Cậu nghĩ nếu thử tách các tổ hợp ấn này rồi kết thủ ấn không biết có thành công tạo nên một loại công pháp hay không. Vì bình thường mười hai ấn chỉ là công pháp hạ đẳng nhất, gần như không có tác dụng gì. Hơn nữa nếu đơn giản như vậy mà tạo thành uy lực thì có vẻ không hợp lý lắm. Nghĩ vậy nhưng cậu vẫn thử kết ấn xem thử suy đoán của mình có đúng không. Tổ hợp đầu tiên :
- Thìn, thân, dậu, tuất, tý, sửu, ngọ, dần, tỵ, mão, mùi, hợi.
- Quả nhiên không được
Sau khi kết ấn xong cậu không thấy có dấu hiệu gì của việc thành công,quả nhiên không dễ dàng như vậy . Cậu thử lần lượt từng tổ hợp ấn khác, kết quả đều giống như vậy.
- Không lẽ việc chia tách các tổ hợp là vô nghĩa, chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Gặp vấn đề nan giải, cậu đành tạm thời để đó. Tiếp tục nghiên cứu các loại công pháp khác. Do được tự do ra vào Đông Các, cậu có thể thoải mái xem và học tập các loại công pháp khác. Dù cậu mang mạng hỏa nhưng cảm giác của cậu với các loại khí khác cũng rất nhạy bén. Nghiên cứu đến mỗi một loại thuộc tính cậu đều tập luyện một loại công pháp. Quả thật cậu rất có thiên phú, chỉ hai tháng luyện tập không những số lượng khí xoáy đã đạt đến ba cái. Hơn nữa không đơn thuần là một loại màu đỏ của nguyên tố hỏa mà là ba vòng khí xoáy năm màu : đỏ, xanh lam, xanh lục, vàng và nâu. Khí xoáy của cậu cũng lớn hơn hẳn,, hơn nữa mật độ khí cũng dày đặc vô cùng. Nhưng cũng từ đây nảy sinh ra một vấn đề. Hiện giờ tu luyện cậu phải cùng lúc hấp thụ cả năm loại khí, có nghĩa là lượng khí cậu cần hấp thu sẽ lớn hơn năm lần. Đồng nghĩa với thời gian hấp thụ cũng tốn gấp năm. Vì vậy đã hơn một tháng nay cậu vẫn chưa thể đạt đến cấp độ bốn xoáy. Thời gian đến ngày giao lưu chỉ còn chừng năm tháng. Với tốc độ này cậu không thể đạt được cấp mười. Đó là còn chưa kể cậu còn phải học tập thuật pháp. Dù khó khan trong vấn đề tu luyện nhưng cậu lại không hề có ý định hỏi chú cậu . Không phải không tin tưởng mà nó quá mức khó tin. Một người có thể tu luyện cả năm loại nguyên tố cơ bản khi mới bắt đầu dường như chỉ xuất hiện vài lần trong lịch sử của Hồng Bàng giới, mà những người đó đều thành tự về sau đều là thánh nhân.
Khi đang gặp nan giải ở cả hai vấn đề thì cha cậu đã trở lại. Tạm gác việc luyện tập, cậu đến sảnh tiếp đón để gặp cha cậu. Nhưng khi đến nơi cậu khá sửng sốt vì thấy khắp nơi đều có người bị thương đang được chữa trị. Cách đây chừng bốn tháng, cha cậu ra ngoài mang theo khá nhiều hảo thủ của gia tộc. Khi đó cậu đang ở bên nhà ông ngoại nên không được biết. Nhưng nghe chú Trần Liễu nói thì cha cậu đi tìm kiếm thứ gì đó. Vốn dĩ cậu nghĩ đó là một chuyến đi tìm kiếm thảo dược hoặc đi săn thú nên cũng không để ý. Nhưng nhìn hiện trạng thì có vẻ không đơn giản như vậy. Cha cậu là cao thủ hàng đầu vương triều, những người đi theo đều là hảo thủ, số lượng chừng ba mươi người. Lực lượng hùng hậu như vậy mà vẫn bị thương nhiều như thế này thì e rằng gặp phải chuyện rất nghiêm trọng. Hỏi thăm những người bị thương trên đường vào trong một lượt, cậu vội vàng đi vào phòng trong. Đến nơi khi thấy cha cậu đang ngồi vững vàng ở ghế chủ vị cậu mới yên tâm. Cậu vội bước đến hỏi thăm cha và các vị thúc bá.
