Chương 48: Bán Linh Khí

Hai ngày trước, sáu con thú vương xuất hiện, hai con Huyền vương, bốn con Hoàng vương. Trừ sáu vị cấp Liên không xuất thủ, toàn bộ mười hai người còn lại đều tham chiến. Lấy tỷ lệ hai đánh một, đánh gần nưả ngày không ngờ lại không làm gì được chúng. Thậm chí có mấy vị tu vi tương đối yếu còn bị đả thương.

Lúc cuối khi mấy vị Liên định xuất thủ, bất ngờ cả sáu con thú vương như nhận được mệnh lệnh nào đó, liền thoát ly khỏi vòng chiến, mà ở chỗ xa không ngờ cũng có nhiều luồng khí tức không thua kém mấy con thú vương truyền lại khiến cho nhân loại không dám truy đuổi, đành để chúng tự rút đi.

Mấy vị tam Liên cảnh còn mẫn cảm phát giác được có một khí tức nguy hiểm khóa chặt họ, khiến họ không thể khinh suất, cuối cùng mới không toàn lực truy đuổi. Áp lực từ đám yêu thú khiến mọi người phải hợp lực với nhau.

Lúc này cuộc họp của họ Trần đã kết thúc, mọi người sau khi bàn bạc đã đi đến một kết luận. Tạm thời dừng việc thám hiểm bên trong, tập trung bố trí lại các lớp phòng thủ bên ngoài, tạm thời bỏ qua ân oán cá nhân, không cho phép gây chiến với người khác.

Đồng thời cho phép mọi người lựa chọn thêm các loại công pháp, thuật pháp phù hợp với bản thân, linh thạch cũng sẽ tăng thêm cung ứng để gấp gáp nâng cao thực lực của tất cả mọi người, đối phó với nguy cơ phía trước.

Đã có phương án mọi người lập tức ai vào việc đó. Một bộ phận mang theo lệnh của hội nghị truyền đến doanh trại vòng ngoài, chỉ còn một bộ phận đứng đầu châunr bị cho hội nghị ngày mai. Không khí trong doanh trại của họ Trần trở lên sôi sục, mọi nguời sau khi nhận lệnh đều điên cuồng tu luyện, ai cũng rõ ác chiến rất nhanh sẽ xảy ra, thêm một phần sức mạnh là thêm một cơ may sống sót.

Trong lúc họ Trần thực hiện các phương án, thì các thế lực khác cũng có những động tác tương tự, đối với mặt với nguy cơ mọi người đều có nhận thức tương đồng.

Quay lại phòng họp, lúc này người đã ít đi rất nhiều, nhân số chỉ còn lại gần hai chục người. Đây là những người có thực lực và thân phận cao nhất của họ Trần.

Lúc này Trần Thừa đang nói một số chuyện mà khi nãy ông không tiện để nói.

- Ta nói rõ với mọi người, dù phương án đã có nhưng đó chỉ là đối phó với nguy cơ chung. Nguy cơ lớn nhất chính là con yếu thú bí ẩn ở phía sau khống chế đám thú vương. Ta có thể nói thật với mọi người, con thú vương này chắc chắn đã đạt đến cấp độ Nguyên.

Lời nói của Trần Thừa vừa ra, người trong phòng đều biến sắc. Không ngờ lại là một con Nguyên vương cấp cao nhất. Sắc mặt của hai vị trưởng lão cũng trầm xuống, dù đã sớm suy đoán nhưng khi khẳng định lại vẫn khiến người ta giật mình.

Không ngờ trong di tích này lại tồn tại một con yêu thú đỉnh cấp như vậy. Trần Cảnh cũng hít một hơi khí lạnh, không ngờ điều tồi tệ nhất lại xảy ra. Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phái Trần Thưà.

Để mọi người qua cơn kinh ngạc, Trần Thừa lại tiếp tục nói.

- Hai ngày trước khi chúng ta định truy đuổi, ta bất ngờ cảm giác được một luồng khí khủng bố khóa chặt lấy mình và hai vị tam Liên khác. Ba người chúng ta đều có cảm giác này, sau đó đều thống nhất sẽ không truy đuổi sáu con thú vương kia.

- Sau sự việc ba người chúng ta đã trao đổi và thống nhất rằng luồng khí đó chắc chắn phát ra từ một con thú vương đạt đến cấp bậc Nguyên, thậm chí chúng ta nghi ngờ tu vi của nó đã đạt đến cực hạn, chỉ thiếu một bước nhỏ sẽ hóa Linh.



