- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Đô Thị
- Thần Côn Hạ Sơn Ký
- Chương 1
Thần Côn Hạ Sơn Ký
Chương 1
- “Đồ đệ, sư phụ sáng nay đã chiêm một quẻ, e rằng sẽ không sống được bao lâu nữa.”
Vị đạo sĩ mặc áo choàng rách rưới, dáng vẻ có chút đạo mạo phi thường bất lực mặt thở dài.
- “Sư phụ, cho dù người nói như vậy, con cũng sẽ không xuống núi trộm gà cho người ăn đâu.” Một thiếu niên quần áo mộc mạc, thoạt nhìn rất sáng sủa nghiêm chỉnh nói.
- “Đồ nhi, sư phụ sắp chết rồi, trước khi chết, chỉ có như vậy một nguyện vọng như vậy, ngươi nhẫm tâm bỏ mặc sao?”
Lão đạo nhìn thiếu niên, vẻ mặt vô cùng đau đớn, thân thể dường như rphẫn nộ đến run lên.
- “Sư phụ, người từ mười năm trước đã bắt đầu cảm thấy chính mình không sống được bao lâu, đến bây giờ vẫn đang sống rất tốt, người yên tâm, thân thể người tuyệt đối có thể sống thêm 50 năm!”
Thiếu niên từ nhỏ đã đi theo vị đạo sĩ này, mười năm trước, lần đầu nghe nói lão sắp chết đã vô cùng đau lòng, và bí mật xuống núi bắt trộm một con gà. Lão ta ăn uống thỏa thích một bữa, ngày hôm sau, sắc mặt hồng hào, thiếu niên ngây thơ năm đó còn tưởng là do hồi quang phản chiếu, ngày sau nữa lại trộm cho lão đạo môt con gà nữa.
Thiếu niên chờ a! Chờ a! Đợi một ngày, lại thêm một ngày, lão đạo thân thể ngày một tốt hơn.
Sau đó, cứ sau một khoảng thời gian, lão đạo đều sẽ “đại nạn ập xuống” một lần, chân thật thuần phác thiếu niên hết lần này đến lần khác đều tin là thật.
Thời gian thấm thoát, thiếu niên bị cùng một thủ đoạn lừa dối đến mười mấy lần, rốt cuộc đã nghiệm ra được một bài học, sẽ không bao giờ mắc mưu bị lừa nữa……
- “Ta tại sao lại thu nhận tên nhãi không biết điều nhà ngươi a! Dù gì ta cũng đã cực khổ đem ngươi nuôi nấng, vậy mà chỉ muốn ăn một con gà cũng không được ăn.”
- “Sư phụ, tuổi này vẫn là nên ăn chay a! Ăn chay mới có thể sống lâu trăm tuổi.”
- “Sư đồ hỗn trướng nhà ngươi, sư phụ ngươi sắp không sống nổi qua mấy năm nữa rồi, vậy mà ngươi lại nhẫn tâm cho ta ăn chay.”
Thiếu niên ánh mắt bình tĩnh nhìn lão đạo, lời nói thấm thía: “Sư phụ, Phật dạy: Ăn thịt là tội lỗi vô số, sư phụ, ăn chay lợi ích nhiều hơn, tuổi tác người cũng không còn trẻ, bản thân hãy trân trọng a!”
Lão đạo nổi trận lôi đình nói: “Hỗn trướng, ta là sư phụ chứ không phải sư thầy, Đạo gia chúng ta không có quy tắc này.”
- “Sức khỏe quan trọng! Thân thể của người, người càng phải chú ý.” Thiếu niên mặt không đổi sắc nói.
Lão đạo sắc mặt tối lại, phẩy tay quát lớn: “Ngươi cút đi……”
Thiếu niên bình tĩnh nhìn lão giả tức giận, đợi một hồi, thấy lão đạo cơ hồ đã bình tĩnh hơn chút, không chút chần chừ nói: “Sư phụ, người đừng kích động, tức giận sẽ tổn hại sức khỏe a!”