- Thưa cha, người vẫn mạnh khỏe chứ ạ.
- Ha ha con trai của ta, mấy tháng không gặp , nhìn trưởng thành hơn rồi nhỉ. Ồ mới tập luyện ba tháng mà đã ngự nhân sư cấp ba. Không tệ nhỉ. Ta không sao, mặc dù gặp bọn đạo chích đánh lén nhưng muốn tổn thương ta đâu có dễ như vậy. Tiếc là không thể đạt được mục đích.
- Cha mạnh khỏe là con yên tâm rồi.
- Con tới đây, ngồi cạnh ta đi. Bàn việc xong ta sẽ kiểm tra việc tu luyện của con.
Cậu liền đi đến và ngồi cạnh cha cậu. Theo như âu chuyện mọi người đang bàn, mục đích chính của chuyến đi lần này là một di tích trong dãy Ngũ Hành Sơn. Ngũ Hành Sơn là dãy núi lớn nhất của vương triều Văn Lang, nó trải dài gần như trọn vẹn lãnh thổ của vương triều. Từ Bắc xuống Nam dài ước chừng sáu mươi nghìn km, từ Đông sang Tây rộng chừng năm ngàn km. Nó cũng là ranh giới tự nhiên giữa vương triều Văn Lang với ba thế lực khác: Bắc Thương quốc ở phương bắc, Tây Ai Lao ở phía tây và Ăng-co ở tây nam. Phần rìa dãy núi tiếp giáp với các quốc gia khác đều là núi cao hiểm trở, vực sâu vạn dặm, có rất ít tài nguyên và đồng thời rất nhiều thú dữ. Tạo thành thiên hiểm hiếm có ngăn cách sự xâm phạm của ba quốc gia khác. Trong khi đó, ở lãnh thổ Văn Lang lại có rất nhiều tài nguyên, mặc dù có nhiều vùng cấm địa nguy hiểm nhưng cơ bản là mang lại rất nhiều lợi ích cho vương triều. Chính vì sự đối nghịch như vậy khiến cho ba quốc gia kia rất nóng mắt với Văn Lang, nhưng trong lịch sử hàng vạn năm nay,trải qua rất nhiều cuộc xâm lăng, dù nhỏ bé hơn ba quốc gia kia rất nhiều nhưng Văn lang chưa từng bị xâm chiếm thành công.
Quay lại câu chuyện mục đích của chuyến đi, lần này một người trong họ trong một chuyến đi săn tại trung bộ dãy Trường Sơn đã vô tình phát hiện ra manh mối về một di tích cổ xưa. Di tích đó có liên quan đến truyền thừa của vị một vị thánh nhân. Người này ngay lập tức báo về tổng bộ, cha cậu vội vã triệu tập nhân thủ di chuyển đến khu vực đó. Trải qua mấy tháng tìm kiếm, cuối cùng khi gần tiếp cận đến di tích thì bất ngờ bị một toán người tập kích. Toán người đó chính là người họ Trịnh. Bị tập kích bất ngờ và bị áp đảo về nhân số nên người bên họ mới bị thương nhiều như vậy. May mắn có cha cậu áp trận nên mới đẩy lùi được kẻ địch. Nhưng do nhân thủ bị tổn thất quá nhiều hơn nữa tạm thời di tích cũng chưa khai mở nên cha cậu mới dẫn người trở về kinh thành. Vừa trị thương, vừa để bàn cách đối phó vì họ Trịnh chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy.
