Chương 40

Chơi khắp công viên giải trí trong hai ngày, cuộc sống Giang Thiếu Bạch lại trở về quỹ đạo bình thường.

Trên đường tan học, hắn bị một người xa lạ cản đường.

"Bạn Giang, chờ một chút."

Giang Thiếu Bạch quay đầu lại, liếc người kia một lượt, nghi hoặc hỏi: "Anh là?"

Hàn Uy thấy Giang Thiếu Bạch đã hoàn toàn quên mình, bất đắc dĩ nói: "Cậu Giang bận rộn nhiều việc nên hay quên. Chúng ta đã gặp nhau ở công viên giải trí đấy."

Giang Thiếu Bạch mở to mắt vô tội. Khu vui chơi nhiều người như vậy, gặp cũng quá nhiều, nếu bắt hắn nhớ kỹ hết mọi người đã từng thấy thì đúng là làm khó hắn.

Thấy Giang Thiếu Bạch không có chút ấn tượng gì, Hàn Uy hơi xấu hổ nhắc nhở: "Chúng ta từng gặp mặt ở nhà hàng trong khu giải trí."

Cuối cùng Giang Thiếu Bạch cũng nhớ ra. Đúng là ở trong nhà hàng, chính xác là ở trong nhà vệ sinh của nhà hàng, họ đã từng gặp. Mà hình như địa phương đó cũng chả hay ho lắm.

Lúc gặp người này, hắn còn đang tuyên truyền mê tín dị đoan cho trẻ con. Mà ánh mắt người này khi thấy hắn giống như nhìn tên khốn kiếp lừa trẻ con vậy.

"Lão tứ, sao lại quen nhau thế!"

Giang Thiếu Bạch nhìn mấy người bạn, nói: "Mọi người về ký túc xá trước đi. Chắc tôi về sau một lát."

Bách Quang Vũ gật đầu đáp: "Vậy bọn tôi đi trước."

Kia là một người đàn ông bình thường, Bách Quang Vũ cũng chẳng hăng hái gì. Nếu là một mỹ nữ thì Giang Thiếu Bạch không đuổi người dễ vậy đâu.

Giang Thiếu Bạch chứng kiến đám người Bách Quang Vũ đi rồi mới âm thầm thở phào một tiếng.

...

Giang Thiếu Bạch nhìn Hàn Uy, nói: "Tiên sinh, anh tìm tôi có việc gì à?"

"Lúc ở khu vui chơi tôi có nghe thấy cậu nói chuyện với bạn nhỏ kia, nói về chuyện hồn phách rời thân thể nhưng chưa dung hợp hoàn toàn..."

Giang Thiếu Bạch cười cười, nói: "Đứa học trò kia của tôi hoa mắt, nhìn quanh hay thấy hình ảnh lặp lại, còn tưởng là mình thấy mấy thứ đáng sợ. Tiên sinh đừng quan tâm."

Hàn Uy nhìn Giang Thiếu Bạch một hồi, nói rất nghiêm túc: "Cậu Giang đừng lừa tôi. Tôi biết cậu không phải người bình thường. Thật ra em họ tôi đã biến thành người thực vật rồi."

Hàn Chu ngất xỉu trong khu vui chơi, vốn mọi người còn tưởng là chỉ bị dọa ngất xỉu tạm thời thôi, ai ngờ đưa tới bệnh viện mới phát hiện ra hắn đã biến thành người thực vật.

Hàn Uy bị dọa chết khϊếp. Cha mẹ em họ chỉ có một mình Hàn Chu là con trai, khóc đứt gan đứt ruột. Mà chuyện đi công viên giải trí này lại vốn là do Hàn Uy đề nghị.

Sau khi Hàn Chu gặp chuyện không may, dù cha mẹ Hàn Chu không trách cứ gì Hàn Uy nhưng tâm lý Hàn Uy vẫn không yên.

Hàn Uy nghe bác sĩ nói tình hình có vẻ rất không khả quan tì đã nhớ ngay tới Giang Thiếu Bạch. Biển người mênh mông, muốn tìm một người tình cờ gặp mặt ở công viên giải trí cũng không dễ dàng gì. May mà Giang Thiếu Bạch lại rất nổi tiếng ở trường, sau khi nghe ngóng là sẽ biết tới.

