Chương 2: Ba phút cuối

YuWon từ từ mở mắt sau khi bị nhấn chìm bởi vô số chuyển động của Lõi Đồng Hồ.

"Vậy là cơ thể của mình không trở lại quá khứ. Thay vào đó, toàn bộ thời gian đã đảo ngược.”

Cơ thể hắn nhẹ như một quả bóng bị xì hơi. Chỉ số, mana—mọi thuộc tính tăng cường sức mạnh cho cơ thể đều biến mất.

Thật đáng tiếc, nếu hắn có thể trở về quá khứ với sức mạnh mà hắn sở hữu, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“Mình đoán điều đó sẽ khó xảy ra.”

Chỉ gửi linh hồn ngược thời gian so với gửi cả cơ thể vật lý ngược thời gian là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

Khi một cơ thể được gửi ngược thời gian, cần xử lý vấn đề có hai phiên bản của cùng một người trong cùng một khoảng thời gian, chưa kể đến việc cần nhiều năng lượng hơn để vượt qua dòng thời gian. Vì vậy, đó có lẽ sẽ là một kỳ tích bất khả thi, ngay cả đối với Chronos.

“Điều này có nghĩa là mình cần phải bắt đầu lại từ con số không…”

Trở về quá khứ giống như vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài, để biết mình đã quay ngược thời gian bao xa, YuWon bắt đầu quan sát xung quanh.

Bam.

Hắn cảm thấy một cú đánh nặng nề giáng lên mặt mình.

Quả là một khoảnh khắc tồi tệ để trở lại.

“Mày cố tỏ vẻ gì hả?”

Tầm nhìn của hắn trở lại rõ nét, một gã thanh niên xuất hiện trước mặt.

Vóc dáng săn chắc, chiếc mũi dài và gương mặt như đang cố gắng tạo ra một biểu cảm dữ tợn.

“Thằng quái nào đây nhỉ?”

Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, hắn không thể nhớ ngay được. YuWon chú ý đến bộ quần áo mà gã thanh niên đó đang mặc.

“Ồ, phải rồi”.

Đại học CheongSol.

Gã thanh niên đó mặc một chiếc áo khoác letterman của trường đại học mà YuWon từng theo học. Ký ức của hắn rất mờ nhạt vì đó là một ký ức quá xa vời, nhưng nhìn vào chiếc áo khoác letterman đã giúp hắn nhớ ra sự thật rằng hắn từng là sinh viên đại học.

YuWon đang ở trong một trong những phòng tập thể dục của trường.

“Mà, ai đây nhỉ?”

Có cảm giác như hắn sắp nhớ ra tên của gã thanh niên.

Vụt.

“Hử?”

Khi cú đấm bị trượt, gã thanh niên trở nên sửng sốt.

YuWon lùi lại một bước, lẩm bẩm, “Là ngày mai hay là hôm nay nhỉ?”

“Cái gì?”

"Hôm nay là ngày bao nhiêu? Nếu cậu trả lời ngay, tôi sẽ tha thứ cho cậu vì cú đấm yếu ớt của cậu thậm chí còn không thực sự đau."

Vẻ mặt của gã thanh niên trở nên cực kỳ khó chịu, có lẽ hắn nghĩ rằng mình đang bị chế nhạo.

"Mày vừa nói cái quái gì đấy thằng khốn...? Mày điên rồi à? Mày đang nói ra cái quái gì? Mày thậm chí còn bỏ cả kính ngữ..."

Vụt.

Bụp.

Đầu của gã thanh niên quay cuồng, trần nhà và sàn nhà, cả răng môi lẫn lộn trộn với nhau là thứ cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi ngã chổng đít.

"Tôi đoán tôi không cần sự giúp đỡ của cậu nữa. Dù sao thì tôi cũng có điện thoại của mình rồi."

Câu hỏi của YuWon không thực sự cần thiết, hắn có thể cảm nhận được chiếc điện thoại trong túi của mình.

Sau khi xem ngày bằng điện thoại, YuWon nhìn xuống người bạn học đã bị đánh gục trên sàn.

"Trường học hẳn đang trong kì nghỉ. Cậu thực sự không có gì tốt hơn để làm với thời gian rảnh của mình à?"