Lại nói về họ Trịnh, cũng là một trong những dòng họ lớn ở vương triều Văn Lang. Cùng với họ Lý, Nguyễn và họ của cậu tạo thành tứ đại gia tộc của vương triều. Ba họ kia đều có nhân số, tài lực và thực lực tổng thể không hề thua kém họ Nguyễn. Trong đó, hai họ Lý, Nguyễn có quan hệ khá ôn hòa với họ Trần, còn họ Trịnh lại có quan hệ không mấy tốt đẹp . Trong quá khứ, cả bốn dòng họ đều phân bố xung quanh kinh thành, do công cuộc mở rộng bờ cõi dần dần họ Nguyễn chuyển trọng tâm đến vùng trung bộ, họ Lý ở vùng biên viễn phía bắc, họ Trịnh chuyển xuống phía Nam bộ chỉ có họ Trần là vẫn tập trung ở vùng kinh thành. Tất nhiên tất cả các họ đều có phủ ở kinh thành nhưng họ Trần vẫn lấn át hẳn ba họ còn lại. Trong quá trình đó, tất nhiên sẽ có sự tranh đấu. Họ Trần khi đó với một vị tổ tiên cấp bậc bán thánh đã đánh bại tổ tiên của họ Trịnh để dành quyền ở lại kinh thành, không những thế do sự thống nhất từ ba họ mà họ Trịnh đã phải chuyển xuống phía Nam bộ xa xôi nhất. Cững từ đó mà họ Trịnh trở nên thù địch với họ Trần. Tuy nói mỗi họ tộc hùng bá một vùng nhưng tất cả đều dưới sự quản lý của vương triều, hơn nữa tại mỗi vùng đều có thế lực của ba họ khác. Sự kiện lần này xảy ra ở vùng trung bộ, thuộc vùng ảnh hưởng của họ Nguyễn. Nhưng do trong dãy Ngũ Hành Sơn không thuộc trong sự quản hạt bất cứ ai nên lần tranh đấu này chỉ có thể xem ai nhanh hơn và mạnh hơn.
- Lần này, ta đã đả thương được tên Trịnh Kiểm, dù thương thế không nặng nhưng chắc chắn phải dưỡng thương chừng một tháng. Mà thời gian ước đoán di tích mở ra chừng hai tháng. Chúng ta phải tranh thủ thời gian để điều động nhân thủ và lên kế hoạch trước khi hành động. Mọi người hãy nói ra ý kiến của mình đi.
- Thưa trưởng họ, tôi nghĩ lần này có quan hệ hệ trọng đến sự phát triển của mỗi họ. Vì nếu đạt được truyền thừa của thánh nhân, bất kỳ họ tộc nào cũng sẽ đạt được phát triển không thể tưởng tượng. Tôi nghĩ chúng ta nên cử lưc lượng mạnh nhất để nắm chắc toàn cục. Ngoài một trưởng lão ở lại trấn thủ tổng bộ, những người còn lại đều đi. Vấn đề là nên để ai ở lại và ai đi.
- Tôi đồng ý với Trần Hải trưởng lão, lần này quan hệ trọng đại, không thể xem thường. Tôi đề nghị để nhị trưởng lão Trần Độ ở lại trấn thủ tổng bộ.
Người vừa lên tiếng là tam trưởng lão, kim quan có bảy chiếc lá cũng có nghĩa là cao thủ thất diệp
- Tôi cũng đồng ý với Trần Hiệu trưởng lão.
Chú hai cậu, Trần Liễu cũng lên tiếng.
- Ý của Trần Độ trưởng lão ra sao.
Cha cậu hỏi một vị cao niên ngồi thứ hai bên phải. Vị này trên kim quan có tới tám chiếc lá, chính là nhị trưởng lão của họ Trần- một cao thủ hiền nhân bát diệp. Đôi mắt lúc nào cũng lim dim, dù là cao thủ cảnh giới hiền nhân nhưng nhìn vào không hề thấy một chút áp lực nào cả. Vị này bình thường cũng không tham gia quản lý việc của họ tộc, chỉ những vấn đề trọng đại mới xuất hiện. Chỉ thấy ông mở mắt và lên tiếng:
- Nếu mọi người đã đồng ý thì lão già này sẽ nhận nhiệm vụ ở lại. Dù gì thân già này cũng không muốn bôn ba vạn dặm.