- Sau khi ước đoán, ba chúng ta đưa ra kết luận nếu giao đấu, ba người liên thủ khả năng sẽ đánh ngang tay với nó, muốn đánh bại nó chỉ có xác suất một thành mà thôi.

Không khí lại càng thêm trầm trọng, không ngờ ba người liên thủ lại chỉ có một phần mười khả năng đánh bại nó. Xác suất thực sự quá nhỏ, nếu không có biện pháp khả năng nhân loại sẽ phải bỏ chạy khỏi khu vực di tích này.

Lúc này đại trưởng lão cũng lên tiếng.

- Lời tộc trưởng nói là tin xấu nhất nhưng không phải là tin xấu duy nhất. Tuy chúng ta không bị con nguyên vương kia kháo chết, nhưng chúng ta lại cmả nhận được ít nhất năm luồng khí khổng lồ tương tự như sáu con thú vương. Cũng có nghĩa khả năng có tới mười một con thú vương.

Đúng là họa vô đơn chí, nhà đã đột lại còn gặp mưa to. Một con Nguyên vương đã khiến mọi người có chút tuyệt vọng, hiện giờ lại thêm mấy con thú vương nữa, có để người khác sống hay không.

Người ở đây trừ Trần Cảnh và Trần Khải không tận mắt nhìn thấy mấy con thú vương, còn lại đều có mặt quan sát lúc đó. Uy áp từ mấy con thú vương khiến bọn họ cảm giác như không khí cũng bị đè nén. Dù mấy vị Hiền nhân và thú vương giao chiến cách tường đất cả chục nghìn mét, lại thêm có trận pháp bảo hộ, vậy mà dư chấn khiến cho ngự nhân sư ở tuyến đầu đều thảm hại.

Nếu không có mấy vị Hiền nhân nhanh tay tăng cường trận pháp e quá nửa số ngự nhân sư có thể bị chấn tới hôn mê. Mà uy áp chỉ là một phần, thứ khiến đa phần mọi người kinh hoàng chính là hình thể của chúng.

Đạt đến cấp độ thú vương, thân hình con nào cũng to như ngọn núi nhỏ, bé nhất cũng phải cao ba, bốn trăm mét. Đặc biệt có một con “thổ mãng quy” cấp Hoàng, tu vi đại khái bốn bàn năm trăm đến bốn ngàn sáu trăm năm, bốn cái chân như bốn cái cột chống trời, mỗi cái to phải đến mấy chục mét, một bộ mai rùa đường kính bằng cả thái thành trong, đuôi dài mấy trăm mét, có một cái đầu rắn ở cuối.

Từ cả chục nghìn mét vẫn nhìn thấy rõ ràng. Hai vị Hiền nhân một thất diệp, một cửu diệp liên thủ đánh với nó. Dù đã tung ra mấy loại thuật pháp công kích cấp địa giai, không ngờ chỉ để lại vài vết xước, vài vết nứt vỡ trên cái mai rùa của nó. Dù chiếm ưu thế nhưng muốn đánh bại nó thì còn xa.

Lúc đó những Dị nhân sư bên trong tường thành quan chiến đều nuốt nước bọt, kinh hãi đến mức miệng đắng lưỡi khô. Họ đã nhận ra sự chênh lệch đến mức tuyệt vọng, e rằng chỉ một con thổ mãng quy kia cũng đủ để xóa sổ toàn bộ ngự khí sư dưới Hiền nhân ở đây.

Nhân loại lấy ưu thế hai đánh một mà cũng chỉ chiếm được chút thượng phong, còn không thể hạ nổi một con thú vương nào. Hiện giờ thoáng cái tăng thêm năm con, tổng tới mười một con, vậy nhân loại lấy gì mà chống lại.

Dù có ba vị cũng đạt đến nhị Liên, nhưng ai mà biết trong đám kia có con nào đạt đến Nguyên nữa hay không. Mà dù nhị Liên muốn thắng con thổ mãng quy kia cũng phải mất không ít công sức và thời gian gian, càng không nói đến chuyên lấy một đánh hai.

Mọi người trong phòng họp đều trở nên im lặng, ánh mắt mọi người đều không giấu được sự lo lắng. Vốn nghĩ lần này địch thủ chính là đám người của các thế lực khác, không ngờ cuối cùng lại thành thế này.

Hiện giờ việc cần thiết chính là có một phương án dự phòng, nếu trường hợp tồi tệ nhất, phải đảm bảo được thực lực của gia tộc. Dù sao lực lượng tham gia lần này đều là tinh nhuệ của gia tộc, nếu tất cả bị chôn vùi ở đây thì họ Trần sẽ sụp đổ mất.