Lão thở dài một tiếng: “Đã nhiều năm không xuất đạo rồi.”
- “Hiện giờ trời yên biển lặng, mọi người thân thể có bệnh đều đến bệnh viện, thần côn như người đương nhiên sẽ bị thời đại đào thải loại trừ……”
Lão đạo trừng mắt liếc thiếu niên một cái: “Hỗn trướng! Sư phụ ngươi là cao nhân, há dễ cho ngươi bôi nhọ như vậy.”
Thiếu niên bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, con nói chính là thật sự, hiện tại mọi người đều chú ý đến khoa học, phản đối những mê tín phong kiến, người hãy nhìn hàng quán bày trên đường phố này, mỗi ngày đều bị bắt đến cục cảnh sát. Sư phụ, người yên tâm, ta sẽ chăm chỉ học tập, tiến bộ từng ngày, tương lai sẽ thi đậu nhân viên viên chức để có bảo hiểm nhà nước……”
- “Kẻ không tiền đồ nhà ngươi, tố chất bẩm sinh tốt như vậy, không nghĩ đến kế thừa y bát sư phụ, lại nghĩ đến viễn cảnh làm nhân viên công vụ. Ngươi có biết thiên sư chúng ta làm một chuyến có thể kiếm bao nhiêu tiền không?”
Thiếu niên hiếu kì hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
- “Mấy ngàn vạn.” Lão đạo tỏ vẻ ngạo nghễ.
Thiếu niên nhìn lão giả, thở dài một tiếng: “Đó là đại sư a! Còn sư phụ chỉ là gà mờ, người ngay cả thịt gà đều không có để ăn!”
Giang Bán Tiên nhìn thiếu niên, trong lòng bực tức vô cùng.
- “Đồ hỗn trướng nhà ngươi cút cho ta!”
Thiếu niên lại nói: “Sư phụ, ngày mai con phải lên đường đi Yến Kinh.”
Lão đạo trong lòng lo lắng hỏi thiếu niên: “Học phí chuẩn bị đủ chưa?”
Thiếu niên lắc đầu: “Vẫn chưa đủ! Sư phụ, người ắt hẳn có tiền dưỡng lão a, chia cho con một ít đi.”
Lão lời ý sâu xa đáp: “Ngươi không còn nhỏ nữa, lúc lớn như ngươi bây giờ ta đã xuất sư tự lực cánh sinh, ngươi đã lớn như vậy, còn nghĩ đến tiền dưỡng lão của sư phụ ngươi sao? Không có tiền!”
Thiếu niên thở dài một tiếng. Bởi sớm đã có chuẩn bị, thiếu niên cũng không lấy làm quá đỗi thất vọng, “Sư phụ, người cũng thật nghèo.”
Lão đạo vuốt râu, không thoải mái nói: “Sư phụ tuy rằng không có tiền, nhưng lại có thứ khác cho ngươi.”
Thiếu niên sắc mặt vui vẻ, vội vàng nói: “Sư phụ, người có pháp khí tổ tiên cho con sao? Không biết là của thời đại nào? Sư phụ thường nói, Đạo gia chúng ta đã truyền qua ba ngàn năm, phải chăng có pháp khí ngàn năm lưu truyền tới ngày nay?” Nghe nói dạo đầu năm nay đồ cổ đáng giá vô cùng.
Lão giả nhìn thiếu niên, giận tím mặt mày, “Tầm thường, thật là tầm thường, chúng ta là tu sĩ theo đuổi siêu thoát, há lại để vinh hoa phú quý làm cho mờ mắt.
Thiếu niên: “……” Vinh hoa phú quý làm khó anh hùng hảo hán, dù theo đuổi siêu thoát, cũng cần phải có tiền a! “Sư phụ, không phải pháp khí, đó là cái gì?”
Lão đạo khẽ hừ một tiếng, nói: “Là hôn thư.”
Thiếu niên có chút kinh sợ: “Chẳng lẽ là muốn con đi bái kiến sư mẫu!”
