Chương 60: Sự Im Lặng Giữa Cuộc Chiến

Phòng họp của hội đồng hiền nhân, không khí có chút căng thẳng.

Cuộc chiến ban ngày kết thúc với sự xuất hiện của con nguyên thú thần bí kia. Tuy nó chưa thực sự hiện thân nhưng cảm giác khủng bố từ nó vẫn khiến cho các vị hiền nhân cảm thấy bị đè nặng. Nhất là khi nhìn về mấy vị ngồi trên cùng.

Ba vị tam liên đều đang trầm tư suy nghĩ, sau khi trở về từ cuộc chiến, ba người liền triệu tập cuộc họp này, nhưng cả ba người đều chưa lên tiếng. Mà ở bên cạnh đó, Trịnh Kiểm sắc mặt không được tốt lắm, đòn tập kích của móng vuốt khiến ông ta bị thương kha khá.

Hiện giờ đang ngồi điều khí chữa trị thương thế, dù đã dùng linh đan trị thương của Hải thượng lãn ông nhưng vẫn cần một, hai ngày mới có thể hồi phục hẳn. Trong cuộc chiến ban ngày, trừ chỗ của ba vị nhị Liên, chỉ có chỗ mấy vị đại trưởng lão của các gia tộc là chiếm được ưu thế, còn lại đều rơi vào giằng co, thậm chí có tới năm, sáu người bị thương.

Mơi qua một thời gian ngắn mà thực lực của mấy con thú vương dường như lại tăng tiến thêm, càng khó đối phó hơn. Mấy vị bị thương đang tranh thủ thời gian chờ đợi điều khí ổn định thương thế .

Lúc này vị lão vương gia Lê Lai cuối cùng cũng mở mắt ra, bắt đầu lên tiếng.

- Chư vị, tình hình trận chiến ban ngày không biết các vị có ý kiến gì không, có thể nói để mọi người cùng xem xét.

Mọi người đều nhìn nhau, bắt đầu có tiếng xì xầm bàn tán. Cuối cùng do vị cửu Diệp của hoàng gia lên tiếng trước, vị này hình như tên Lê Sát, thực lực ngang với đại trưởng lão của họ Trần, là hai người đứng đầu hội đồng hiền nhân.

- Các vị, ta sẽ nói trước vậy. Hẳn mọi người đều hiểu chuyện ta muốn đề cập. Trừ bốn con thú vương mới xuất hiện, sáu con còn lại đều là những con lúc trước tập kích doanh địa. Nhưng hẳn các vị cũng thấy, thực lực của chúng rõ ràng tăng lên rất nhiều so với lúc trước.

- Mọi người đều biết yêu thú muốn tăng tu vi sẽ cần thời gian dài hơn nhân loại rất nhiều, vậy tại sao chỉ mới qua vài ngày chúng đã mạnh lên như vậy.

Đó quả thực là suy nghĩ của mọi người ở đây, họ và những con thú vương cũng có thể coi là đối thủ cũ, phần nào đã nắm được thực lực tương đối của nhau. Vậy mà hôm nay khi giao chiến rõ ràng đám thú vương đã khiến cho các vị hiền nhân ở đây giật mình, chính vì bị bất ngờ lên mới có nhiều người bị thương như vậy.

Trần Hải đại trưởng lão cũng ngồi trầm ngâm, đối thủ của ông là một con kim tê cự tượng, lần trước tu vi của nó bất quá chỉ bốn ngàn bốn trăm năm tương đương với bát diệp của nhân loại mà thôi. Nhưng lần này gặp lại không ngờ tu vi của nó trực tiếp tăng lên hơn bốn ngàn năm trăm năm, đã là tương đương cửu Diệp của nhân loại rồi.

Chính vì vậy trận chiến hồi sáng cũng không dễ dàng như lần trước nữa, tuy Trần Hải vẫn chiếm được ưu thế nhưng nhất thời cũng không có cách nào công phá được lớp phòng thủ kiên cố của con hoàng vương này.

Mà bên dưới đồng thời cũng vang lên nhiều tiếng nghị luận, cuồi cùng kết luận đưa ra là tất cả những con thu vương đều được sự trợ giúp từ ngoại giới, tu vi tăng từ một trăm đến gần hai trăm năm. Tình hình đã có sự thay đổi.

Mà chính lúc này, Thái Cơ chân nhân vốn luôn im lặng bất ngừo lên tiếng. Nàng hướng về ba vị tam liên khẽ nói.



