Chương 3: Phụ Thân Đoản Mệnh Nhà Ngươi

"Năm đó không biết phụ thân đoản mệnh kia của ngươi đã dùng âm mưu quỷ kế gì khiến phụ thân của ta đồng ý hôn sự không tên không họ này, ta nói cho ngươi biết, ngươi chỉ có thể nghe cho kỹ lời ta, ta đã nhận định rồi, tẩu tẩu của ta chỉ có thể là một mình Hải Đường tỷ mà thôi."

Nàng ta từng bước từng bước đến gần Hỉ Dương.

Thấy nàng ta áp về phía mình, Hỉ Dương vẫn chỉ mỉm cười, nàng ghé vào tai nàng ta, thì thào nói: "Ngươi cũng biết cho dù người mà ngươi ủng hộ bảo vệ hết mực kia có làm thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ có thể so sánh được với “tẩu tẩu” danh chính ngôn thuận mà, mà người “tẩu tẩu” này còn có ý với ca ca của ngươi đấy?"

"Ngươi làm càn! Ngươi chớ có nói bậy."

Dưới sự chứng kiến của mọi người, Địch Dung Dung đột nhiên phát điên lên, bỗng dưng cáu kỉnh, cả người dùng sức đẩy Hỉ Dương, cả cơ thể nàng yếu đuối ngã ra đất, thế nào được gọi là một mỹ nhân? Chính là cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể điềm đạm đáng yêu.

Vì thế mà mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt trước thái độ hung hãn của Địch Dung Dung.

Hỉ Dương nhìn nàng ta dồn dập thở gấp, bộ dáng tức giận vô cùng, nàng thầm nghĩ, sau này nàng sẽ tuyệt đối không ở lại cái nơi quái quỷ này làm gì nữa, tốt nhất là có thể lập tức tìm được hôn thư rồi hủy bỏ càng nhanh càng tốt.

"Được lắm, đúng là một ả mồm mép hèn hạ, ngươi đừng mơ mộng có thể với tới ca ca của ta, cũng đừng hòng dối gạt ta, ta cho ngươi biết, ca ca của ta và Hải Đường tỷ đã tâm đầu ý hợp từ lâu rồi, ngươi không biết xấu hổ còn mang theo một ả nô tỳ vào đây rồi mãi không chịu đi, định ôm vọng tưởng báo ân báo đáp đấy à? Lúc đó phụ thân của ngươi chắc không tính được vị thế hiện tại của ca ca ta đúng không? Hừ, ngày đó chắc hẳn là cố ý để phụ thân ta nợ ân tình rồi sau đó đi đòi báo đáp! Ta nhổ vào, cả nhà ngươi đều ti tiện như nhau!"

"Bốp!" Hỉ Dương ngồi dậy, đi tới trước mặt nàng ta, giơ tay tát mạnh một cái.

Bốp một tiếng, không gian phảng phất như nương theo âm thanh đó mà bốn phía tĩnh lặng lại, tựa hồ đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ mồn một.



"Hôm nay Địch gia các người có thể không muốn tiếp nhận chuyện này thì có thể thương lượng bỏ qua, vậy nhưng chuyện phụ thân của ta vì cứu phụ thân ngươi một mạng mà chết, đây là sự thật không thể nào chối cãi. Hôn sự này cũng là do phụ thân của ngươi đến hỏi xin, không hề liên quan gì đến phụ thân của ta. Nếu sau này còn muốn vu oan cho ông ấy nữa ta sẽ lại tát ngươi."

"A! Ả đàn bà ti tiện này! Ngươi dám!" Địch Dung Dung ôm lấy khuôn mặt đang đỏ ửng lên của mình, cảm giác đau đớn như kí©h thí©ɧ thần kinh của nàng ta, khiến nàng ta lập tức nổi điên muốn lao vào ẩu đả.

Hỉ Dương vừa mới lùi lại một bước đã thấy nàng ta chật vật ngã nhào xuống đất, điên cuồng hét toáng lên: "Ta phải gϊếŧ chết ngươi, ta gϊếŧ chết ngươi!"

"Các ngươi còn đứng ngây ngốc ra đó làm gì? Tiểu thư nhà các ngươi ngã xuống đất như vậy mà không biết đỡ tiểu thư dậy sao hả?"

Hầu hết các tì nữ đứng hai bên đều muốn quỳ rạp xuống đất, người biến mọi chuyện trở thành cục diện như vậy chẳng lẽ không phải là ngươi hay sao…

"Các người đang làm gì vậy hả? Còn ra cái thể thống gì nữa đây!" Đột nhiên, tiếng bước chân bước trên mặt đất bằng phẳng vang lên bên tai.

Điều này khiến Hỉ Dương đang chìm đắm trong thế giới của bản thân bỗng bị kéo về tình cảnh hiện tại. Ánh mắt nàng như vừa nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh hãi, nàng ngước nhìn, nhìn thấy toàn bộ mỹ nữ trên sân đều đỏ cả mặt, có người còn nũng nịu, ưỡn ẹo ra mặt.

Tâm tình bất an tràn ngập cõi lòng nàng, trái tim dồn dập đập mạnh, lưng bỗng thấm ra một lớp mồ hôi lạnh, nàng hơi nhũn người, rất muốn quay đầu nhìn lại nhưng không biết vì sao cơ thể lại không nghe lời khiến nàng không thể nào quay người.

Tại sao Địch Quân Dương lại xuất hiện ở đây vào lúc này thế? Không thể nào, kiếp trước lúc nàng ở trong vườn hoa này bị người ta mưu hại, bị họ giội nướ© ŧıểυ lên người, từ đầu đến cuối vị hôn phu trên danh nghĩa này không hề xuất hiện dù chỉ một giây.

Đúng vậy, vốn dĩ hắn ta muốn từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt này rồi, thế nhưng vì sao khi nàng tái giá ở với Ngô Phẩm, hắn ta lại đùng đùng tới đòi người, Ngô Phẩm cũng không dám không nghe theo hắn, chỉ có thể đưa nàng quay trở về mà thôi.