Thần Chết Trong Rừng

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một vụ điều tra và phá án mà nhân vật chính - nữ điều tra viên - là một người tàn tật. Bị liệt tứ chi, bị mù và câm sau một vụ khủng bố, Elise phải sống cuộc đời còn lại trên chiếc xe đẩy. Nhưng cô kh …
Xem Thêm

Chương 11
Ông Jean Guillaume và cô Yvette đang uống cà phê và xem chương trình tạp kỹ trên kênh TF1. Thỉnh thoảng, tôi lại nghe thấy tiếng ông Guillaume cười theo những câu pha trò của một người dẫn chương trình. Ông ta có giọng cười sảng khoái. Không giống kiểu cười của bệnh nhân tâm thần. Liệu cô Yvette và ông ấy có nắm tay nhau hay không? Có ôm nhau không? Họ có phải là người tình của nhau chưa? Họ có thể làm mọi việc họ muốn ngay trước mắt tôi lắm, vì tôi không trông thấy gì cả. Cô Yvette và ông Guillaume lăn lộn một cách hoang dại trên bàn ăn, giữa đống bát dĩa bẩn vừa ném cái nhìn về phía cây rau đang ngồi trên ghế bành… Không, cô Yvette của tôi không phải là người như thế đâu. Tôi chắc chắn là đầu tiên cô ấy sẽ cho tôi về phòng cái đã. Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng cười đùa, người dẫn chương trình đã bị thay bằng một cô gái hát tiếng Anh, giọng nghe rất chói tai như tiếng phấn kẻ miết trên bảng đen vậy.

-Bà uống thêm một ly nữa nhé? – ông Guillaume hỏi.

-Không, cảm ơn, tôi không uống nữa. – cô Yvette trả lời. Cô vốn rất ít khi uống rượu.

-Thế còn cô, Elise? Cô dùng một chút rượu vang nhé?

Tôi giơ ngón trỏ lên. Tôi mà từ chối thế nào ông cũng nói cho mà xem.

Tôi thấy ly chạm vào môi tôi, rượu vang chảy vào miệng tôi, qua hàm răng rồi chảy vào vòm miệng của tôi. Đó là rượu vang đỏ, đậm, rất ngon, và rất bốc sau chừng ấy tháng kiêng khem với LSD[1]. Có tiếng chuông cửa rất khẩn cấp. Guillaume giật mình khiến cả ngụm lớn rượu vang tràn vào cổ họng tôi. Tôi cố nuốt và bị nghẹn thở, khỉ thật, tôi phải nghiêng một bên mà nuốt và giờ thì đang bị nghẹn đây. Mẹ kiếp, tôi phải cựa quậy để cố mà thở. Ôi, thoát rồi! Tôi bị một cơn ho dữ dội đến long cả đờm ra. Tôi hớp không khí thật sâu.

[1] Viết tắt từ tiếng Đức Lysergesäurediethylami, tên một loại thuốc gây ảo giác mạnh.

Tiếng chuông cửa lại kêu lên một lần nữa. Một sự im lặng chết người bao trùm xung quanh tôi. Có chuyện gì vậy? Sao không ai ra mở cửa đi? Tôi vẫn đang ho, phải nhổ ra một ít rượu vang. Có chuyện gì vậy? Vẫn có tiếng chuông gọi cửa. Mẹ kiếp, ai đó nhúc nhích đi chứ! Cái âm thanh chói tai này thật lài bực mình.

-Elise…

Cô Yvette cất tiếng, giọng êm dịu, cứ như thể là cô ấy sắp báo tin cho tôi ai đó bị chết vậy.

-Tay của cô…

Sao cơ? Tay của tôi làm sao?

Tay của tôi. Bàn tay của tôi ở gần mặt tôi. Tôi đã giơ được bàn tay lên, đúng, tôi đã giơ được bàn tay lên cao. Tôi đã giơ được bàn tay trái đáng ghét này lên cao được! Như thế này, tự nhiên chỉ trong một phút chốc.

Vẫn có tiếng chuông.

-Tôi ra ngay đây. – cô Yvette kêu lên rồi chạy ra phía cửa.

Tôi đã cử động được bàn tay.

-Cô cố thêm nữa đi! – ông Guillaume nói, giọng đầy khích lệ.

