Lại qua nửa giờ đồng hồ, những thế lực cuối cùng cũng đến.
Một giọng nói tử trên đài cao vang vọng khắp quảng trường, mọi âm thanh trong đều nhất thời im bặt.
Người vừa lên tiếng là vị tiên sinh ngồi phía trước nhất, lúc này ông đã đứng dậy. Vị này nhìn bề ngoài có lẽ phải hơn trăm tuổi, râu tóc đều bạc trắng, mặc một bộ trường bào màu thiên thanh.
Thân hình cao gầy, khuôn mặt hiền từ, tuy đã có nhiều nếp nhăn do dấu vết của thời gian nhưng đôi mắt sáng cùng với khi chất đặc biệt khiến vị này trông không hề có vẻ già nua mà mang theo một vẻ tiên phong đạo cốt.
“ Bổn đạo Thái Hư, viện trưởng của thư viện Hồng Bàng, cảm ơn các vị quốc chủ, các vị đồng đạo đã mang theo anh tài trong vương triều, gia tộc đến thư viện Hồng Bàng. Thư viện Hồng Bàng đã có lịch sử vạn năm thành lập, cũng nhờ sự giúp đỡ, nể mặt của các vị đồng đạo mới có thể duy trì phát triển đến ngày hôm nay.”
“ Lần này, thư viện sẽ tuyển nhận ba trăm môn sinh. Quy tắc rất đơn giản, tất cả người đến dự thi sẽ được truyền tống vào một bí cảnh của thư viện. Mỗi thí sinh sẽ có một ngọc bài thân phận, nhiệm vụ của từng người đó là thu thập yêu hồn của yêu thú trong bí cảnh.”
Nói đến đây, chỉ thấy vị này vung tay một cái, phía trước đám đông xuất hiện trăm cánh cửa ánh sáng. Mỗi cánh cửa có thể cho mười người cùng tiến vào.
“ Quy tắc cụ thể đều có trong ngọc bài, người đến dự khảo mau tiến vào”
Theo đó, lần lượt từng đoàn thiếu niên tiến vào cánh cửa ánh sáng. Trần Cảnh thuộc tốp đầu tiên tiến vào.
Trần Cảnh từ từ bước vào màn sáng, chỉ thấy lóe lên một cái, mở mắt ra, cậu thấy mình đứng trên một đài đá lớn, xung quanh đều là rừng núi nguyên sinh.
Theo sau đó, lần lượt từng bóng người chớp động xuất hiện trên đài đá. Đến khi đạt đến ngàn người thì không còn xuất hiện thêm nữa .
Lúc này, trước mặt mỗi người đều xuất hiện một ngọc bài màu trắng to cỡ bàn tay. Trần Cảnh vươn tay nắm lấy ngọc bài, thông tin lần lượt xuất hiện trong đầu cậu.
Quy tắc rất đơn giản, mỗi người sẽ phải thu thập đủ một trăm yêu hồn của yêu thú trong thời gian mười ngày.
Yêu thú tu vi dưới năm trăm năm tương đương với ngự nhân sư cấp một đến cấp mười hai, cứ năm mươi năm tính một cấp.
Yêu thú tu vi từ năm trăm năm đến chín trăn chín mươi chín năm tương đương với bán dị nhân sư, yêu thú tu vi từ một ngàn năm đến ba ngàn năm trăm năm tương đương với dị nhân sư ,còn gọi là đại yêu thú.
Mà lên nữa chính là thú vương. Đẳng cấp của yêu thú cũng phân chia rất rõ ràng.
Mà yêu hồn chỉ có trong yêu thú cấp mười một trở lên, hơn nữa tỷ lệ cũng chỉ khoảng một phần năm. Yêu hồn của yêu thú cấp mười một được lấy làm đơn vị tính thấp nhất.
Một yêu hồn của yêu thú cấp mười hai tính bằng hai yêu hồn của yêu thú cấp mười một.
