Trần Cảnh đã ở trong phòng tư liệu gần một ngày rồi. Từ rất nhiều tư liệu hỗn tạp, cậu cũng tìm được vài thông tin hữu ích. Đúng như cậu dự đoán, tòa dược viên này thuộc sở hữu của hoàng thất trong quá khứ. Nó được xây dựng ở đời Thánh Vương thứ hai.
Tòa dược viên này được xây dựng để đào tạo ra các loại dược thảo cung cấp chuyên biệt cho hoàng gia sử dụng. Tất cả các loại dược thảo ở đây đều được lựa chọn, sàng lọc rất kỹ. Mỗi một loại dược thảo đều là chủ dược của một loại linh đan hoặc linh dược quý hiếm.
Những tòa nhà ở quảng trường chính là nơi ở của những người chăm sóc dược viên và những người luyện đan của hoàng gia. Thời kỳ phồn thịnh nhất có tới vài trăm người ở đây. Hơn nữa lối vào cũng không phỉa từ đáy hồ đi lên mà là ở trên mặt đất đi xuống, vị trí lối vào chính là ở quảng trường này.
Nhưng vị trí cụ thể ở đâu thì lại không nói rõ, cũng không có ghi lại cách sử dụng lối đi đó. Nếu tìm được vị trí của lối đi Trần Cảnh sẽ không cần phải sợ con thủy mãng tước không đưa mình lên nữa.
Trần Cảnh cũng tìm được sơ đồ bố trí dược thảo, ở đó đánh dấu tất cả vị trí, loại dược thảo được trồng.
Sau khi đã đọc hết một lượt thông tin, cậu cầm theo sơ đồ ra bên ngoài, cậu muốn mau chóng tìm được loại quả mà thủy mãng tước cần. Dù sao cậu mất tích như vậy sẽ khiến mọi người lo lắng. Còn tòa dược viên này đợi sau khi có đủ thực lực sẽ quay lại vậy.
Tìm trên sơ đồ, cậu thấy có mấy loại dược thảo tên khá phù hợp với mô tả của thủy mãng tước. Theo lời nó thì loại quả này khả năng có thuộc tính hỏa, nhưng thân lá lại thuộc tính thủy như vậy cậu chỉ tập trung vào những cái tên liên tưởng đến hai hệ này.
Đi đến góc phía đông của dược viên, cậu thấy có khoảng vài chục khoảnh đất tương tự như cậu nhìn thấy trên đường vào. Lần lượt tìm các vị trí dánh dấu mà cậu nghi ngờ, đến khoảnh thứ sáu thì mắt cậu đã dán chặt vào gốc dược thảo đó.
Cậu nhìn thấy gốc dược thảo này cao chừng ba mét, thân cây to cỡ ba mươi phân, cành lá xum xuê, hơn nữa từ thân đến lá đều một màu xanh lam, nhìn tựa như làm từ pha lê màu xanh vậy. Trên tán cây lấp ló ba trái quả màu xanh, to cỡ nắm đấm.
Nhìn vào bia đá ở ngoài cùng, chỉ thấy tên nó là “Xích thủy linh”, một loại dược thảo song thuộc tính thủy hỏa quý hiếm. Thủy hỏa vốn tương khắc nhưng ở trên loại dược thảo này lại lợi dụng sự tương khắc ấy để tạo ra một hiệu quả kinh người. Chỉ thấy ghi lại, nều dùng quả của nó có thể giúp người và yêu thú bồi bổ hồn phách, cố kiện tâm thần, có thể làm giảm khả năng ảnh hưởng của tâm ma khi đột phá đi ba thành.
Ba thành đó, theo cậu biết khi đột phá từ cấp Dị Nhân lên cấp hiền Nhân sẽ phải trải qua sự quấy nhiễu của tâm ma, khi linh hồn muốn đột phá thể xác để thì sự quấy nhiễu của tâm ma chính là cửa ải khó khăn nhất. Giảm được ba thành sử ảnh hưởng của tâm ma cũng đồng nghĩa với việc tăng được ba thành của việc đột phá.
Đọc xong tác dụng của nó, Trần Cảnh đã hiểu tại sao con thủy mãng tước lại muốn nó như như vậy, đên cậu cũng phải đỏ mắt đây này. Loại dược thảo này lại vô cùng khó sinh trưởng, yêu cầu khí hành thủy và hỏa phải cân bằng, hơn nữa nghìn năm mới trưởng thành, nghìn năm mới ra quả, lại thêm nghìn năm quả mới chín. Đến Thánh nhân cũng không sống được ba nghìn năm, nên gặp được quả của xích thủy linh chín đúng là vận may nghịch thiên a.
Nhìn kỹ trong khoảnh đất có chừng ba, bốn chục gốc xích thủy linh, đây có lẽ là những gốc cuối cùng ở Hồng Bàng nhân giới vì cậu không thấy có bất cứ thông tin hay ghi chép về loại dược thảo này ở bất cứ nơi nào trong cả giới.