- Ba vị, ta muốn hỏi ba vị một vấn đề. Tuy ta cũng có suy đoán của mình nhưng cần ba vị xác nhận lại.

Trần Thừa liền lên tiếng.

- Thái Cơ sư muội cứ nói, nếu biết ba chúng ta tất sẽ trả lời muội.

Cả phòng họp lại một lần nữa rơi vào im lặng. Mà Trịnh Kiểm, Lý Uẩn dường như cũng đoán ra câu hỏi mà Thái Cơ định nói ra, cả hai đều nhìn về phía ba người bên trên. Thái Cơ sắp xếp từ ngũ một chút rồi nói.

- Trận chiến vừa rồi có lẽ các vị ở đây đều thấy được sự xuất hiện của ba cái móng vuốt khổng lồ. Bản thân ta phải đối mặt trực tiếp với một trong số chúng. Mà theo quan sát và suy đoán của ta, có lẽ đây là móng vuốt của tam túc hỏa điểu. Nhưng có một chút khác biệt so với miêu tả trong sách vì vậy ta muốn nhờ ba vị sư huynh khẳng định lại giúp.

Hàng loạt tiếng hít lạnh vang lên, thực ra mọi người ở đây đều nhìn thấy ba cái móng vuốt khổng lồ nhưng dù sao khi đó ai cũng đang tập trung đối phó với đám thú vương, khoảng cách lại tương đối xa nên cũng không rõ ràng tình huống lắm.

Tuy vậy ai cũng có thể cảm nhận được uy áp từ ba cái móng vuốt kia tỏa ra, vì vậy khi nghe đến cái tên tam túc hỏa điểu liền giật mình . Đây là một loại yêu thú gần với linh thú nhất còn tồn tại ở nhân giới. Trong người nó có huyết mạch trực hệ của tam túc kim ô, linh thú đứng hàng thứ tám trong bảng ba mươi sáu linh thú.

Nếu quả thật là tam túc hỏa điểu thì tuyệt đối không phải tin tức tốt, dù không phải tam túc kim ô nhưng nhờ có huyết mạch nồng đậm mà nó thừa hưởng được rất nhiều thuật pháp thiên phú đỉnh cấp, đặc biệt là khả năng khống hỏa.

Nhưng Thái Cơ chân nhân cũng đã nói có chút khác biệt so với miêu tả trong sách, vì vậy cũng chưa hẳn đã đúng là nó. Mọi sự tập trung lúc này đều đổ dồn về ba vị tam Liên cảnh. Ba người nhìn nhau khẽ gật đầu, lần này là Nguyễn Kim nói.

- Thái cơ sư muội, ba cái móng vuốt đó quả thật là của tam túc hỏa điểu, tuy nhiên cũng không hẳn là như vậy.

Lời nói của Nguyễn Kim khiến mọi người ở đây trở lên hồ đồ, rốt cuộc là phải hay không phải. Như hiểu được sự nghi hoặc của mọi người, Nguyễn Kim tiếp tục giải thích.

- Sở dĩ nói như vậy bởi lẽ con tam túc hỏa điểu này đã biến dị, theo như phán đoán của ba người chúng ta, nó đã đã tiến hóa được một phần thành tam túc kim ô vì vậy Thái cơ sư muội mới thấy có sự khác biệt.

Nếu câu nói đầu tiên chỉ như ném một quả pháo nổ vào lòng những người ở đây, thì câu nói tiếp theo của Nguyễn Kim chính là trực tiếp quăng nguyên quả bom tấn vào lòng bọn họ.

Sắc mặt mọi người đều trở lên bất an, không ngờ nó đã bắt đầu tiến hóa thành linh thú. Cái này không phải nói nó đã có tu vi gần năm nghìn năm ư. Hơn nữa ai dám khẳng định nó đã tiến hóa xong hay chưa?

Càng nghĩ càng thấy khả năng cao là nó đã tiến hóa xong, chỉ có như vậy nó mới có thể dễ dàng điều khiển đám thú vương. Nếu như vậy đây chính là con linh thú đầu tiên xuất hiện tại Hồng Bàng nhân giới mà con người biết đến suốt mấy nghìn năm qua.

Nhưng đây tuyệt đối không phải điều may mắn cho nhân loại. Nhìn ra được sự lo lắng của mọi người, Nguyễn Kim lên tiếng chấn an.