Một yêu hồn của đại yêu thú cấp một tính bằng năm yêu hồn của yêu thú cấp mười một. Cứ vậy mà tính lên.
Việc thu thập đủ số lượng yêu hồn phải nói không hề đơn giản. Với một ngự nhân sư cấp mười hai việc hạ một con yêu thú cấp mười một cũng không phải quá khó khăn.
Nhưng trong bảy ngày hạ đủ một trăm con yêu thú cấp mười một thì lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Ngoài đòi hỏi thực lực mạnh mẽ còn phải thêm yếu tố may mắn nữa.
Với những người đạt đến dị nhân sư như Trần Cảnh thì hoàn toàn không quá áp lực, nhưng những người chưa đạt đến trình độ đó thì chính là một bài kiểm tra rất khó vượt qua.
Tuy nhiên kiếm đủ một trăm yêu hồn cũng chỉ đạt được yêu cầu tối thiểu nhất, tương ứng với thân phận môn sinh dự bị. Cũng có nghĩa là sẽ phải trải qua sáu tháng đào tạo tại ngoại viện của thư viện.
Sau sáu tháng phải đột phá lên dị nhân sư mới chính thức được vào nội viện của thư viện học tập.
Dưới mười năm tuổi đạt đến dị nhân sư sẽ được thư viện tuyển thẳng vào nội viện, có tư cách môn sinh chính thức.
Nhưng trên môn sinh chính thức, còn có môn sinh ưu tú. Môn sinh ưu tú có thân phận và quyền lợi cao hơn môn sinh chính thức, đồng thời sẽ được một vị trưởng lão nhận làm đệ tử.
Cái này mới chính là điều mà mỗi thiếu niên xuất sắc nhất hướng đến. Cũng chính là mục tiêu mà Trần Cảnh nhắm vào.
Trưởng lão trong thư viện chỉ có mười người, viện trưởng không tính trong đó. Mà một người chính là Thái Cơ chân nhân. Tuy nhiên nàng ta đã chọn Trịnh Phương làm đệ tử nên số lượng chỉ tiêu chỉ còn lại chín.
Những người muốn đạt được thân phận môn sinh ưu tú ngoài đạt đủ điều kiện tiêu chuẩn còn phải tham gia một cuộc đấu nữa. Mà cuộc đấu này sẽ diễn ra vào ngày cuối cùng, tại trung tâm của bí cảnh.
Sau khi đọc hết thông tin có trong ngọc bài, Trần Cảnh bắt đầu nghiên cứu bản đồ dẫn đến trung tâm bí cảnh.
Mà ở xung quanh, bắt đầu có từng tiếng hô to gọi nhỏ, xem ra là nhìn thấy người quen hoặc kết đội. Dù sao nếu đi săn theo đội nhóm thì hiệu suất và tính an toàn sẽ cao hơn là đi một mình.
Những thiếu niên ở đây cơ bản đều tầm mười bốn, mười lăm tuổi, tu vi ít nhất cũng là ngự nhân sư cấp mười một.
Trần Cảnh là người ít tuổi nhất ở đây, tính đúng thì cậu chỉ mới mười ba tuổi mà thôi. Từ khi ra khỏi phong hành chu, cậu đã chủ động áp chế tu vi của mình xuống ngự nhân sư cấp mười hai.
Cái này cũng chỉ là thói quen điệu thấp của cậu, ẩn dấu thực lực thật sự của bản thân cũng là điều tốt.
Tuy đã áp chế tu vi nhưng dù là ngự nhân sư cấp mười hai cũng đủ khiến những thiếu niên xung quanh không dám coi thường cậu, dù sao gương mặt cậu quả thật khá non nớt.
Sau khi chọn được đường đi, Trần Cảnh nhìn xung quanh. Không biết là số đen hay gì mà sau một lúc tìm kiếm, không ngờ không có một người nào cậu quen.