Đi một vòng xung quanh, khoảng chừng hơn chục gốc, tính cả gốc đầu tiên cậu nhìn thấy, chỉ có hai gốc có quả, hơn nữa đều đang là quả non. Không những vậy có cây còn bị khô héo hoặc chri trơ thân cây, không có cành lá. Hy vọng bên trong sẽ có quả chín a.
Muốn vào mỗi khoảnh đất trồng dược thảo đều phải đi trên lộ tuyến được định sẵn, chính là những tảng đá nhỏ hình tròn đường kính khoảng ba mươi phân chôn chìm trong đất. Mỗi bia đá đều ghi chú rất rõ ràng, nếu bước ra khỏi những viên đá đó sẽ làm thổ địa sinh ra thay đổi, nhẹ thì ảnh hưởng đến môi trường trong đó, nặng thì sẽ làm cho dược thảo sinh biến dị.
Bước từng bước cẩn thận trên những viên đá, Trần cảnh chậm rãi đi vào bên trong khoảnh đất. Từng cây, lại từng cây, hy vọng của cậu ngày càng thấp. Tương tự như bên ngoài, nhưng cây này đa phần đều không có quả hoặc quả rất nhỏ, thậm chí có cây đã xuất hiện tình trạng mục thân hoặc khô héo.
Đang chuẩn bị tinh thần sẽ ra về tay không chợt trong không khí truyền đến một mùi thơm thoang thoảng. Tinh thần cậu rung lên, có mùi thơm có nghĩa là sẽ có quả chín. Nhìn kỹ xung quanh, cố gắng từ mùi thơm mà phán đoán ra phương hướng, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một điểm màu đỏ le lói giữa khoảng xanh lam.
Vội vàng chạy đến vị trí đó, trái tim cậu đập bình bịch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba quả đỏ mọng ở trên tán lá. Khẽ nuốt nước bọt, trong đầu cậud dnag mừng muốn điên lên rồi.
“ Ông trời ạ, mình có lẽ sống tốt cho nên được hậu đãi đây. Đến cả quả chín cũng bắt được hahaha”
Chậm rãi đi đến bên dưới gốc cây đó. Ba quả to cỡ đầu người, võ quả trơn bóng đỏ rực, ở cuống có vài hoa văn hình sóng nước. Vốn dĩ cậu định hái cả ba quả nhưng xem xét đến việc như vậy có hơi lãng phí nên cuối cùng cậu chỉ hái một quả đem cho con thủy mãng tước, bản thân cậu dùng bây giờ cũng không có tác dụng quá lớn.
Vừa hái đến tay cậu mới biết nó nặng như nào, rõ ràng khi còn ở trên cành cậu nâng nó, cảm giác rất nhẹ, không ngờ mới bứt ra khỏi cành nó liền nặng gấp ba bốn lần, suýt chút nữa thì cậu tuột tay. Áng chừng nó phải nặng tới bảy, tám cân chứ chẳng ít. Cho vào trong túi trang bị, cậu liền quay ra bên ngoài. Về phần những thứ khác trong dươc viên cũng đành để sau tính vậy.
Ra đến ngoài cửa chính, con thủy mãng tước vẫn đứng đó. Có vẻ từ lúc Trần Cảnh đi vào trong nó đã đứng đợi như vậy rồi. Ánh mắt nó không giấu được vẻ sốt ruột. Nó đã sống hơn ba ngàn năm rồi, nếu không thể đột phá e rằng sẽ không thể sống được bao lâu nữa.
Yêu thú khác với con người, chúng không có công pháp để tu luyện, tuổi thọ của chúng chính là bị giới hạn bởi huyết mạch. Thông thường yêu thú có không có huyết mạch của linh thú chỉ sống được khoảng dưới hai ngàn năm, huyết mạch linh thú trong người chúng càng nhiều thì tuổi thọ và tiềm lực càng lớn.
Như con thủy mãng tước này, huyết mạch trong người nó là của chu điểu, tuy nhiên huyết mạch cũng không phải quá thuần khiết, tuổi thọ cực hạn của nó khoảng ba nghìn bốn trăm năm, nay nó đã ba nhìn hai trăm tuổi rồi.
Thực lực của nó đã tương đương với ngự khí sư cảnh giới Dung Thần cảnh, chỉ thiếu một chút sẽ đột phá lên cấp tương đương Hiền nhân cảnh, nó sẽ có được năm nghìn năm tuổi thọ. Nếu có cơ may tiến cấp thành linh thú cũng không phải không thể.
Tuy nhiên nó không dám mạo hiểm, con người tiến cấp Hiền nhân chỉ có tâm ma nhiễu loạn nhưng yêu thú ngoài tâm ma còn có lôi kiếp. Khi tiến cấp nó phải dành tất cả sức mạnh để chống đỡ lôi kiếp, lúc này tâm ma của nó quấy nhiễu, bất cẩn một chút sẽ khiến tâm thần nó bị ảnh hưởng, sức mạnh kháng lôi kiếp cũng bị giảm đi, dẫn đến độ kiếp thất bại. Mà kết quả của việc thất bại chính là về với cát bụi.