- Chư vị cũng không cần quá lo lắng, nếu quả thật nó đã tiến hóa thành linh thú thì cũng không nhàm chán đến độ chơi trò trốn tìm với chúng ta. Trực tiếp xuất hiện chúng ta cũng không ai có thể chống lại.

Nguyễn Kim nói cũng rất hợp lý, nếu quả thật nó đã tiến hóa thành tam túc kim ô chắc chắn nó cũng không nhàm chán đi chơi cái trò đánh trận với nhân loại.

Thực ra điều mà ba vị tam Liên cảnh lo lắng chính là việc các con thú vương khác đột ngột có thực lực tăng tiến. Đây là chuyện rất bất thường. Rốt cuộc phía sau màn đang dấu diếm bí mật gì?

Hơn nữa ba người đều rõ những điều mà Nguyễn Kim nói chỉ để củng cố lòng tin của mấy vị hiền nhân mà thôi, con tam túc hỏa điểu này đã nắm giữ được một chút năng lực không gian, dù chưa thực sự tiến hóa thành linh thú thì cũng không kém là bao, ba người cũng không có nắm chắc sẽ đối phó được với nó.

Cuộc họp kéo dài đến tận trưa ngày hôm sau, lại bàn thêm vài vấn đề khác rồi mới kết thúc. Mọi người đều trở về trụ sở của mình.

Mà cũng kỳ lạ, sau khi con tam túc hỏa điểu xuất hiện, đám yêu thú dường như đã rút ra xa, không hề có động thái tấn công. Mấy con thú vương cũng đã biến mất không thấy tăm hơi. Một ngày, lại hai ngày, cho đến ngày thứ ba cuối cùng liên minh cũng bắt đầu cử các nhóm do thám ra bên ngoài.

Càng kỳ lạ hơn đám yêu thú lúc này đã hoàn toàn không xuất hiện trong phạm vi trăm cây số. Không rõ chúng đã đi đâu, cứ như đột ngột bốc hơi vậy. Nhân loại nhờ vậy mà có thời gian chỉnh đốn lực lượng.

Ở ngày thứ hai, Trần Cảnh đã tìm đến chỗ cha cậu và tam trưởng lão để hỏi về hai phương pháp tu luyện tinh thần và thân thể. Quả nhiên không khiến cậu thất vong, cha cậu đã cho cậu một môn công pháp chuyên tu tinh thần dưới dị nhân tên là ngự thần ấn quyết.

Môn công pháp này tác dụng chủ yếu là bồi đắp tinh thần, làm bước chuẩn bị cho việc mở hư thần khi bước vào cấp Dị nhân. Vừa hay phù hợp cho Trần cảnh tu luyện củng cố hạt giống hư thần của mình.

Mà ở chỗ tam trưởng lão, Trần Cảnh cũng đạt được một pháp môn luyện thể khá tốt, cấp bậc cũng cao đến nhân cấp tuyệt phẩm. Đây là công pháp độc truyền trong gia đình của tam trưởng lã, xưa nay không dạy người ngoài.

Không ngờ lại trực tiếp cho Trần Cảnh, xem ra tam trưởng lão muốn đầu tư cho tương lai đây mà. Không những truyền lại công pháp, tam trưởng lão còn dăn con mình, cũng chính là Trần Hoàng tập luyện cùng Trần Cảnh.

Từ hôm đó ban ngày Trần Cảnh tu luyện thể thuật dưới sự chỉ bảo của Trần Hoàng, buổi tối lại tự mình tu luyện tinh thần. Thiên tư thông minh, công pháp thượng thừa cộng với sự chỉ bảo của thầy tốt, lại thêm sự chăm chỉ của bản thân, tinh thần và cơ thể của Trần Cảnh đều có sự tiến bộ.

Mà thái độ chăm chỉ tu luyện của Trần Cảnh cũng khiến những người xung quanh một phen cảm thán, dù tuổi còn nhỏ, thực lực đã vượt hơn cùng thế hệ rất nhiều nhưng Trần Cảnh không hề có thái độ tự mãn, lười nhác.

Trái lại ngày ngày điên cuồng tu luyện, gặp vấn đề đều chịu khó cầu học, thỉnh giáo những người xung quanh, không hề có tư thái của người bề trên. Chính vì vậy mà Trần Cảnh rất được lòng người xung quanh, đồng thời cũng nhận được sự tôn trọng tư fhọ.

Chuỗi ngày tu luyện của Trần Cảnh phải dừng lại ở ngày thứ mười, lúc này một tin tức truyền đến khiến cả liên minh chấn động.