Edit + Beta: Tiểu Vũ
Ngồi nói chuyện phiếm lúc nửa đêm, thật sự không phải là một hồi ức đẹp.
Dt giống như bình thường không nói lời nào, Ngải Tình tự nhận mình không thể giống như đội viên của cậu, có thể trong 15 phút hiểu được hoạt động và suy nghĩ trong đầu cậu… Vì vậy liền ngồi tự quyết định một lúc lâu, cuối cùng thực sự không chịu nổi cái bầu không khí này, liền mượn cớ khát nước để trở về phòng.
Cô ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh và nhận được thông báo phải tham gia lễ khai mạc giải vô địch Châu Á vào đầu giờ chiều.
Ánh mặt trời chói chang buổi trưa chiếu xuống, cô gác điện thoại, vùi đầu trong chăn đấu tranh 20 phút mới từ trên giường đứng lên được. Cô thật sự không muốn tham gia lễ khai mạc kiểu này, nhà tài trợ đọc diễn văn chào mừng, các tiểu muội muội COSPLAY trong truyền thuyết, các nước tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông… Hận nhất chính là sẽ luôn có một số nhà truyền thông mang theo lời nói rất kỳ thị hỏi: Nghe nói bạn đến từ XX Trung Quốc, tài năng về máy tính ở đó có vẻ tương đối lạc hậu so với thế giới, đến cùng là dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể đến thi đấu tại cấp thế giới như thế này…
Cô mỗi lần đều muốn trực tiếp chốt hạ một câu:
Lạc hậu cái đm, người đầu tiên liên tục vô địch Warcraft tại WCG, là người Trung Quốc.
Mà kết quả cũng chứng minh, Singapore cũng chẳng có điều gì mới mẻ.
Ví dụ như, hiện tại.
Ngải Tình nghe phía sau có vô số tiếng hò hét: “Lâm Tuấn Kiệt, Lâm Tuấn Kiệt”. Được ban tổ chức mời đến, Lâm Tuấn Kiệt làm khách quý biểu diễn xong 3 bài hát, dưới sự bảo vệ của một nhóm bảo vệ, cuối cùng rời đi.
Tất cả tuyển thủ đều buồn ngủ, không phải là cố tình không nể tình đâu.
Chỉ là giống như bóng đá toàn đàn ông con trai thì thi đấu thể thao điện tử ở Châu Á cũng là thiên hạ của đàn ông con trai, (ngoại trừ thỉnh thoảng có một vài chiến đội nữ), làm sao có thể thích các loại bài hát kiểu này…
Sau khi lễ khai mạc kết thúc sẽ có một bữa tiệc buffet.
“Cẩu Cẩu, ” Hoạt Thê đang cầm một đĩa đầy cánh gà, thanh âm tận lực hạ thấp: “Anh quên không nói cho em biết một việc.”
Ngải Tình đang cầm khăn ướt lau trán, cố gắng xua đi cơn buồn ngủ: “Việc gì?”
Hoạt Thê đang do dự thì cách đó không xa, mấy tuyển thủ bỗng nhiên thì thầm nói, solo.
Ngải Tình nghĩ là mình nghe nhầm, thế nhưng một giây sau liền nhận ra, anh ấy thật sự tới.
Rất nhiều người vẫn còn đang nghỉ ngơi đều đứng lên, mọi người đều dùng ánh mắt thể hiện sự kính trọng đối với người đã giành rất nhiều giải thưởng lớn tại các giải đấu tầm cỡ quốc tế, ngay cả mấy đội Hàn Quốc có thực lực mạnh nhất cũng có vài người nhìn sang.
Loại thi đấu nhỏ cấp châu Á thế này rất khó hấp dẫn các tuyển thủ đẳng cấp thế giới.
Có lẽ ai cũng không ngờ tới, người xếp thứ 3 trên bảng xếp hạng thế giới, solo, lại có thể xuất hiện ở đây.
“Nhìn xem, vẫn là anh nói chậm.” Hoạt Thê vỗ vỗ vào vai cô, “Vừa nãy anh ấy hỏi anh, em gần đây thế nào, anh vẫn chưa nói em cũng tới đây. Có gặp hay không, em tự quyết định đi.”
Hoạt Thê nói xong, kéo ghế ra ngồi xuống, cắn một miếng cánh gà.
Ngải Tình không nói gì, liếc nhìn xa xa.
Bên cạnh bàn ăn, có 3, 4 người đàn ông vóc dáng cao lớn đứng chung một chỗ.
Người hấp dẫn mọi ánh mắt của mọi người kia, chỉ mặc một chiếc áo polo ngắn tay màu trắng đơn giản, tay để trong túi quần, cúi đầu cười nói với người bên cạnh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phần truyện này, có 4 nam chính, 4 cao thủ thi đấu thể thao điện tử, nước bọt văng tứ tung…
Đương nhiên, cái gọi là nam chính, không hoàn toàn là phải cùng nữ chính có cảm tình đâu…
Editor nói ra suy nghĩ của mình: Đây chỉ là truyện đầu tiên trong 3 truyện, như là phần tiền truyện cho 2 truyện tiếp theo kia của tác giả ý. Nên phần này tập trung giới thiệu nhân vật, hoàn cảnh, nghề nghiệp, mâu thuẫn, ân oán… Còn 2 truyện kia thì nói về các nhân vật sau nhiều năm và tình cảm của họ.