Chương 2

Quá mức khϊếp sợ, dẫn đến ta đi ra khỏi phòng phẫu thuật lúc nào cũng không biết.

Theo lời lão Lưu, cứu người là chuyện tích đức làm việc thiện, cho dù là quỷ sai cũng không được can thiệp vào.

Ra khỏi phòng phẫu thuật ta liền không thể đi vào nữa, chỉ có thể ngồi ở bên ngoài chờ đợi, chờ đợi phẫu thuật thất bại.

Ta ngồi xếp bằng một mình bên ngoài, nhìn xung quanh, cảm thấy có chút kỳ quái.

Trước kia ngoài cửa có không ít người nhà chờ ở bên ngoài.

Sao cô gái này làm phẫu thuật lớn như vậy, bên ngoài không có một bóng người nhà chờ?

Nhưng không có ai lại càng thanh tịnh hơn.

Khóc lóc sướt mướt, mỗi lần đều quấy nhiễu lỗ tai ta đến đau nhức.

Thời gian phẫu thuật này dài đến lạ thường, chờ mãi cho đến khi ta ngủ thϊếp đi.

Không biết qua bao lâu, cửa rốt cục cũng mở ra.

Ta nhanh chóng tiến lại gần, kiễng chân duỗi dài cổ nhìn vào bên trong, chờ hồn phách bay ra.

“Đừng nhìn nữa, người chưa chet.”

Thân thể ta cứng đờ.

Trong nháy mắt này ta không biết mình nên kinh ngạc vì hắn thật sự có thể nhìn thấy ta, hay là nên kinh ngạc vì người đã bước vào Quỷ Môn Quan lại một lần nữa được hắn cứu trở về.

Mười mấy tiếng phẫu thuật, hiển nhiên đã khiến hắn mệt mỏi tới cực điểm.

Sau khi để lại câu nói kia, hắn liền cất bước rời đi.

Cái này ta làm sao còn ngồi yên được nữa.

Vội bước nhanh theo sau.

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Ngươi có thể nhìn thấy ta từ lúc nào?”

“Ngươi biết ta làm gì không?”

Cho đến khi hắn đi vào một gian phòng, đóng cửa lại trước mặt ta, ta mới im lặng vài giây, vuốt ve trái tim đã sớm không đập: "Thật hung dữ, thiếu chút nữa bị hắn dọa phát bệnh tim rồi."

Sau đó trực tiếp xuyên qua cánh cửa, cười hì hì nói: "Bất ngờ chưa, ta biết xuyên tường nè!"

Vừa nói xong, ta ngẩng đầu liền nhìn thấy lúc đó hắn đang...... Cởϊ qυầи áo!

Ta vội vàng nhanh chóng che mặt với tâm lý “phi lễ chớ nhìn”, kẽ tay hé ra lộ hai con mắt: "Ngươi ngươi ngươi định làm gì?"

Thời Cố chậm rãi cởϊ áσ phẫu thuật chuyên dụng, tháo mũ và khẩu trang xuống, vứt thùng rác chuyên dụng rồi nhìn ta, phun ra ba chữ: "Thu thập cô.”

Ha ha. Không buồn cười chút nào.

Ta cân nhắc nếu Thời Cố có thể nhìn thấy ta, chuyện này liền dễ dàng hơn rồi.

Đến lúc đó cùng hắn thương lượng, về sau người bên này ta muốn dẫn đi hắn đừng cứu, ta thuận lợi hoàn thành KPI sau đó đi đầu thai chuyển thế, chẳng phải là quá tuyệt vời rồi sao?

Vạn nhất người này không dễ nói chuyện, hù dọa hắn một chút cũng được.

Dù sao ta chính là Quỷ sai đại nhân thân phận tôn quý.

Biểu diễn xoay đầu 360 độ cũng có thể dọa người phàm tè ra quần.

Hạ quyết tâm ta một đường theo đuôi Thời Cố trở về nhà.

