Chương 20: Ca ca của ngươi chỉ cần dùng tiền là có thể trèo lên sao?



Nàng không muốn ở lại nơi này nữa. Chỗ này ngay cả việc thở thôi cũng thấy khó khăn.

"Tiểu thư, sao người lại suy nghĩ như vậy? Sao lại đột ngột thế? Chúng ta, à không, người, người không muốn cứu đại ca Kỳ Phi của người sao? Lát nữa ra khỏi phủ rồi chúng ta sẽ nói chuyện với Địch gia sau, như vậy không được sao?"

Hỉ Dương sửng sốt, đúng vậy, còn Kỳ Phi nữa, cho dù nàng có thể đoán được kẻ sát nhân thì nàng vẫn phải tìm ra bằng chứng để đưa Kỳ Phi ra khỏi lao ngục.

Nhưng điều này có liên quan gì đến việc có ở lại Địch gia hay không? Những người biết bói toán không dễ trêu đâu. Kiếp trước nàng đã chịu oan uổng lâu như vậy, nhưng nàng cũng đã hứa với cha sẽ không làm chuyện này, hiện tại nàng còn sợ cái gì chứ?

"Nếu ngươi giúp ta làm tốt việc này, đương nhiên ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho ngươi ở lại Địch gia. Nếu ngươi không muốn giúp, bên ngoài rộng lớn lắm, ngươi muốn đi đâu thì đi."

Sắc mặt của Ngọ Nguyệt đột nhiên thay đổi, khóe miệng run rẩy lắp bắp. Thấy giọng điệu Hỉ Dương mạnh mẽ như vậy, nàng ta liền vội vã nhận lời rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Hỉ Dương cười tủm tỉm, lẳng lặng ngồi xuống. Nàng nói thầm trong miệng, cuộc đời này chính là như vậy, chẳng trách người ta ăn hϊếp người yếu sợ kẻ mạnh, bắt nạt người thiện sợ cái ác.

"Tiện nhân, tại sao ngươi lại to gan như vậy, nhà ta là nơi ngươi thích đến lúc nào thì đến thích đi lúc nào thì đi sao?"

Tiếng ồn ào ngoài cửa nghe rất bực bội và chói tai.

Hỉ Dương đã thu dọn sạch sẽ xong, sắc mặt tĩnh lặng vô cùng. Nàng bình tĩnh đi tới cửa, liền thấy Địch Dung Dung đang quát mắng, vênh váo với mình, âm thanh cứ văng vẳng bên tai.

"Lạch cạch! Loảng xoảng..."

Căn phòng bừa bộn vô cùng, cùng với những chiếc hộp và tủ hoàn toàn trống không. Hỉ Dương bình tĩnh tiến về phía trước. Nàng nắm lấy cánh tay thô lỗ của Địch Dung Dung: "Nhà các ngươi gia giáo lắm cơ mà. Ai đã cho ngươi cái quyền vứt những thứ này ra khỏi tủ của ta?"

"Viên dạ minh châu Nam Hải ở đâu?"

“Cái gì?” Hỉ Dương liếc mắt, nàng hơi thoáng bối rối.

"Dạ minh châu ở đâu? Ngọ Nguyệt nói ngươi đã lấy nó đi rồi? Nó ở đâu? Mau lấy ra đây!"

Nàng ta vô cùng hung dữ cho rằng viên dạ minh châu đã bị Hỉ Dương lấy đi.

Hỉ Dương thực sự không nhịn được cười.

"Ngươi hỏi nó để làm gì?"

"Không phải ngươi muốn gả cho ca ca ta sao? Vậy thì của hồi môn của ngươi cũng chính là của nhà họ Địch chúng ta, ta muốn xem một chút thì sao? Còn không mau vào đi? Lôi tất cả đồ đạc của ả ta ra! Nhanh lên! Tương lai không còn cơ hội đâu!"

Ánh mắt của Hỉ Dương dần dần nguội lạnh. Nàng phất tay một cái, Địch Dung Dung đã lui về phía sau mấy bước, nàng ta vô cùng tức giận.

Vậy nhưng nàng ta vẫn đứng im không nhúc nhích, bày ra dáng vẻ nếu ngươi không lấy ra, ta sẽ không đi.

"Hôm nay, ta phải xem nhà họ Địch các ngươi có phải là ăn cướp hay không mà lôi hết quần áo của ta ra như thế này. Đúng là mặt dày hơn cả tường thành. Những lời thô bỉ không biết xấu hổ như vậy mà cũng nói ra được. Mà thôi, đừng nói đến dạ minh châu, chỉ cần là đồ của ta mang vào, cho dù có là cỏ rác thì ngươi cũng phải trả lại tất cả cho ta.”

"Ta nhổ vào, ngươi mới là đồ không biết xấu hổ, đồ mặt dày, nhà ngươi là gia đình thế nào, còn nhà ta là gia tộc ra sao, ngươi vẫn còn muốn gả cho ca ca của ta, nếu không có chút tài sản kia, làm sao có tư cách để đứng ở cửa nhà ta?"

“Ha ha… lẽ nào ý ngươi là ca ca ngươi chỉ cần có tiền là được rồi sao? Hả?” Hỉ Dương cười Địch Dung Dung suy nghĩ nông cạn. Giọng điệu của nàng khinh thường mà thâm thúy vô cùng.

Hai má Địch Dung Dung giật giật, miệng lắp bắp không nói rõ được. Nàng ta nói ca ca nàng ta như vậy khi nào chứ? Người phụ nữ chết tiệt này thật sự dám phỉ báng ca ca của nàng ta như vậy sao?

Không, không thể nào, nàng ta phải tiếp tục, phải xé nát bộ mặt táo tợn của người phụ nữ rẻ tiền này.

"Đồ đàn bà điên, ngươi dám xúc phạm ca ca của ta như thế này, ta phải cho huynh ấy thấy bộ mặt thật của ngươi."

"Thật nực cười, ca ca của ngươi mất danh dự là vì ngươi mà. Ngươi đã khiến ta phải coi thường ca ca với cả nhà của ngươi." Nàng bật cười, đi lướt qua mặt Địch Dung Dung, nhìn xung quanh, nhìn mớ lụa bị lôi ra lộn xộn khắp nơi: "Y phục của ta đều là đồ của Nghê Thường Các, nếu như bị hư hỏng, đương nhiên ngươi sẽ phải đền giá gốc cho ta. Đây là tự ngươi muốn đến làm phiền, ta cũng không có thời gian để điên cùng với ngươi."