Lúc này đã có nhiều nhóm tụ tập với nhau, bắt đầu di chuyển vào trong rừng rậm. Số người còn lại lưa thưa không có mấy.
Trong đó có một người khiến Trần Cảnh đặc biệt lưu ý. Một cô bé dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt đầy vẻ hoảng hốt đang đứng lẻ loi ở một góc khuất.
Khẽ cảm nhận, tu vi cô bé chỉ là ngự nhân sư cấp mười một, thuộc về lót đáy ở đây. Hơn nữa tuổi cũng có vẻ chỉ băng cậu là cùng.
Tuy chú ý nhưng Trần Cảnh cũng không có ý định đi cùng nhóm với cô bé ấy. Khẽ nhún mình, Trần Cảnh phóng vào rừng theo phương hướng định trước.
Lúc cậu rời khỏi, ánh mắt của cô bé kia lóe lên, nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại vẻ hoảng hốt bình thường.
Trần Cảnh lao đi trên những tán cây, rừng phía ngoài chỉ là rừng thấp lên cậu có thể dễ dàng di chuyển trên tán của chúng. Bên ngoài này cũng không xuất hiện yêu thú, chỉ có những loài dã thú bình thường mà thôi.
Đi khoảng một giờ, Trần Cảnh nghỉ chân bên một dòng suối nhỏ, vừa để xác định lại phương hướng vừa nghỉ ngơi một chút trước khi tiến vào khu vực rừng già.
Rừng già là loại rừng nguyên sinh, cây cối trong đó đều là cây cổ thụ hàng trăm, hàng ngàn năm. Mộc khí trong những khu rừng này cực kỳ nồng đậm, chính vì vậy nó cũng là môi trường sống yêu thích của đa số các loại yêu thú trên cạn.
Chỉ đứng ở bìa rừng mà Trần Cảnh có thể cảm nhận được sự nồng đậm của mộc khí ít nhất cũng gấp đôi phía bên ngoài.
Trong rừng rậm các giác quan như ati, mắt bị ảnh hưởng rất nhiều, nhân loại phải dựa vào cảm giác nhiều hơn. Vì vậy rõ ràng bất lợi hơn so với yêu thú, bởi lẽ yêu thú vốn có cảm giác mạnh hơn con người rất nhiều.
Nhưng đối với những ngự nhân sư tu luyện mộc khí làm chủ thì sự bất lợi sẽ giảm đi đáng kể, mà rõ ràng Trần Cảnh ở trong trường hợp đó.
Phương hướng của vùng đất trung tâm rất dễ xác định, đó chính là ngọn núi cao nhất ở trong bí cảnh. Dù đứng ở vị trí nào cũng có thể nhìn thấy nó, việc còn lại chỉ là tìm lối đi trong rừng cây rậm rạp mà thôi.
Trần Cảnh tiếp tục di chuyển, suốt hai ngày cậu gặp không ít yêu thú. Có cấp thấp cũng có cấp cao nhưng đều là yêu thú cấp mười hai trở xuống.
Với nhưng con yêu thú dưới cấp mười một cậu đều lựa chọn né qua, không cần thiết phải phí sức lực vào chúng.
Trần Cảnh cũng khá may mắn, hai ngày cậu đã gϊếŧ được hai chục con yêu thú, trong đó có năm con yêu thú cấp mười hai. Tính ra cậu đã có được hai mươi lăm yêu hồn rồi. Tốc độ này cũng không coi là thấp.
Yêu thú ở đây mạnh hơn bên ngoài khá nhiều, tỷ lệ có yêu hồn cũng cao đến dọa người, gần như yêu thú cấp mười một đều sẽ có yêu hồn.
Đang di chuyển qua những thân cây, Trần Cảnh bỗng cảm nhận được sự hỗn loạn của khí, còn không chỉ có một loại khí, xem ra đang có chiến đấu ở phía trước.
