Edit + Beta: Tiểu Vũ
Nếu như nói, ván đầu tiên Tóc Vàng coi như là thắng hiểm.
Vậy thì hai ván sau, Ngải Tình một người độc diễn. FlashBang tung ra, đối thủ không có bất kỳ cơ hội nhận thức nào về súng của đối phương và đối phương đang ở đâu, một phát headshot, nhanh nhẹn dứt khoát.
Một phút nũa trôi qua, kết thúc trận đấu súng lục và súng trường.
Ở tầng này đang phát âm nhạc hiện hành, điều hòa trong này có vẻ không tốt lắm, lúc Ngải Tình buông chuột ra, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Bàn tay trái vô thức gõ nhẹ bàn phím, không nói gì ngồi ngây người một lúc sau đó mới tắt trò chơi, chỉ chỉ máy tính trước mặt: “Xem ra, cái máy tính này không có vấn đề gì rồi.”
“Sau này có vấn đề gì thì chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh.” Ngải Tình khép máy tính lại, rút sạc pin, đưa máy cho người gây chuyện kia, “Cảm xúc tay của cái laptop này không sao cả,… ít nhất… lúc trước tôi đã vô dụng như thế cơ mà.”
Cô nói xong những lời này, những người vây xem cũng rất tò mò muốn xem cái laptop.
Mọi người nói thầm với nhau, là thần khí đó, laptop cao cấp…
Người kia nhận laptop, cũng không nói thêm cái gì nữa, cầm lấy lap rồi đi luôn.
Ngải Tình lúc này mới thở phào một hơi: “Làm em sợ muốn chết, quả nhiên chơi cái này, lâu không chơi là hỏng bét.”
Hoạt Thê nheo mắt lại, cũng thở dài: “Có phải đột nhiên trong nháy mắt, đặc biệt hoài niệm một vài thứ không?”
“Đúng vậy, ” Ngải Tình lấy từ trong tủ lạnh của cửa hàng một chai nước, uống một ngụm: “Em chợt nhớ tới, năm ấy chúng ta về nước, em đặc biệt tốt số được ngồi khoang hạng nhất, lần đầu tiên được ngồi khoang hạng nhất đấy. Thật là hoài niệm mà, hơn hai năm rồi mà vẫn chưa được một lần tốt số như thế nữa.”
Thật ra, cô còn hoài niệm nhiều hơn nữa, hoài niệm những ngày trên đường đi.
Hoài niệm lúc đi xuống máy bay, có rất nhiều fan hâm mộ đến đón.
Hoài niệm cảm giác trước mỗi trận đấu kiểm tra máy móc thiết bị.
Hoài niệm đã từng rất dũng cảm kháng nghị ban tổ chức bất công.
Thậm chí còn hoài niệm cả những đồ bỏ đi trong khách sạn từng ở.
Hoài niệm nhất chính là, dù thất bại hay thành công, thì vẫn luôn có những tràng vỗ tay chúc mừng…
Ngải Tình nhìn anh, rất thương cảm mà nói một câu: “Có đôi khi em nghĩ, cuộc sống trước đây tựa như là trong mơ vậy, không có bất kỳ áp lực sinh hoạt nào. Bây giờ bỗng nhiên tỉnh mộng rồi đi ra ngoài lại không thể thích ứng được với xã hội chân chính.”
“Tuổi của em bây giờ, đáng lẽ là đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp thi đấu thể thao điện tử rồi, ” Hoạt Thê đột nhiên hỏi cô: “Vì sao lại không tiếp tục?”
“Hiệp ước ba điều của chúng ta, ” Ngải Tình đóng nắp chai nước, “Không hỏi loại vấn đề này.”
“Anh rất tò mò, ” Hoạt Thế tiếp tục cười, cười đến mức khiến cô cảm thấy có chút bực mình thì mới thấp giọng hỏi: “Anh nhớ năm đó, anh và tiểu thiên tài kia cùng nhau ngồi khoang hạng nhất.”
Ngải Tình liếc mắt nhìn anh.
Lúc vừa muốn nói thì cô bạn cùng phòng cô vừa khéo xuất hiện, nhào tới trước mặt Ngải Tình, nhướn mày hỏi cô: “Có thể đi chưa? Nếu không tớ về trường trước nhé?”
Ngải Tình lấy máy tính nhét vào trong ngực cô nàng, nói với Hoạt Thê: “Em vừa lấy điện thoại của anh gọi một cuộc sang máy em. Hai tuần này em đều đang chuẩn bị thi, chờ em thi xong lại tới tìm anh nhé.”
Trên đường trở về, cô bạn cùng phòng luôn miệng hỏi Ngải Tình, cô làm sao mà quen chủ tiệm soái ca, có phải là có gian tình không… Ngải Tình chỉ nói là anh trước đây là hàng xóm của cô. Cô tựa vào cánh cửa đóng chặt của tàu điện ngầm, nhìn bảng quảng cáo đến xuất thần.
Cô nhớ rất rõ, buổi sáng hôm đó lúc check in lên máy bay, cô và Dt bởi vì đưa hộ chiếu cuối cùng nên dĩ nhiên là đều tốt số như nhau được ngồi khoang hạng nhất. 5 giờ bay, thật ra cô và Dt cũng chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu nào, cô bị say máy bay, chỉ cần vừa lên máy bay là sẽ mê man suốt… Cuối cùng đến tận lúc chuẩn bị hạ cánh, Dt còn phải đánh thức cô dậy.
Sau đó, cậu đưa cho cô một cốc nước táo.
“Cảm ơn, ” Cô nhận lấy, uống một ngụm cho đỡ khô cổ, hỏi cậu: “Sau khi hạ cánh, cậu chuyển máy bay đi đâu?”
“Quảng Châu.”
Cô à một tiếng: “Hy vọng sau này sẽ có cơ hội gặp lại.”
Thật ra cô muốn nói là, hy vọng con đường thi đấu thể thao điện tử của cậu sẽ tiếp tục được đi tiếp.
“Sẽ.” Cậu lúc đó trả lời rất khẳng định.
Cô thậm chí còn nhớ rõ, dưới vành mũ kia, đôi mắt của cậu trông đen láy.
Đáng tiếc, cậu không có làm được.