Chương 7

Bóng đêm thâm trầm.

Trên đường thỉnh thoảng có mấy u hồn phiêu đãng.

Mới vừa tới gần, đã bị ta nhe răng trợn mắt dọa chạy.

Sợ bị ta mất hứng liền áp giải trở lại âm phủ.

Ngay cả quỷ cũng lưu luyến nhân gian, thật không biết Thời Cố nghĩ gì, còn cần phải thay người khác xuống địa ngục.

Làm bác sĩ thật sự cho rằng mình là Bồ Tát sống sao.

Đầu óc không dùng được!

Ta lang thang không mục đích, đợi đến khi mình kịp phản ứng lại, đã đến bệnh viện rồi.

Ta bay vào phòng Vương Hoán, lúc này trong phòng bệnh chỉ có một mình cô ấy.

Bệnh tim nhiều năm làm cho cô gái này gầy yếu hơn rất nhiều so với cô gái bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn không có huyết sắc, ta còn nhớ rõ lúc cô ấy mở mắt ra đôi mắt cười cong cong, làm cho người ta nhìn thấy liền tâm tình rất tốt.

Trông có giống ta không?

Ta vuốt ve mặt mình, đã sớm quên mất dung mạo của mình.

“Vì sao không muốn sống nữa?”

Ta chống má nhìn cô gái kia, lẩm bẩm.

“Sống không tốt sao? Nếu sống không tốt, tại sao trên đời này nhiều người đều cố gắng sống như vậy, ngay cả ta...... cũng vì đầu thai chuyển thế mà đem hết toàn lực cố gắng.”

Nhưng không ai trả lời ta.

Khí tức của Vương Hoán yếu ớt đến mức cả người nhân khí mỏng như tơ.

Không có du͙© vọиɠ sống, ngay cả hồn phách cũng ngày càng uể oải.

“Nghĩ thế nào rồi?”

Cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, ta biết Thời Cố đến rồi.

Ta quay đầu: "Ngươi đúng là âm hồn bất tán hơn cả quỷ.”

Thời Cố cười nhẹ, hắn dựa vào cửa sổ chắp tay sau lưng mà đứng, ánh trăng chiếu lên người hắn, ôn nhu rọi lên đôi mắt của hắn.

Anh đột nhiên mở miệng: "Ta sống hơn một trăm năm rồi.”

{Khúc này na9 sẽ đổi xưng hô thành ta- nàng nha.}

Đồng tử ta đột nhiên co lại, không nghĩ tới hắn sẽ nói cho ta biết chuyện này.

“Làm bác sĩ hơn một trăm năm, người đã cứu vô số kể. Tiếc nuối duy nhất, là ta không cứu sống được người mình yêu.”

Ta nhìn về phía hắn, an tĩnh chờ đợi hắn nói tiếp.

“Lúc ta sinh ra thế gian này không yên ổn, ta bị người ta dùng súng chỉa vào ép làm phẫu thuật cho quân địch, sống có vui vẻ gì, chet cũng sợ gì, ta không sợ chet. "

Thời Cố nhìn về phía ánh trăng: "Nhưng sự bướng bỉnh của ta lại hại chết thê tử của ta, bọn họ lấy đi trái tim của nàng.”

Hắn dừng một chút, mới mở miệng lại: "Mộng Tam, ta tìm nàng một trăm năm, bây giờ tìm được, nàng nói ta cứu hay là không cứu?"

Đây là lần đầu tiên ta nghe câu chuyện này.

Nhưng sao lại đau như vậy.

Ta không có tim, trái tim sẽ không cảm thấy đau đớn mới phải chứ…

Ta biết tất cả khó chịu, đều bắt nguồn từ ảo tưởng của mình đối với đau đớn, nhưng chính là loại đau đớn hư vô này, làm cho ta hơi run rẩy.

“Ngươi nói, Vương Hoán là thê tử của ngươi? "Ta lắc đầu," Không thể nào, ngươi nhất định nhận nhầm rồi.”

“Thời Cố, có lẽ ngươi không biết, nhưng không phải tất cả quỷ đều không có trái tim. Quỷ không có trái tim thì không thể đầu thai chuyển thế.”

“Giống như nàng sao?”

Ta dừng lại.

Rồi sau đó im lặng hồi lâu, mới mở miệng cười khổ: "Đúng, giống như ta.”

Làm quỷ sai đã trăm năm, mặc dù hoàn thành thành tích, cũng không thể đầu thai chuyển thế.

Tại sao lại liều mạng như vậy?

Bởi vì ta muốn sống.

Cho dù biết không có khả năng, cũng muốn liều mạng thử xem.

Thời Cố nhìn về phía ta, giọng nói nhẹ nhàng: "Giống nàng không tốt sao?"

"Có thể bên nàng cùng một chỗ, vĩnh viễn lưu lại âm phủ, đời đời kiếp kiếp, không tốt sao?"

Sóng lòng khẽ động, vĩnh viễn cùng Thời Cố lưu lại âm phủ?

Nếu như ta thật sự không thể hoàn dương, vậy thì mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với vị bác sĩ này, dường như... cũng rất tốt.

Không muốn thừa nhận tình cảm của mình đối với Thời Cố.

Ta nghĩ, đại khái là bởi vì Thời Cố so với lão Lưu đẹp trai hơn nhiều.

Đúng, chỉ thế thôi.