Nếu có một quả xích thủy linh, tâm ma sẽ không thể ảnh hưởng đến nó, khí đó nó nắm chắc bảy phần sẽ vượt qua lôi kiếp để tiến cấp. Nó có chút liên quan đến dược viên này, lại biết được trong đó có xích thủy linh, nhưng khổ nỗi tòa dược viên có cấm chế rất cường đại, đối với con người sẽ không trở ngại gì nhưng đối với yêu thú muốn tiếp cận thì lại nguy hiểm vô cùng.
Trước đó nó đã nhiều lần dùng sức manh để xông vào nhưng lần nào cũng nếm đủ mùi đau khổ. Khong còn cách nào khác nó đành canh giữ ở đây. Đã vài trăm năm qua, tuổi thọ nó ngày càng ít, tưởng như hy vọng đã hết thì nó phát hiện di tích bỗng nhiên có con người xuất hiện. Cơ hội của nó đã tới.
Nhiều lần nó thấy nhân loại xuất hiện ở khu vực này nhưng cảm giác của nó khiến nó chưa ra tay. Mãi đến khi Trần Cảnh và Trịnh Khoát xuất hiện, trên người Trần Cảnh nó thấy được khí tức quen thuộc của tòa dược viên. Chính vì vậy mới có chuyện sau này.
Thấy Trần Cảnh đi ra, nó liền nhìn chằm chằm vào cậu. Trần Cảnh cũng đã nhìn thấy nó từ xa, ánh mắt cậu rất đắc ý. Bây giờ là lúc để lên mặt với con yêu thú chết tiệt này. Cậu liền lên tiếng trước.
- Thế nào, ta mới đi vào có một ngày đã nhớ thương như vậy à ? Ta biết mình có sức thu hút nhưng không cần nhìn ta với ánh mắt nhưu vậy đâu.
“ Hừ tiểu tử đùng nói nhảm, cẩn thận ta một đập tiễn ngươi đi gặp tổ tiên bây giờ. Có lấy được thứ ta muốn không.”
- Thật không thú vị, đùa với ngươi chút thôi mà. Hơn nưã ngươi có thấy ai nhờ người khác mà thái độ như ngươi không.
“ Đừng đánh trống lảng, rốt cuộc có lấy được thứ đó không? Còn có chọc tức ta, ngươi sẽ nếm đủ đau khổ đó.”
Thấy nó đã có vẻ mất kiên nhẫn, Trần Cảnh liền không nói mát với nó nữa. Từ túi trang bị, cậu lấy ra quả của xích thủy linh. Quả vừa ra, con thủy mãng tước liền gầm lên vui sướиɠ. Tiếng gầm của nó khiến Trần Cảnh giật mình, suýt chút làm rơi quả. Cậu cáu
- Ê, ta biết ngươi vui sướиɠ nhưng không cần thiết phải gào rú lên như vậy đâu. Coi chừng ta làm rơi hỏng nó thì đứng có nổi khùng với ta.
“ Tiểu tử, mau đưa nó cho ta, lần này coi nhưu ta nợ ngươi.”
- Tất nhiên là ngươi nợ ta rồi, hay ngươi đưa ta lên trên trước, sau đó ta sẽ đưa nó cho ngươi.
“ Không được, ngươi đưa nó cho ta trước, sau đó ta sẽ đưa ngươi lên. Yên tâm, ta sẽ không thất hứa đâu”
Qua lại một hồi, cuối cùng Trần Cảnh đành phải đưa cho nó, dù sao đã huyết thệ, nó cũng không dám lật lọng, nhất là khi nó chuẩn bị đột phá.
Sau khi nhận được quả, con thủy mãng tước liền một hơi nuốt vào, Trần Cảnh đứng bên cạnh mà há hốc mồm.
“ Cái con yêu thú tham ăn này, một chút nhẫn nại cũng không có”
- Ê, ta đưa cho ngươi rồi, giờ trở ta lên tên được chưa.
Con thủy mãng tước nuốt xong quả liền quay ra bên ngoài, vốn Trần cảnh tưởng nó sẽ đưa cậu lên trên ai dè trong đầu truyền lại câu nói của nó
“ Ngươi chịu khó chờ một chút, ta cần đột phá bây giờ, đột phá xong ta sẽ đưa ngươi lên.”
Nói rồi nó quay đít đi thẳng. Để lại Trần Cảnh tức muốn nổ phổi ở phía sau. Cậu đã chửi đến họ hàng hang hốc nhà nó rồi. Cái con yêu thú khốn nạn. Chửi một lúc mà không thấy nó quay lại, Trần Cảnh đành trở về dược viên, hy vọng con yêu thú chết tiệt kia mau chóng quay lại.