Lão bị làm cho kích động quát lớn: “Hoang đường, là hôn thư của ngươi.”
Thiếu niên cơ hồ có chút hoài nghi nhìn lão đạo, nói: “Sư phụ, người là đang tìm vợ cho con sao?”
Lão đạo gật gù vui vẻ nói: “Năm đó, ta gặp ngươi, liền phát hiện ngươi thể chất đặc biệt, chỉ là e sợ có số mệnh thiên sát cô tinh, cũng may mười mấy năm trước, ta ở đã giúp đỡ một gia đình thế gia vọng tộc giải quyết một chút phiền toái, vô tình phát hiện thai nhi trong bụng con dâu nhà đó thật phù hợp với thể chất của ngươi, vì vậy ta sớm đã định ra hôn sự này cho ngươi.”
Thiếu niên thật khó mà tin nổi: “Người còn ở trong bụng, sư phụ, người đã định sẵn hôn sự cho con ngay cả khi chưa biết người đó tướng mạo sẽ như thế nào, nếu đó là một người xấu xí thì sao?”
Lão giả liếc mắt nhìn thiếu niên một cái nói rằng: “Với bộ dạng của ngươi, có người chịu cùng ngươi thành thân đã là may mắn bội phần rồi, ngươi còn muốn phải là một nàng tiên sao?”
Thiếu niên trong lòng không thấy thỏa đáng: “Sư phụ, ta đã trở thành sinh viên đại học rồi đó, tương lai sẽ trở thành một công chức nhà nước, yêu cầu cao một chút thì có gì không đúng?”
Lão đạo cười lạnh lùng nói: “Nữ nhân ngày nay không thích cao tài sinh, các nàng thích con nhà quan chức đại gia kìa.”
Thiếu niên nhìn vào Đạo quán rách nát liền thở dài một tiếng: “Cũng không biết, ngôi đền đổ nát này nếu phá bỏ và di dời, sẽ được bồi thường bao nhiêu.”
Lão trừng mắt giận dữ: “Đây là sản nghiệp tổ tiên của sư môn chúng ta, ngươi đừng suy nghĩ hàm hồ.”
Thiếu niên lắc đầu thầm nghĩ: Sư môn thật sự quá nghèo a! không để lại thứ gì ngoài một ngôi đền rách nát, tại sao ta lại xui xẻo như vậy a.
Thiếu niên nhìn hôn thư trên tay nói: “Hôn thư này có ích lợi gì chứ?”
- “Hôn thư này đương nhiên là hữu dụng, nếu ngươi thực sự rơi vào bước đường đường, có thể tìm tới gia môn, làm con rể gia đình người ta. Xin cha vợ của ngươi chút tiền tiêu a!” Lão đạo cười ha hả.
Thiếu niên vẻ mặt không vui: “Sư phụ, người chính là muốn con ăn bám gia đình nhà vợ sao? Làm vậy thật tổn hại nhân cách của con.”
Lão khẽ hừ một tiếng, dùng giọng điệu khinh thường nói: “Hiện tại sính lễ của thôn chúng ta là vạn tử thiên hồng nhất phiến lục(3), với hoàn cảnh hiện tại của ngươi có thể đi hỏi cưới sao?”
- “Sư phụ, người thật quá đáng, phải biết rằng, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo khó, biết đâu có ngày con sẽ vận khí đổi thay, đại phú đại quý.”
Lão muộn phiền thở dài: “Ba mươi năm, nhưng sư phụ ngươi không có thời gian để chờ ba mươi năm.”
Thiếu niên một phen cầm tay lão đạo, thâm tình biểu lộ “Sư phụ, người đừng tự coi nhẹ bản thân như thế, con nhìn tướng mạo người, đúng là mệnh họa ngàn năm mà.”
Lão giả giận đỏ mặt quát lớn: “Cút”
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Đô Thị
- Thần Côn Hạ Sơn Ký
- Chương 1