Vừa mới vào cửa, Thời Cố vốn đi vào phòng đột nhiên quay đầu lại.

Ta tránh không kịp, đang lúc chuẩn bị nhếch miệng cười nịnh nọt, liền nghe được hắn nói một câu: "Cởi giày.”

Cởi giày ra?

Ta sửng sốt, cân nhắc xem người này có phải có bệnh hay không.

Ta là ma chứ không phải người.

Hàng ngày đi bộ chân không chạm đất, cởi giày cái gì.

Đang muốn cãi lại, ngước mắt lên liền đối diện với ánh mắt lạnh như băng.

Sợ tới mức tim ta run lên.

Ngay lập tức cởi giày ra.

Ta nhịn không được thầm nghĩ: Chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho đám lão Lưu biết, nếu không mặt mũi này của ta biết để ở đâu!

Căn hộ cũ rộng rãi sạch sẽ, đồ đạc bên trong không nhiều lắm, không có mùi gì khó ngửi.

Ta cũng từng ở trong nhà dẫn dắt đi không ít linh hồn người, căn nhà của Thời Cố này xem như sạch sẽ nhất trong đám con trai.

Dù sao lần này ta cùng việc dẫn hồn không giống nhau, miễn cưỡng xem như đến nhà người ta làm khách, nhu nhu thuận thuận ngồi ở sô pha chờ đàm phán với Thời Cố.

Không nghĩ tới sau khi tiến vào, Thời Cố liền giống như không nhìn thấy ta, tự mình thay quần áo tắm rửa đi ngủ.

Ngủ...... Ngủ rồi?!

Đây hiển nhiên là không để con quỷ ta đây vào mắt đó các bằng hữu!

Ta đạp cửa một cái liền bay vào phòng ngủ, nói với người đàn ông đang yên tĩnh nằm trên giường: "Thời Cố, ngươi biết ta là ai không?"

Thời Cố mí mắt cũng không nâng, "Ừ" một tiếng xem như đáp lại.

Đây là biết?

Biết còn dám thờ ơ như vậy?

Xem ra không cho hắn chút bài học, hắn thật sự cho rằng bánh nhân đậu không làm được lương khô.

Lão hổ không phát uy hắn lại cho rằng ta là mèo Hello Kitty.

Ta giật giật cái cổ cứng đờ, đang chuẩn bị biểu diễn công phu sở trường của mình, thuật quay đầu 360 độ.

Vừa mới chuẩn bị xong, đột nhiên cổ đã bị người ta nắm chặt.

Cả người ta đều ngốc ra rồi.

“Có chuyện gì, chờ tôi tỉnh lại rồi nói. Bây giờ, yên tĩnh một chút, được không?”

Mặc dù là đang cùng ta thương lượng, nhưng ta rõ ràng từ bên trong nghe ra sự uy hϊếp ý tứ rất hàm xúc.

Ta nhanh chóng thức thời gật gật đầu, bảo hắn nhanh chóng buông tay ra.

Đại khái là không quá tín nhiệm ta, Thời Cố hơi dùng sức, cả người ta trực tiếp bị hắn kéo lên giường, gắt gao bị hắn giữ chặt lấy.

Lúc này ta ngay cả thở mạnh cũng không dám, rụt đầu rụt cổ như chim cút.

Lại qua một lát, hô hấp đều đều, hẳn là đang ngủ rồi.

Ta giờ mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm, cẩn thận từng li từng tí rút thân thể ra, bất quá rung động trong đáy lòng có thể nói là sóng to gió lớn.

Thời Cố không chỉ có thể nhìn thấy ta, lại còn có thể...... Sờ được vào ta?

Lão Lưu trước kia từng nói với ta: "Nhân giới này không thể nhìn thấy quỷ quái, ngoại trừ người có con mắt âm dương cực kỳ đặc biệt, thì chính là người sắp chet.”

Thời Cố rốt cục là thuộc về loại nào?