Tôi chần chừ. Liệu đó chỉ là một phản xạ hay một sự co cơ thì sao? Nào, Elise, hãy giơ tay lên nào!

Tôi cảm thấy một sự run rẩy chạy trong cổ tay tôi, nó làm tôi hình dung đến một chiếc máy bay đang chạy trên đường bang. Hấp, xong rồi, cánh tay được nâng lên, chầm chậm, bàn tay trái đang trong tình trạng hoạt động, nó nâng lên được ít nhất là 10cm trước khi bị dừng lại.

-Cô thử cử động ngón tay xem sao. – ông Guillaume thì thầm.

Cử động ngón tay ư? Tôi nuốt nước bọt. Tôi lờ mờ nhận thức về những tiếng vỗ tay ồn ào trong một gian phòng. Tôi cố gắng tập trung vào bàn tay, lên gân, lên cái dây thần kinh, tập trung vào những đốt ngón tay nhỏ xinh của mình. Đột ngột, tôi cố gắng giải tỏa sự tập trung: “Gập lại!”. Chẳng thấy gì cả.

-Thử nữa đi.

Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, thở đều, rồi lấy đà. Vẫn chẳng thấy gì cả. Chỉ thấy hơi đau ở ngón tay giữa mà thôi. Thôi kệ, tôi sẽ không than phiền nữa. Bàn tay của tôi đã cử động được, thật là tuyệt vời. Còn ngón tay thì phải chờ xem sau này đã.

-Tôi dám chắc là rồi cô sẽ làm được thôi. – ông Guillaume thầm thì.

Đột nhiên tôi thấy cô Yvette đang nói chuyện với ai đó. Người này nói rất to.

-Tôi cần phải tìm thấy cô ấy, bà hiểu không?

Tôi nhận ra giọng của Paul, đầy lo lắng và tức giận.

-Nhưng tôi không biết cô ấy ở đâu. – cô Yvette nói.

-Có chuyện gì vậy? – ông Guillaume đúng lên hỏi.

-Paul và Hélène cãi nhau và Hélène đã bỏ đi. – cô Yvette giải thích.

-Cô ấy sẽ trở về thôi, anh đừng lo lắng, ai cũng gặp chuyện đó mà. – ông Guillaume tiến lại, giọng trấn an.

-Cô ấy đang rất bực tức, tôi cần phải tìm được cô ấy, lúc này tinh thần cô ấy không được tốt, tôi sợ là…

Bỗng dưng anh ta im bặt.

-Đến thế cơ à? – ông Guillaume ngạc nhiên.

-Cô ấy rất suy sụp, còn tôi thì lo lắng. – Paul nói.

Một sự nghi ngờ khủng khϊếp chợt nảy ra: phải chăng anh ta muốn loại bỏ cả vợ mình? “Vợ tôi đang rất suy sụp… cô ấy nhảy từ trên cầu xuống…”. Tôi nâng bàn tay lên.

-Có chuyện gì vậy Elise? Cô muốn nói với chúng tôi điều gì à? – ông Guillaume hỏi tôi.

-Cô Elise đã có thể cử động được bàn tay. – Yvette tự hào khoe.

-Thật tuyệt vời! – Paul buông lời, thấy rõ anh ta không quan tâm lắm.

Sau đó, đột ngột anh ta hỏi:

-Lise, cô có biết Hélène đang ở đâu không?

Gần như là anh ta đang quở trách tôi. Điều tuyệt vời khi người ta có thể cử động được bàn tay là khi người ta có thể nói “không”, một tiếng “không” yếu ớt, một cái lắc yếu đuối của cô tay từ trái sang phải, nhưng cũng đủ để nói “không”.

-Mẹ kiếp… Nếu cô ấy gọi điện, mọi người làm ơn nói với cô ấy là tôi rất lấy làm tiếc, tôi chờ cô ấy ở nhà. Còn nếu cô ấy đến đây, mọi người hãy giữ cô ấy lại và gọi cho tôi nhé. Tôi phải về đây, Virginie đang ở nhà một mình.

Anh ta bỏ đi cũng nhanh như khi đến vậy.

-Thế đấy! – gần như cùng lúc cả cô Yvette và ông Guillaume đều thốt lên.