Hắn nhìn thấy tên của gã thanh niên trong nhật ký cuộc gọi của mình.

Cuối cùng hắn cũng nhớ ra, đó là một chàng trai tên Kim MyungHoon.

Gã học trên YuWon một lớp, và gã nổi tiếng là một kẻ côn đồ trong khoa giáo dục thể chất.

“Và thế là tôi đã bị đánh mà không hề biết lý do.”

Hắn thực sự không biết tại sao. Học kỳ đã kết thúc, vậy mà Kim MyungHoon đã gọi YuWon đến để đánh YuWon tơi tả. Gã đã bảo YuWon tự cố mà nghĩ ra lý do.

“Vậy thì cậu cũng xứng đáng bị thế này,” YuWon nói với cơ thể bất tỉnh của gã thanh niên.

Đó là ngày 31 tháng 12 năm 2019. Ngày cuối cùng của năm.

YuWon nhớ ngày 31 tháng 12 là ngày Vòng Hướng dẫn bắt đầu lần đầu tiên.

“Đúng là thời điểm hoàn hảo.”

Đây là một thời điểm tốt, không quá sớm, không quá muộn.

Không biết đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay Chronos đã ấn định ngày, nhưng YuWon hài lòng với tình huống của mình.

Lúc đó là 3 giờ chiều.

“Còn chín tiếng cho đến nửa đêm.”

Không có nhiều thời gian để chuẩn bị và chọn địa điểm.

“Mình đoán mình sẽ bận rộn kể từ hôm nay.”

* * *

Khi Kim MyungHoon cuối cùng cũng tỉnh lại thì đã là chiều muộn.

Tất cả đèn đều tắt, và trên sàn phòng tập tối om, MyungHoon bị đánh thức bởi điện thoại rung lên.

“Ồ… phải.”

Gã có cuộc hẹn.



7 giờ tối, lẽ ra gã phải đi nhậu với bạn bè trong bữa tối.

“Khốn kiếp…”

Nhớ lại lý do tại sao mình bị bất tỉnh, Kim MyungHoon bắt đầu tức giận chửi thề. Gã bị đánh gục khi đang “dạy dỗ” cho học sinh lớp dưới. Đó là điều đáng xấu hổ.

"Tao sẽ sớm dạy cho thằng khốn đó một bài học."

Một cú đấm ăn may, đó là những gì MyungHoon dùng để tự thuyết phục mình.

Gã khá nổi tiếng với khả năng đánh đấm của mình, trong khi Kim YuWon có vóc dáng nhỏ trong số các học sinh lớp dưới, hơn nữa còn là một người dễ bị bắt nạt.

"Ờ, mày gọi đúng không? Ừ ờ, tao vừa bận dạy dỗ thằng nhóc lớp dước một lúc. Mày đang ở đâu?"

Sau khi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, MyungHoon bắt taxi đến Hongdae.

Khi gã đã lau sạch máu mũi và phủi bụi bẩn trên quần áo, trông gã đã ổn trở lại.

Không chỉ là ngày cuối năm, mà còn là dịp sát cuối tuần, vì vậy Hongdae đã rất đông đúc, lấp kín bởi những người hào hứng cho kỳ nghỉ bốn ngày.

"Thật là nhiều người."

"Này, ở đây. Ở đây!"

"Mày đến trễ. Bọn tao sẽ tính phí chậm trễ cho mày!"

Bạn bè của MyungHoon đã chờ đợi gã. Bạn cùng khóa 2018 . Đều là những chàng trai sắp nhập ngũ.

"Sao gọi điện cho mày khó thế?"

"Mày đến trễ một tiếng. 50.000 won nhé cưng."

"Bớt tào lao đi."

Nhân viên phục vụ đồ uống cho MyungHoon ngay khi gã vừa ngồi xuống. Vì cả đám đã uống được một tiếng đồng hồ nên một người trong số họ đỏ bừng mặt.

“Này, sao thằng này hôm nay ỉu xìu thế?

“Không phải mày vừa trở về sau khi “xả” à?”

"Im. Rót tao một ly nữa."

Gã cảm thấy cần phải uống say.

Theo yêu cầu của MyungHoon, những người bạn của gã đã pha một cốc bia với rượu soju, nghĩ rằng nó sẽ giúp gã phấn chấn hơn. Một trong số đó những người bạn của MyungHoon hỏi gã trong khi đưa rượu, “Vậy, mày đã làm gì với Kim YuWon?”

