Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Côn Tiên Nữ: Đại Nhân Cường Cưới Mỹ Kiều Thê

Chương 44: Túi Tiền

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mà đây có thể là nguyên nhân cho tính cách biếи ŧɦái của hắn hay không?

“Tổ mẫu, tôn nhi không muốn đoạt người của tổ mẫu, thứ hai là tôn nhi không muốn làm chuyện mà mình không thích. Thứ ba, trong lòng tôn nhi đã có người yêu thích rồi ạ.”

Hỉ Dương như đang đi vào cõi thần tiên xa xôi.

Còn đang đếm lá cây trên mặt đất thì thình lình nghe một tiếng hét lớn truyền đến.

“Vì một nữ tử như vậy mà con muốn ngỗ nghịch với tổ mẫu luôn à?”

Bà đỡ ngực, tức đến mức cả l*иg ngực phập phồng hổn hển.

Địch Quân Dương vội rảo bước, bay nhanh qua tới, nâng đỡ bà: “Tổ mẫu, từ nhỏ đến lớn tôn nhi vẫn luôn nghe lời người, mọi chuyện đều cẩn thận tỉ mỉ làm theo lời người, nhưng riêng chỉ có chuyện cưới vợ này là con quyết định sẽ không làm trái tâm ý của bản thân, Quân Dương chỉ mong tổ mẫu có thể chấp thuận.”

Địch lão phu nhân tê liệt mà ngồi ở trên ghế, dựa người vào lưng ghế, vẫn còn đang thở hổn hển.

Bà liếc nhìn Hỉ Dương vẫn luôn đứng tại chỗ, mặt thờ ơ không chút thay đổi rồi nhìn lại tôn tử luôn bận trước bận sau, đấu tranh tìm yêu. Một tôn tử hoàn mỹ như vậy cuối cùng lại vì một nữ nhân như thế kia mà biến thành bộ dạng như bây giờ.

Địch lão phu nhân đờ đẫn chẳng nói nên lời, lắc lắc đầu, rồi sau đó ánh mắt dần trở nên cứng rắn, lãnh khốc: “Quân Dương, nếu con cứ muốn nàng tiến vào gia môn, vậy thì về sau còn không còn người tổ mẫu này nữa.”

Địch Quân Dương quay đầu lại nhìn về phía Hỉ Dương, vẻ mặt mê mang vô tội, bất đắt dĩ.



“Tổ mẫu...”

Hắn còn muốn nói thêm vài lời.

Hết cách rồi, Địch lão phu nhân cũng không có tính cho hắn mặt mũi, cao giọng mà gọi người: “Tiểu Thiến, A Dung! Các ngươi qua đây.”

Địch Quân Dương nhìn sang bên cạnh, bọn người hầu vội vàng từ bên ngoài sân đi vào, chỉ có thể tạm thời lui qua một bên. Nhìn hai người đỡ dìu tổ mẫu đi xa.

Hỉ Dương buồn bực tiến đến, chỉ cảm thấy không khí đột nhiên im lặng một cách quái dị.

“Nàng còn ổn chứ?”

Địch Quân Dương quay đầu lại, ánh mắt mang theo vẻ sâu xa, bộ dáng đa tình đó, trong nháy mắt khiến người ta như bị hút sâu vào trong đó, chết chìm vào bên trong không chút tự do.

Hỉ Dương bối rối xoay chuyển tầm mắt, tên này quyến rũ tà mì thật đấy, quả thật có thể câu dẫn hồn phách của người khác mà.

Kiếp trước nàng đã bị ngược tới thê thảm như vậy rồi mà còn có thể bị câu dẫn, đúng là muốn tự khinh bỉ chính mình.

Hỉ Dương chạm chạm ngón tay, lại bắt đầu ngẩn người.



Địch Quân Dương thở dài rồi đi tới, xoa xoa đầu nàng: “Nàng cũng không còn nhỏ nữa, cả ngày cứ không tập trung như vậy, về sau làm gì mới tốt đây.”

“Ta cái gì cũng biết hết, ngươi đừng gạt ta là được. Có phải ta đã gây phiền toái cho ngươi rồi hay không? Người nhà ngươi vốn dĩ không chào đón ta, đợi tìm được cửa hàng rồi, ta liền dẫn bọn họ đi ngay. Còn về Thược Dược, nếu như ngươi không cần thì ta cũng sẽ mang đi.”

Thược Dược đang cầm nước đợi ở một bên hồi lâu, khóe miệng bỗng co rút.

“Nếu nàng suy nghĩ cho ta thì xin nàng đừng lại nói về chuyện rời phủ nữa.”

Hỉ Dương trừng mắt nhìn, thôi thôi, để mấy ngày sau rồi bàn mau mau chóng chóng một chút là được. Tuy người này quả thật là một đại ma đầu, nhưng nhìn thấy người ta tranh chấp vì mình thế này, nàng ít nhiều gì cũng không thể tỏ ra quá cứng rắn được, mất công lại biến thành kẻ không có gia giáo.



Trước viện, Diệp Hải Đường và Địch Dung Dung đang ở trong viện phẩm trà lài, thêu khăn tay.

Địch Dung Dung thỉnh thoảng quay sang Hải Đường học hỏi một chút. Nàng ta đã thêu xong hình uyên ương, nhìn sang Diệp Hải Đường đã chuẩn bị thu châm, là một cái túi tiền, là loại dành cho nam sĩ.

Nàng ta kinh ngạc la lên: “Hải Đường tỷ, tỷ làm cái này là tính tặng cho ca ca của ta sao?”

Diệp Hải Đường mỉm cười rồi đánh nàng ta một cái, lấy lại từ trong tay nàng ta: “Ca ca của muội không giống người sẽ mang thứ này, cũng không biết ta tặng cho chàng ấy có hợp hay không.”

Trong lòng Địch Dung Dung hiện lên khuôn mặt đáng ghét của Hỉ Dương, ngay lập tức hứng trí bừng bừng nói: “Hợp chứ, để ta giúp tỷ đưa cho huynh ấy, phải làm cho huynh ấy mang nó bên mình.”
« Chương TrướcChương Tiếp »