Bách Quang Vũ trở lại ký túc xá lại nhìn thấy Giang Thiếu Bạch nằm ở trên giường, không biết đang nghĩ gì.
“Lão nhị, không đi đi học à!”
Giang Thiếu Bạch mở mắt, lười biếng nói: “Mệt lắm, không muốn đi.”
“Xem manga anime nhiều quá nên mệt sao?” Quách Phạn bất đắc dĩ hỏi.
Giang Thiếu Bạch gật gật đầu, đáp “Cũng hơi hơi, tôi xem xong hết rồi.”
Quách Phạn khó tin nói: “Mấy trăm tập đấy, xem hết rồi à?”
Giang Thiếu Bạch gật gật đầu đáp: “Xem hết rồi.”
Quách Phạn: “……” Lão tứ thực sự bền bỉ lại có nghị lực! Hắn còn tưởng rằng lão tứ này sẽ từ bỏ giữa đường cơ. Không ngờ hắn vẫn coi thường lão tứ.
Mấy bộ anime này thì hay ho gì đâu, rõ ràng em họ sáu tuổi nhà hắn còn thấy nội dung chúng quá ấu trĩ nên không thèm xem kia kìa!
“Lão tứ, dáng vẻ cậu thế này bất thường lắm! Có phải đang yêu không?” Quách Phạn nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi.
Giang Thiếu Bạch: “……” Hắn yêu đương gì đâu. Hắn chỉ không cẩn thận hôn một người, lại là đàn ông, cảm giác cũng không tệ lắm. Thực mềm mại, thực ngọt ngào mới đau.
Hắn đột nhiên hiểu ra vì sao nửa đêm ở rừng cây của trường lại luôn có như vậy nhiều người lén lút hôn nhau thế.
Trường học xây trên đất nghĩa địa, lúc nửa đêm luôn có rất nhiều quỷ hồn lang thang trong rừng cây của trường. Cũng chẳng biết mấy người lén lút hôn hít kia có biết thời điểm phanh xe có rất nhiều quỷ đứng cạnh xem không.
“Được người đẹp nào ban ơn hả?” Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi tiếp: “Dù sao lão tứ cậu giờ cũng có rất nhiều fans trong trường đấy!”
Giang Thiếu Bạch hơi mê hoặc nói: “Thật không? Tôi có rất nhiều fans sao?”
Bách Quang Vũ gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
“Lão tứ, có phải cậu trốn học đi hẹn hò với người đẹp nào không?” Quách Phạn hỏi.
Giang Thiếu Bạch thản nhiên nói: “Trốn học là trốn học thôi, đâu ra lắm nguyên nhân thế?”
Bách Quang Vũ chớp chớp mắt, bỗng nhiên nói: “Lão tứ, miệng cậu sưng lên rồi, cậu hôn ai đấy à?”
Giang Thiếu Bạch sửng sốt, lấy gương cạnh giường soi, nói: “Làm gì có!”
Ngón tay Quách Phạn run run chỉ vào Giang Thiếu Bạch, mặt mày tái mét nói: “Cậu…… Cậu…… Thật sự cậu hôn ai rồi!”
Giang Thiếu Bạch úp gương xuống, rất bất mãn trừng mắt nhìn Bách Quang Vũ. Tên khốn kiếp này không ngờ lại lừa mình, đúng là đồ táng tận lương tâm.
Bách Quang Vũ tiến đến trước mặt Giang Thiếu Bạch, nói: “Lão tứ, cậu hôn ai thế? Nhìn biểu hiện của cậu thế này, có phải là nụ hôn đầu không?”
Hai mắt Quách Phạn lấp lánh sáng lên, nhìn Giang Thiếu Bạch, nói: “Là nụ hôn đầu tiên sao? Phải không? Phải không?”
Giang Thiếu Bạch: “……” Vì sao nhất định là nụ hôn đầu tiên chứ! Hai tên nhãi này lại dám khinh bỉ hắn như vậy. Nhưng đó đúng là nụ hôn đầu thật.
Giang Thiếu Bạch không vui nói: “Đoán mò ít thôi, tôi đi ra ngoài làm việc ngoài giờ đây.”
“Không phải cậu nhường việc cho người khác rồi à?” Bách Quang Vũ chớp mắt hỏi.