Bàn tay đang nâng cốc rượu lên môi của Kim MyungHoon khựng lại trong giây lát, gã suy nghĩ một lúc trước khi nhếch mép cười trả lời.

“Tao tẩn nó ra bã. Hi vọng nó tự lết tới bệnh viện được.”

“Này. Nhẹ tay chứ. Nhỡ nó tự t* thì mệt.”

“Nó tự t* đã sao? Thằng đấy làm gì có bố mẹ? Ai mà rảnh đến gây sự với chúng ta vì nó chứ?”

“Ờ, phải phải. Mà có phải lỗi của bọn này khi nó tự t* đâu. Nếu nó đi chết vì bị đánh đập vài lần, đó là do nó là đứa chết nhát”.

Kim MyungHoon hài lòng trước mấy câu tán phét của bạn bè, cả đám đang nhậu, ký ức tồi tệ về ngày hôm đó nhanh chóng bay biến.

"Hừ. Tao sẽ đánh mày tơi bời sau."

Miễn là gã phục thù, gã có thể cho rằng sự việc ngày hôm nay chưa bao giờ xảy ra.

Tăng 1 và tăng 2 lướt qua, sau khi chỉ uống bia và rượu soju, ở tăng 3, cả đám quyết định uống một ít rượu đắt tiền.

“Sao lại có nhiều người thế này!”

"Bốn ngày nghỉ lận mà."

"Mấy giờ rồi?"

"11:50"

"Sắp đến năm 2020 rồi."

Làn gió mát nhẹ nhàng làm cả lũ tỉnh táo. Khi đầu gã không còn cảm giác mơ hồ nữa, MyungHoon ném điếu thuốc đã hút dở xuống đất và bắt đầu bước đi.

"Này, đi thôi. Chúng mày không muốn tỉnh rượu bây giờ chứ?"

“Này, đó không phải là Kim YuWon sao?”

"Ở đâu?"

"Đúng, là nó."

Kim MyungHoon sững người trước lời nói của bạn mình, gã quay đầu lại, giả vờ như không có chuyện gì.

“Tại sao thằng khốn đó lại ở đây?”

Đó thực sự là hắn.

Giữa đám đông, YuWon đang đứng yên, kéo vali bằng một tay. Dòng người lướt qua YuWon, người đang đứng như tượng, không nhúc nhích, như thể đang đợi ai đó.

"Thật à? Khốn..."

Hôm nay xui thật, gặp Kim YuWon ở đây và bây giờ, trước khi có cơ hội để trả thù.

“Trông nó vẫn… khỏe mà?”

"Đúng đấy."

"Nó đợi ai à? Cái hành lí to đùng đấy là sao?"

"Chúng ta sang chào hắn cái nhỉ?"

"Chào á? Làm trò gì đấy?"

Đám của MyungHoon đi đến chỗ YuWon.

“Tao sẽ gϊếŧ mày.”

Kim MyungHoon nghiến răng kèn kẹt trong sự tức giận, nhớ lại trước đó, bây giờ đã đến nước này, gã quyết nghiền nát YuWon, cho dù phải mất mặt khi lộ tẩy trước mặt bạn bè.

"Này, Kim Yu Won!"

MyungHoon dẫn đầu nhóm của gã về phía YuWon, tổng cộng có sáu người bao gồm cả gã.



Khi bên mình đông hơn, lẽ dĩ nhiên không ai cảm thấy sợ. MyungHoon hỏi, nhe hàm răng trắng, "Mày làm gì ở đây?"

Sáu người vây quanh YuWon.

Người qua đường bắt đầu tránh xa trước hành vi du côn của chúng, có vẻ như một cuộc đánh đấm có thể nổ ra bất cứ lúc nào.

Thay vì trả lời câu hỏi của MyungHoon, YuWon kiểm tra đồng hồ đeo tay điện tử của mình.

"Gần 12 giờ đêm rồi."

[ 11 : 57 : 12 ]

Sau khi kiểm tra thời gian, YuWon tháo chiếc đồng hồ ra khỏi cổ tay và ném nó xuống đất.