- Ha ha ha có nhị trưởng lão trấn thủ, ta rất yên tâm. Hơn nữa ngài hình như cũng sắp đột phá đúng không.
- Ha ha cảm ơn trưởng họ đã tin tưởng, quả thật gần đây ta có một chút tiến bộ.
Đến lúc này mới thấy vị cao niên này cười nhẹ một cái.
- Lần này cõ lẽ sẽ là một trận chiến lớn nên chúng ta sẽ chỉ chọn lựa những tinh anh trong họ tộc tham dự. Yêu cầu tối thiểu phải đạt đến Dị nhân sơ cấp. Ngoài ra số lượng không thể quá nhiều vì như vậy sẽ tạo lên động tĩnh lớn. Nhưng vị trí lần này cách xa địa bàn của chúng ta, nếu quá ít thì sẽ không thể kiểm soát được cục diện. Ta sẽ dẫn theo khoảng năm mươi người. Vì vậy các trưởng lão hãy giúp ta chọn lựa những người sẽ tham gia lần này. Đúng một tháng sau chúng ta sẽ xuất phát. Mọi người hãy về thu xếp đi.
- Xin tuân lệnh tộc trưởng.
Khi mọi người đã ra về, hai cha con mới quay trở về khu ở của mình. Tộc trưởng có một khu vực phủ riêng, có thể coi là phủ trong phủ. Nó nằm ở phía bắc của cả tòa phủ lớn, bên cạnh một ngọn núi nhỏ. Hai cha con không nghỉ ngơi mà đi thẳng ra sân luyện tập. Mấy tháng qua, nhờ tu luyện khí mà thân thể cậu đã rắn chắc hơn rất nhiều, cũng cao hơn trông thấy. Hơn nữa từ nhỏ mỗi đứa trẻ trong họ đều phải học luyện võ, từ các bài quyền, cước đến các loại binh khí. Chỉ là khi tu luyện, sức mạnh của các môn võ đó mới được phát huy một trăm phần trăm hiệu quả. Cha cậu vừa kiểm tra, vừa chỉ bảo những chỗ chưa được. Đến lúc này cậu mới nói với cha về việc mình có thể tu luyện được cả năm loại nguyên khí ngũ hành. Cha cậu vô cũng ngạc nhiên, chỉ đến khi cậu lần lượt thi triển từng môn công pháp, nhìn từng dòng khí ngũ hành không ngừng được cậu hấp hu ông mới tin. Vốn dĩ, một cao thủ ở cảnh giới hiền nhân như chú của cậu cũng đã có thể “nhìn” ra được thuộc tính khí khi cậu thi triển công pháp. Nhưng cơ thể cậu xảy ra một tình huống khá kỳ lạ, khi cậu thi triển công pháp của một hệ nguyên tố thì những hệ còn lại sẽ bị ẩn đi. Khi đó khí xoáy của cậu cũng sẽ lấy màu của nguyên tố đang tu luyện làm chủ. Hơn nữa khi tập luyện với chú cậu, cậu chỉ đơn thuẩn tu luyện công pháp hệ hỏa nên mới che giấu được việc cậu có năm hệ nguyên khí khác nhau. Sau khi cha cậu nghe xong liền rơi vào trầm tư. Việc con mình tu luyện được cả năm loại nguyên khí tất nhiên là một việc vui lớn, điều đó chứng tỏ con của ông có hy vọng đạt đến cảnh giới thánh giả, thậm chí cao hơn. Nhưng nếu bây giờ lộ ra việc này, các đối thủ của họ Nguyễn có thể tìm mọi cách để diệt trừ mối nguy từ cậu.