ta sẽ ngủ một giấc dài không tỉnh lại, có điều... Chị đừng sợ nhé, vì vào sinh ra tử, em đều sẽ đi cùng chị."
Đã từng, bà nội từng nói qua với hai chị em cô. Ông nội không đáng tin, quá ích kỷ khi bỏ cô đi sớm như vậy.
Người khi chết, không cảm nhận được nỗi đau. Nhưng người sống, lại phải gánh chịu hết tất cả.
Khi đó, Nguyên Bảo thầm nghĩ trong lòng rằng. Sau này, cô nhất định sẽ đi trước người yêu, chứ không muốn hứng chịu nỗi đau ấy.
Nhưng hiện tại, cô càng không muốn để cho Hà Vân Hàm phải chịu đựng nó.
Trên môi Hà Vân Hàm nước mắt, nỗi bi thương ngập tràn trong mắt Nguyên Bảo. "Vân Hàm ơi, cuộc đời ngắn như vậy, nếu chị không còn nữa thì em biết sống làm sao đây? Đừng bỏ em... Đừng... bỏ rơi em mà."
Em ấy không mạnh mẽ như tưởng tượng.
Cô không thể bỏ rơi em ấy.
Trong bóng tối, một giọt lệ chảy ra từ khóe mắt của Hà Vân Hàm chầm chậm rơi xuống. Tay cô khẽ giật.
Đôi lời từ tác giả: Cuộc đời ngắn như vậy, hy vọng mọi người có thể sống vui vẻ hạnh phúc