Với dị nhân sư thông thường có thể phát hiện ra khí của người khác trong vòng ba trăm mét nếu người kia không có phương pháp đặc biệt che dấu khí. Trong môi trường rừng rậm như bây giờ, phát hiện ra trong khoảng trăm mét đã là khá tốt rồi.
Nhưng nhờ có mộc khí tiên thiên, Trần Cảnh có thể dễ dàng cảm nhận được khí ngoài ba trăm mét. Chính vì vậy nên hai ngày qua cậu mới có thể săn gϊếŧ nhiều yêu thú như vậy.
Nhẹ nhàng di chuyển đến nơi phát ra khí, Trần Cảnh đứng trên một cành cây của một gốc đại thụ, nhìn về mảng rừng tan hoang phía trước hơn trăm mét.
Nơi đó đang diễn ra một cuộc hỗn chiến giữa người và yêu thú.
Nhóm người này là nhóm đầu tiên mà cậu gặp kể từ lúc bắt đầu vào rừng.
Chỉ thấy phía nhân loại có tất cả mười hai người, tất cả đều là ngự nhân sư cấp mười hai. Trang phục của họ đều một loại, xem ra là đến từ cùng một thế lực, theo trí nhớ của cậu thì nhóm người này thuộc Tây Trúc quốc.
Đặc điểm người của quốc gia này đó là trên trang phục có chữ vạn rất lớn, bởi lẽ đây là một phật quốc chính tông. Tuy không phải tất cả đều là nhà sư nhưnng toàn bộ dân ở quốc gia này đều thờ phụng Vạn phật thánh nhân, tu luyện theo hệ pháp của ngài.
Mà đối trận với họ chính là một đàn phong hỏa yên lang. Nhìn số lượng có khoảng bốn mươi con, một nửa trong số đó dưới cấp mười một, chỉ có khoảng năm con cấp mười hai.
Đây là yêu thú khá phổ biến ở nhân giới, chúng thường sống theo đàn chừng hai, ba mươi cá thể, trong đó con đầu đàn thường chỉ là yêu thú cấp mười hai, rất hiếm khi xuất hiện một đàn có đại yêu thú.
Bởi lẽ loài này không có huyết mạch của linh thú nên khả năng tiến cấp của chúng cũng rất hạn chế, theo lẽ thường thì họ có thể dễ dàng giải quyết đàn phong hỏa yên lang này.
Nhưng tình hình trước mắt thì lại hoàn tàon trái ngược, tuy đã có khoảng hơn chục con bị gϊếŧ nhưng chúng lại đang bao vây mấy người của Tây Trúc.
Đám sói này thực lực đơn lẻ không quá mạnh, nhưng chúng lại có thể phối hợp với nhau để tấn công nhân loại. Đây cũng là điểm khó chơi của yêu thú hệ lang, bọn này đều thích chơi hội đồng chứ không chơi sô lô.
Muốn hạ đám sói này thì đầu tiên phải hạ được con đầu đàn, không có sự chỉ huy của con đầu đàn, đám sói còn lại rất dễ bị đánh tan.
Con sói đầu đàn này lại cực kỳ giảo hoạt, không ngờ nó trốn ở một bên chỉ huy đám yêu thú vây công nhân loại. Có vẻ ngay từ đầu nó đã không lộ diện nên đám người Tây Trúc không thể tiêu diệt được nó.
Đám người Tây Trúc này xem ra cũng không phải người có nhiều kinh nghiệm, tuy thực lực cá nhân không tồi, lại biết kết thành trận pháp phòng ngự nhưng rõ ràng không biết cách hạ đám sói nên mới bị dồn vào vòng vây.
Cứ kéo dài như thế này Trần Cảnh có thể khẳng định, không quá nửa ngày thế phòng ngự của họ sẽ bị phá, đến lúc đó có một nưả chạy thoát được đã là tốt rồi.