-Elise, thật là tuyệt vời! – cô Yvette kêu lên.

-Hélène đáng thương! – ông Guillaume nói.

-Hy vọng là cô ấy sẽ không làm những điều dại dột. Tôi đã từng thấy cô ấy dám làm bất cứ điều gì từ lâu rồi. Vẻ mặt cô ấy thật khủng khϊếp. Những quần thâm rất lớn.

-Phải nói là sống với anh ta cũng chẳng dễ dàng gì. Tôi biết rõ là sống với nhau thì phải nương tựa vào nhau, nhưng ở đây thì…

-Dù sao đi nữa thì với chúng ta, mọi chuyện đều ổn cả. Ôi Elise, cưng ạ, tôi mừng quá đi mất! Tôi chắc chắn là bây giờ giáo sư Combré sẽ muốn tiến hành phẫu thuật lắm đấy!

Chúa lòng lành phù hộ cho cô, Yvette ạ. Nếu có thể thì tôi sẽ bắt chéo ngón tay lại. Nhưng ý nghĩ Hélène đang một mình trên phố vắng vẻ làm cho tôi hơi mất vui. Tôi sẽ yên tâm hơn nếu có ai đó đi tìm cô ấy. Cứ như thể là đọc được ý muốn của tôi, ông Guillaume nói:

-Tôi sẽ đi một vòng bằng xe tải con để xem liệu có thấy Hélène không… biết đâu đấy, có thể chúng ta sẽ yên tâm hơn. Tôi sẽ trở lại.

-Ý kiến hay đấy, ông nói có lý lắm. Tôi sẽ đợi ông.

Ông Guillaume ra đi. Cô Yvette vặn to tivi như mọi lần khi cô thấy lo lắng và không muốn nói chuyện.

Chúng tôi im lặng nghe một tay dẫn chương trình pha trò bằng những câu đùa ngớ ngẩn của mình. Tôi biết là chương trình này kết thúc vào lúc 22 giờ 30. Vậy thì sắp hết rồi. Tôi thích thú với trò nâng bàn tay lên và hạ xuống, như thế này, chỉ một mình tôi thôi. Tôi quen với những điều kỳ diệu thật là nhanh, nhanh đến nỗi tôi hầu như quên luôn là cái bàn tay đáng ghét này mới 15 phút trước đây còn không thèm tuân lệnh tôi. Nâng lên, hạ xuống. Nâng lên, rồi hạ xuống. Cả cánh tay của tôi đều bị đau, nhưng ngay cả cánh tay bị đau thì điều đó vẫn thật là tuyệt vời. Đau vì tôi cố cử động. Bóng ma của những mảng hoại tử đã lùi xa. Và tôi không ngừng ra lệnh cho những ngón tay: “Gập lại, gập lại, đồ khốn kiếp!” nhưng nó chẳng chịu nghe lời tôi gì cả. Có thể là do nó không muốn tôi chửi nó. Thế là tôi áp dụng phương pháp mềm mỏng hơn: “Nào, con yêu của mẹ, làm cho mẹ vui lòng đi nào…”. Mi cứ nói, nhưng những ngón tay vẫn cứ coi thường mi. Đúng là đồ bội bạc. Chúng chẳng thèm nhớ đến lúc tôi rửa ráy chúng bằng xà phòng thơm, sơn sửa chúng, ngâm chúng trong nước biển ấm áp, trong cát nóng…, trong cả xà phòng giặt, nước rửa bát, trong nước lạnh, trong tuyết, trong bùn, trong những thứ bẩn thỉu…Thôi không phải kể lể nữa, tôi biết rõ là những ngón tay của tôi đang đình công! Nhưng dù sao thì tôi vẫn cảm thấy vui, ngớ ngẩn, có lẽ là tôi thấy lo lắng vì Hélène, nhưng tôi vẫn muốn được cười một mình.

Cửa ra vào bật mở.

-Chẳng thấy gì cả, tôi chẳng thấy cô ấy. Trời mưa to lắm, chẳng có ai ở ngoài đường cả, đến một con mèo cũng không thấy…

-Tôi biết rồi, trông ông ướt sũng kìa! Tôi pha cho ông một cốc trà túi lọc nhé.

Thêm Bình Luận