“Vậy thì giờ đi tìm việc.” Giang Thiếu Bạch nói.
Quách Phạn: “……”
Bách Quang Vũ nhìn bóng dáng Giang Thiếu Bạch rời đi, nói: “Lão tứ này dễ thẹn thùng, trốn ra ngoài rồi!”
Quách Phạn gật gù nói: “Tên nhãi này cả Hoàng Bội Bội đều chướng mắt, cuối cùng lại bập vào ai không biết?”
“Hắn này thích xem anime, có lẽ khẩu vị tương đối kỳ quái.” Bách Quang Vũ nói.
Quách Phạn gật gật đầu, nói: “Cũng đúng vậy! Lão tứ không giống người thường người, khẩu vị có lẽ cũng thực không bình thường.”
………
Nhà họ Diệp.
Một bác sĩ kiểm tra cho Diệp Đình Vân, tỏ vẻ thân thể Diệp Đình Vân đã có chuyển biến rất tốt.
Diệp Hà tiễn đi bác sĩ, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Tốt quá rồi, em trai không sao rồi.” Hắn còn tưởng rằng lần này phiền toái lớn, không ngờ lại tránh được.
“A Miểu, thời điểm em tới, anh trai em thế nào?”
Diệp Miểu đảo đảo mắt, nói: “Thật ra, em……”
Diệp Hà nhìn Diệp Miểu, nói: “Thật ra cái gì?”
Diệp Miểu hít sâu một hơi, căng da đầu, nói luôn một mạch: “Thời điểm em tới có nhìn thấy một người đàn ông hôn anh trai, hơn nữa hình như bởi vậy mà anh trai mới chuyển biến tốt hơn……”
Diệp Hà: “……”
Hai anh em ngây ra nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Diệp Hà nói: “Em nhìn thấy anh trai mình bị đàn ông hôn, sau đó thân thể liền chuyển biến tốt hơn, có phải em bị bệnh không?”
Diệp Miểu: “……” Hắn có bệnh gì chứ? Hắn chỉ nói thật thôi.
Diệp Hà nhìn vẻ mặt không phục của Diệp Miểu, thở dài nói: “Thôi bỏ đi, em trai có thể khỏe lại là tốt rồi. Em thấy có người hôn hắn, sao em lại không ngăn lại?”
“Hắn nhảy lầu rồi!” Diệp Miểu nói.
“Em cũng nhảy theo!” Diệp Hà nói.
Diệp Miểu: “……” Đó là lầu 3 đấy! Quá cao, hắn không dám nhảy, “Lầu 3 đó.”
“Lầu 3 cao như vậy, hắn không té gãy chân sao?”
Diệp Miểu: “……” Cái tên háo sắc kia có thân thủ rất nhanh nhẹn, nhảy xuống rồi chạy luôn. “Không đâu, công phu kẻ đó có vẻ không tồi.”
Diệp Hà híp mắt mắt, nói: “Thế sao? Nhìn có vẻ là người biết võ công à?”
Diệp Miểu gật gật đầu. Hiện tại phổ cập giáo dục, người học võ từ nhỏ cực kỳ hiếm gặp. Trong học viện xuất hiện một người như vậy đúng là thực sự hiếm thấy.
Diệp Đình Vân ngồi ở trên giường, nhìn chân mình, như suy tư gì đó.
Diệp Hà đi vào phòng, hơi lo lắng nói: “Em trai, em không sao chứ.”
Diệp Đình Vân lắc lắc đầu, nói: “Không sao cả.”
Hắn luôn nằm mơ thấy chính mình biến thành một thân cây. Mà hôm nay, chân hắn dường như biến thành rễ cây thật rồi. Sau đó có người xuất hiện, hút mộc khí trong thân thể hắn đi, giúp hắn khôi phục bình thường. Người hôn hắn kia đã biết bí mật của hắn sao?
Không thấy người đó, Diệp Đình Vân cũng không rõ đối phương là ai, bất quá, nội tâm hơi hoài nghi là Giang Thiếu Bạch.
Dù sao loại cảm giác dòng khí trong thân thể bị rút ra ra này, lúc trước khi hắn ở phòng học cũng đã từng cảm nhận một lần. Lúc ấy, Giang Thiếu Bạch cũng tình cờ ngồi ở bên cạnh hắn.