Dường như mục đích của cuộc họp nhỏ này chính là để bố trí một đường lui cho gia tộc. Trần Cảnh cũng đã lờ mờ đoán ra.

Trần Thừa lại tiếp tục lên tiếng.



- Chắc mọi người đều hiểu mục đích ta nói ra những tin xấu này, đúng vậy, ta muốn bố trí một chút phương án dự phòng, trong trường hợp tồi tệ nhất, chúng ta cần đảm bảo lực lượng của gia tộc được bảo toàn nhiều nhất có thể.

- Ta và hai vị trưởng lão đã thống nhất, khi đó Đại trưởng lão sẽ dẫn mọi người rời khỏi đây theo một con đường bí mật, con đường này có rất ít yêu thú, lại có khoảng cách đến lối ra ngắn nhất, ta cũng đã truyền tin cho tứ trưởng lão để tiếp ứng mọi người.

- Phương án cụ thể ta sẽ thông báo với mọi người sau cuộc họp ngày mai. Hiện giừo các vị cứ về vị trí của mình,cố gắng nâng cao thực lực càng nhanh càng tốt.

Mọi người đều đồng thanh.

- Xin tuân lệnh tộc trưởng.

Sau khi mọi người dời đi, lúc này chỉ còn cha con Trần Thừa và lão quản gia Trần Quân ở lại, hai cha con có rất nhiều chuyện để nói với nhau.

Trần Cảnh liền kể lại những chuyện cậu trải qua, kể cả việc khu dược viên cũng không dấu diếm. Cha cậu vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Trần cảnh lại trải qua nhiều chuyện như vậy. Khi nghe đến “khóa thời không” Trần Thừa cũng giật mình, không ngờ trong khu di tích này lại có trận pháp truyền tống.

Sau khi quan sát “ khóa thời không”, Trần Thưuà như nhớ ra điều gì, chỉ thấy ông lục từ trong túi trang bị ra một vật, hình dáng tương tự như cái của Trần Cảnh, nhưng to hơn một chút, màu sắc cũng khác.Nhưng Trần Cảnh có thể khẳng định, nó là một cái khóa thời không.

Trần Thừa liền giải thích, vật này do ông tìm thấy trong tòa cung điện mới nhất mà họ Trần phá giải thành công. Tuy nhiên không ai biết nó dùng ra sao, nhưng cảm giác của Trần Thừa về vật này không tầm thường nên ông mới giữ lại. Không ngờ lúc này lại có tác dụng.

Trần Thừa liền dứt khoát đưa nó cho Trần Cảnh, dù sao vật này với ông cũng không có tác dụng. cũng không biết cái “khóa thời không” này dẫn đi đến đâu. Hiện giờ cũng không có thời gian để tìm hiểu, có lẽ sau này sẽ có cơ hội.

Bỏ qua việc này, Trần Cảnh lại lấy ra những tài liệu ghi chép lại thông tin của di tích đưa cho cha, cái này lưu lại sẽ có tác dụng. Sau đó dưới sự trợ giúp của Trần Thừa, Trần Cảnh sử dụng nốt viên tăng khí đan cuối cùng, thuận lợi đột phá lên cấp mười một.

Trần Thừa cũng từ thu hoạch lấy ra một bộ áo giáp và một thanh kiếm đưa cho Trần Cảnh. Vốn muốn nói mình đều có rồi, nhưng sau khi biết nguồn gốc của hai vật này, Trần Cảnh liền bỏ luôn mấy thứ cũ đi.

Hai cái này không phải áo giáp và vũ khí bình thường, không ngờ chúng đều đạt đến cấp bậc bán linh khí. Binh khí bình thường cơ bản đều dùng nguyên liệu tạo thành, lại thông qua chế tạo sư dùng khí để rèn luyện giúp chúng cứng rắn hơn, bền bỉ hơn, sắc bén hơn.

Còn linh khí chí đã có tính chất vượt trội hơn hẳn. Mỗi thanh linh khí đều được khắc trận pháp trên thân, do đó mang trên mình một loại thuật pháp tương ứng. Dù mỗi lần sau khi thi triển , linh khí sẽ cần bổ sung lượng lớn khí và hoàn toàn phụ thuộc vào khí của bản thân ngự khí sư nhưng rõ ràng ưu điểm của nó vẫn vượt xa so với nhược điểm.

Chế tạo linh khí rất khó, yêu cầu chế tác sư phải đạt cấp đại sư mới có thể rèn được, hơn nữa tỉ lệ thành công lại rất thấp. Ngoài ra nguyên liệu cũng cần những loại quý hiếm nên giá thành của một thanh linh khí cũng đắt đỏ vô cùng.