Giang Thiếu Bạch hơi kinh ngạc nhìn Hàn Uy, nói: "Người thực vật à?"

Từ lúc trước khi hắn thấy tình hình người kia thì đúng ra không nên như thế mới đúng! Trừ phi người kia lại bị dọa sợ hãi gì ghê lắm.

Học sinh đi lại bốn phía. Giang Thiếu Bạch chú ý thấy rất nhiều người đang nhìn mình bèn nhíu mày, nói: "Chúng ta đi tới nơi khác nói chuyện đi."

Đại khái Hàn Uy cũng hiểu Giang Thiếu Bạch không muốn để lộ thân phận thuật sư của mình, vội nói: "Tốt."

...

Giang Thiếu Bạch và Hàn Uy tìm một quán cà phê gần học viện ngồi nói chuyện.

"Anh nói em họ của em biến thành người thực vật rồi à?"

Hàn Uy gật đầu đáp: "Thật ra lúc ở nhà hàng kia, tôi đã nghe cậu nói với đứa bé kia rằng nếu em tôi gặp phải mấy lần kinh hãi nữa thì sẽ biến thành người thực vật."

Giang Thiếu Bạch chống cằm, tỏ vẻ khó hiểu: "Chẳng qua hồn phách của em họ anh chỉ hơi lệch đi thôi, đúng ra không nên biến thành người thực vật nhanh như vậy. Trừ phi là bị thứ gì đó kí©h thí©ɧ."

Giang Thiếu Bạch nhìn vẻ mặt mơ hồ, hơi mất tập trung của Hàn Uy, đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: "Các người không đi vào nhà ma đấy chứ?"

Hàn Uy:"..."

Giang Thiếu Bạch nhếch mép, hơi trào phúng: "Hàn tiên sinh cũng không tin lời tôi nói đúng không. Nếu anh tin tôi thì sẽ không dẫn em họ anh đi nhà ma rồi."

Mặt Hàn Uy đỏ lên. Em họ nhát gan quá, lúc ấy mọi người đều muốn vào nhà ma chơi nhưng hắn lại không muốn đi. Vốn Hàn Uy không tin lời Giang Thiếu Bạch, cảm thấy đối phương chỉ lừa gạt trẻ con, nhưng vẫn có thái độ thà tin là có còn hơn là không. Cho nên hắn cũng không muốn để em họ đi lắm.

Nhưng mấy cô gái cứ đòi đi. Mấy chàng trai lại hô hào, đến con gái còn không sợ, đàn ông càng không thể lâm trận bỏ chạy.

"Thật ra lúc ấy tôi cũng phản đối em họ tôi đi chơi. Nhưng tất cả mọi người đều hô hào, hơn nữa có người từng đi qua nhà ma đó, nói là nhà ma này cũng bình thường, không quá đáng sợ." Nội tâm Hàn Uy tràn ngập sự hối hận. Nếu biết trước thì không đi có phải tốt không. Thể diện cuối cùng không so được với tính mạng!

Giang Thiếu Bạch uống một ngụm nước, nói: "Ngôi nhà ma đó đối với người bình thường thì đúng là vẫn rất ổn."

Hàn Uy nhìn Giang Thiếu Bạch hơi ngơ ngác, không hiểu rõ ý của Giang Thiếu Bạch lắm.

Giang Thiếu Bạch nhìn sắc mặt Hàn Uy, thầm nghĩ: Tên này ngốc thật! Nói rõ ràng đến thế rồi mà còn không hiểu.

"Ngôi nhà ma đó xây rất tốt. Quỷ cũng cảm thấy thế."

"Người hai đầu" mà Diệp Tinh nói kia coi như được mở mắt âm dương sau khi sinh, dưới tình huống đặc biệt có thể thấy quỷ. Âm khí trong nhà ma rất nặng, càng dễ nhìn thấy hơn.

Hàn Uy xấu hổ cười cười, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao lúc em họ đang chơi, đột nhiên nổi điên. Em họ hắn nhìn thấy thứ bọn họ không thấy, cho nên mới bị dọa sợ. Hóa ra thật sự có những thứ này sao? Hàn Uy cảm thấy nhân sinh quan mấy chục năm nay của mình đã bị phá vỡ.