“Hãy tận hưởng ba phút cuối cùng của cậu…”

Thịch—

Zíp—

YuWon mở chiếc vali lớn của mình, lục lọi xung quanh, vừa lấy đồ ra vừa nói chuyện với chúng.

"Vì sau đó sẽ là địa ngục."

Chúng không biết.

Những sự kiện sắp diễn ra, thế giới mà họ sẽ phải bắt đầu sống trong đó.

Thế nên họ không biết ba phút cuối cùng này ngọt ngào và quý giá như thế nào.

"Cái gì?"

“Nói cái quái gì vậy…”

Kim MyungHoon bước về phía YuWon một cách đầy đe dọa, chỉ để lùi lại vài bước vì sợ hãi, bởi vì gã đã nhìn thấy thứ mà YuWon lấy ra từ hành lý của mình.

“Aaa, mày có… điên không?”

Những món đồ mà hắn lấy ra đều là những vũ khí rất nguy hiểm: dao sashimi, dao quân đội Thụy Sĩ, dao rựa, rìu… và một chiếc túi chứa những thứ bí ẩn.

YuWon treo con dao quân đội Thụy Sĩ và rìu trên thắt lưng, cầm trên tay con dao sashimi.

"Này, a-xin lỗi đi!"

“M-mày đã đánh thằng nhóc này đến mức nào mà nó lại thành ra thế này?”

"Ừ, anh bạn. Mày- rõ ràng là mày sai ở đây rồi!"

"Này, YuWon. Cậu cũng không nên như thế này! Tôi hiểu là cậu đang thực sự tức giận, nhưng..."

Một đám đông hình thành xung quanh YuWon, người đang cầm nhiều vũ khí khác nhau. Mọi người cứ xì xầm. MyungHoon không dám lại gần YuWon, sợ hãi trước con dao sashimi. Một số người thậm chí còn gọi cảnh sát.

“58 phút.”

Không còn nhiều thời gian nữa.

YuWon khoác chiếc túi lấy ra từ hành lý lên vai và nhìn quanh.

“Chắc đủ người rồi nhỉ”.

Hongdae là một trong những nơi đông dân cư nhất ở Seoul, theo ký ức của YuWon.

YuWon hếch cằm nhìn lên trời.

Những đám mây ngừng chuyển động.

Mọi người đều tập trung vào vụ náo động, không ai để ý đến hiện tượng kì lạ đang xảy ra. Họ chỉ nhìn thấy vũ khí mà YuWon đang cầm và sự thật rằng hắn đang gây náo loạn.

“Cuối cùng cũng tới...”

Giữa lúc hỗn loạn, YuWon kiểm tra chiếc đồng hồ hắn ném dưới đất.

"Nó đang bắt đầu."

Díttt—!

Một tiếng ồn vang lên bên tai hắn.

Tiếng ồn không chỉ dành riêng cho YuWon. Hàng trăm, hàng nghìn người trên đường phố Hongdae đều bịt tai lại. Thậm chí có người còn ngất xỉu vì âm thanh vang vọng trong đầu và màng nhĩ. YuWon đứng im lặng, nhìn cảnh vật xung quanh biến đổi.

Cùng cục cục—

Rắc! Rắc—

Mặt đất nứt ra, và những loài thực vật chưa từng thấy mọc lên từ khe nứt.

"Gừ—"

Màu sắc của những đám mây lơ lửng trên bầu trời đảo ngược, chuyển sang màu đen.

Đồng hồ điện tử đóng băng ở 2020, 00:00 giờ.

[KHU VỰC 20131]

[DÂN SỐ: 12.014]

Đó là một thông điệp chào đón 12.000 người, chọn Hongdae không phải là một sự nhầm lẫn.

"Gừ—!"

"Gahhhhh-"

Những thứ đầu tiên có thể được nghe thấy sau khi tiếng chuông dừng lại là những tiếng gầm đáng sợ.

"…Chúng đây rồi."

Những tiếng gầm vang vọng giữa các tòa nhà.

YuWon, cầm con dao trong tay, đi ngang qua Kim MyungHoon và đồng bọn của gã. Cả đám vẫn đang bịt tai lại.

"Ba phút cuối."

[VÒNG HƯỚNG DẪN SẼ BẮT ĐẦU.]

"Đã hết."