Chương 1: Chiếc chìa khóa

Lương Tinh Thần lê cái chân tàn tật, loạng choạng chạy lên núi.

Phía sau vẫn còn ba người đàn ông và một người phụ nữ đang truy đuổi gắt gao.

Người phụ nữ vốn là thanh niên tri thức đến đây hỗ trợ, sau này gả cho con trai của trưởng thôn, cũng là bạn thân nhất của Lương Tinh Thần.

Cái tên người phụ nữ ấy, Lương Tinh Thần đời này kiếp này cũng không thể nào quên, Liễu Ôn Uyển!

Từ sau khi cô ta đến ngôi làng này, người trong làng lần lượt chết một cách bí ẩn, người thì mất tích.

Chủ yếu là bởi vì trong làng có một bí mật mà ai cũng biết.

Trong làng có một ngôi mộ cổ, tất cả mọi người ở đây đều là vì bảo vệ ngôi mộ này, nhưng bí mật này không thể tiết lộ cho người ngoài.

Không biết Liễu Ôn Uyển đã biết được bí mật này từ đâu, đầu tiên là lên kế hoạch kết bạn với Lương Tinh Thần, sau đó lại lên kế hoạch gả cho con trai của trưởng thôn.

Người trong làng lần lượt mất tích, cũng có người tìm thấy thi thể, cảnh sát cũng không điều tra ra được.

Nhưng người trong làng vẫn tiếp tục mất tích, thậm chí là tử vong, mọi người đều đã sớm phát hiện ra điều bất thường, đã đề phòng từ trước nhưng vẫn vô dụng.

"Chỉ còn lại một mình cô, giao chìa khóa ra đây, có thể chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

"Các người đã âm mưu hơn hai mươi năm, chỉ vì một chiếc chìa khóa mà tàn sát cả làng ta."

Lúc này, Lương Tinh Thần trông rất thảm hại, hơn hai mươi năm qua cô vẫn luôn muốn tìm ra hung thủ, sau khi điều tra rõ ràng mọi chuyện, thì ra ác ma vẫn luôn ở bên cạnh!

"Tinh Thần, nể tình hai mươi năm trước chúng ta là bạn tốt, chỉ cần cô giao chìa khóa ra, tôi có thể tha cho cô một mạng."

"Không cần đâu, cả làng đều đã chết hết rồi, mạng sống vô dụng này của tôi có sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cô lại đây, nể tình nhiều năm bạn bè như vậy, taôi sẽ nói cho cô biết chìa khóa được giấu ở đâu."

Liễu Ôn Uyển nghe Lương Tinh Thần nói vậy, trong lòng có chút vui mừng.

Nhưng rồi lại lập tức phản ứng lại, thù hận giữa hai người đã không đội trời chung, sao Lương Tinh Thần có thể tốt bụng như vậy được.

Lương Tinh Thần biết đây đã là cơ hội cuối cùng để lấy mạng Liễu Ôn Uyển, nhất định phải bình tĩnh.

"Nếu cô không lại đây, tôi sẽ không nói ra đâu, cô cũng biết thân phận của tôi trong làng là cao nhất, những gì tôi biết chắc chắn là nhiều nhất."

"Cho dù cô có may mắn lấy được chìa khóa, không có tôi giúp đỡ, cọ cũng không lấy được thứ cô muốn đâu."

Liễu Ôn Uyển ra hiệu cho mấy tên đàn ông kia bằng ánh mắt, còn mình thì chậm rãi tiến lại gần Lương Tinh Thần.

Dừng lại cách Lương Tinh Thần ba bước chân, "Tôi đã tới rồi, cô có thể nói rồi đấy."

Lương Tinh Thần nhìn người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn trẻ đẹp như thiếu nữ đôi mươi, "Tôi muốn biết, cả làng tôi đối xử với cô không tệ đúng không? Những người chú bác, cô dì mất tích kia đều ở đâu?"

"Bọn họ đều đã không còn nữa phải không? Các người đã làm gì bọn họ?"

"Tôi cũng không lừa cô, bọn họ đều không còn nữa, những kẻ vô dụng không xứng đáng được sống."

Lương Tinh Thần đau đớn như bị dao cắt, nhưng vẫn phải cố kìm nén, nhắm mắt lại.

"Một mình cô không thể nào có năng lực lớn như vậy, các người là một tổ chức có âm mưu từ trước đúng không?"

Lương Tinh Thần lê từng bước chân tiến lại gần Liễu Ôn Uyển, càng ngày càng gần, ghé sát môi vào tai Liễu Ôn Uyển, "Chìa khóa ở..."

"Ở đâu?" Cô nói to lên một chút, ta nghe không rõ.

Lương Tinh Thần lại nói thêm một câu, Liễu Ôn Uyển ghé sát tai vào hơn nữa!

Lương Tinh Thần đột nhiên giơ tay lên, một lưỡi dao cực mỏng và sắc bén xuất hiện giữa hai ngón tay cô.

Dùng sức cứa vào cổ Liễu Ôn Uyển, nhưng vẫn bị cô ta né được một chút, vết thương tuy sâu nhưng không chí mạng.

Lương Tinh Thần lập tức tung một cú đấm, đánh trúng ngực Liễu Ôn Uyển, Lương Tinh Thần rất thất vọng, đều là vết thương ngoài da, không chí mạng.

Ba tên đàn ông cũng đã bao vây lại, biết là không còn cơ hội nữa.

"Liễu Ôn Uyển, tôi tài nghệ không bằng người, mạng của tôi, tôi trả lại cho cô, muốn lấy chìa khóa thì kiếp sau hãy đến lấy." Nói xong, Lương Tinh Thần dùng lưỡi dao cứa mạnh vào cổ mình.

"Khốn kiếp, mau cứu người, cô ta mà chết thì công sức hơn hai mươi năm qua đổ sông đổ bể hết."

"Bố mẹ, anh cả, anh hai, em trai, Tinh Nhi nhớ mọi người lắm, con mệt mỏi quá, bây giờ con đến với mọi người đây, mọi người đợi con."

Vết thương của Lương Tinh Thần rất sâu, máu chảy không ngừng, chỉ có thể trơ mắt nhìn máu tuôn ra.

Mấy người kia không hề phát hiện ra chiếc vòng tay đen kịt trên tay Lương Tinh Thần đang phát ra ánh sáng đen gần như không thể nhìn thấy.

Lương Tinh Thần ngừng thở, linh hồn thoát ra khỏi xác bị ánh sáng đen hút vào trong, chiếc vòng tay cũng biến mất khỏi cổ tay cô.

Liễu Ôn Uyển lục soát khắp người Lương Tinh Thần, nhưng vẫn không tìm thấy gì cả.

Cô ta phát điên gào thét!