Chương 6

Giữa đám ma thằng Thủy, xác nó đang ở trong quan tài, nằm trên xe tang, mà thằng Hanh mếu máo, nói rằng vừa thấy thằng Thủy ở dưới ao Nghè trêu nó, khiến ai cũng sởn hết da gà. Bác Mộc nghe được thằng Hanh nói thế, biết mọi việc không ổn, bác hớt hơ hớt hải đi tìm ông tôi. Tôi cũng run lẩy bẩy, chạy đi tìm ông. Vì đám tang đông người nên gần 10 phút sau tôi mới tìm được ông, lúc này tôi thấy bác Mộc đang ghé vào tai ông nói nhỏ. Ông tôi vừa nghe, chân mày cau lại, mặt ông rất khó coi. Nghe hết bác Mộc nói, ông thì thầm lại với bác Mộc, bác gật đầu ra vẻ đồng ý, rồi nhanh chóng rời đi. Sau đó đám tang diễn ra bình thường, nhưng có một chuyện khá kinh dị, là khi người ta hạ quan tài xuống huyệt, lấp đất lên mộ của thằng Thủy. Thì đám Quạ đang bay trên bầu trời, kêu lên inh ỏi, rồi chúng lũ lượt sà xuống. Đậu trên ngôi mộ mới đắp của thằng Thủy, vì ngôi mộ bị che phủ gần hết bởi vòng hoa, cho nên phần diện tích trống không nhiều, dẫn đến lũ quạ không có chỗ đặt chân, chỉ được 7,8 con có chỗ đứng, đám còn lại cứ bay vòng tròn quanh mộ, kêu lên liên hồi, chúng bu lại đen nghịt cả ngôi mộ :

- Quạ, quạ, quạ, krec, quạ,...

Gia đình ông Bình thấy vậy, xót cho thằng Thủy, nên chạy lại đuổi chúng đi. Thấy người, bọn chúng sợ ráo rác bay lên, vì số lượng quá đông, mà đen ngòm cả một vùng trời:

- Quạ, quạ, quạ, krec, krec,...

Chúng cứ bay lòng vòng quanh ngôi mộ, đuổi kiểu gì cũng không chịu rời đi, chỉ cần không thấy người ở gần, là bọn chúng lại sà xuống mộ. Mọi người cũng chẳng biết làm thế nào cho được. Đành mặc kệ vậy. Sau đám tang của thằng Thủy thì đã đến gần trưa, mọi người tản hẳn đi, vì ai cũng chứng kiến được những điều kì lạ, đã xảy ra trong đám ma thằng Thủy, nên sự sợ hãi đã bao trùm tất cả mọi người. Tôi tính qua nhà ông Bình ăn cỗ, nhưng ông gạt đi, xách đầu tôi về nhà. Thèm được ăn cỗ ngon , nhưng ông không cho nên đành chịu, nhưng những điều kì lạ , rùng rợn xảy ra sáng giờ cứ bủa vây lấy tôi, sự tò mò ngập tràn tâm trí. Tôi canh sau khi ăn cơm trưa xong, ông về phòng nghỉ, tôi mò theo, nhưng không dám vào trong phòng. Mà cứ đứng ngoài cửa thập thò. Hình như ông biết tôi ở ngoài, nên từ bên trong nói vọng ra:

- Thằng kia, mày làm gì mà lén lút như ăn trộm thế hả? Vào thì vào đi, cứ đứng ở ngoài đấy mà dòm vào trong.

Nghe tiếng ông, tôi vui mừng mở cửa, chạy vào trong, thì thấy ông đang nằm trên giường, một tay gối dưới đầu, một tay vắt lên trán, hình như ông đang suy nghĩ chuyện gì đó. Tôi leo tót lên giường, nằm cạnh ông, thấy ông đang mải suy nghĩ, tôi cũng không dám lên tiếng, nhưng cũng không nằm yên được, cựa quậy người lăn qua lăn lại. Một lúc lâu sau hình như vì bị tôi làm phiền, ông nắm đầu tôi lại, không cho lăn nữa, ông mắng:

- Cái thằng này, mày là con lăng quăng à? Lăn qua lăn lại mãi thế, có nằm yên không? Ông lại đá xuống giường bây giờ.

Thấy ông đã suy nghĩ xong, tôi cười hề hề, ngây ngô hỏi ông:

- Ông ơi, sao sáng nay mấy chú không đem quan tài thằng Thủy lên xe tang được hả ông?

- Sao? Tò mò à?

Ông hình như thấy thú vị, cười cười hỏi tôi. Tôi gật đầu lia lịa.

- Không nói cho mày biết, trẻ con biết nhiều làm gì? Không tốt.

Thấy ông nói vậy, tôi ỉu xìu, lăn qua lăn lại, rồi ngủ hồi nào không hay. Không biết ngủ bao lâu, khi tôi tỉnh dậy, dụi mắt, không thấy ông đâu, tôi bèn mở cửa ra ngoài, thì thấy bây giờ đã là xế chiều. Còn ông thì đang ngồi với bác Mộc ở bàn nước. Biết bác Mộc đến là sẽ có chuyện hay, tôi mon men lại gần nghe. May sao tôi dậy đúng lúc, bác Mộc vừa qua chơi, nên câu truyện còn chưa được bắt đầu. Trùng hợp hơn nữa là chuyện bác Mộc hỏi ông tôi lại đúng mà điều tôi tò mò.

- Chú, chuyện sáng nay là sao? Cháu không hiểu?



Ông uống một ngụm nước chè rồi ôn tồn giảng giải:

- Cháu khó hiểu cũng là điều bình thường, vì đây là việc trước đây chưa bao giờ xảy ra ở làng, và ta cũng chưa bao giờ thấy chuyện này trong đời.

Khẽ thở dài ông nói tiếp:

- Như chú đã nói với cháu bận trước đây rồi đấy. Thằng Thủy là trẻ con, chết trẻ, lại chết oan nên oán khí nặng nề, nhưng nhiêu đó là chưa đủ để thu hút lũ quạ đến, cháu có thấy bọn chúng đông nghẹt không? Rồi việc chúng bay theo quan tài, ra đến bãi tha ma, chúng lại đậu trên mộ. Theo ta thầm suy đoán việc này có liên quan đến tấm bia kia...

Nghe ông tôi nói đoạn đầu, bác Mộc gật đầu lia lịa, nhưng đến đoạn " tấm bia " thì bác Mộc rất sợ hãi. Ông tôi ậm ừ vài câu rồi tiếp tục nói chuyện:

- Do oán khí quá nặng, kéo lũ Quạ đến, mà Quạ là loài vật mang theo âm khí nặng nề, những yếu tố đó đã thu hút lũ ma quỷ chết đường chết chợ, chết đói chết khát theo. Chú không nhìn thấy được nhưng vẫn khẳng định là bọn này chắc đứng đông nghẹt ngoài cổng nhà lão Bình. Hai anh thanh niên hôm nay mang quan tài lên xe tang, tí nữa ngã là do chúng kéo chân ngăn cản đấy. Lúc chú kéo ống quần một anh lên, thì thấy mấy bàn tay đen ngòm, in hằn trên da thịt, nên chú khẳng định được mọi việc như vậy. Đám cô hồn ngạ quỷ này chỉ cần cho chúng lộ phí, giấy tiền vàng bạc thì chúng sẽ để yên cho người nhà đem thi thể lên xe tang. Nhưng còn việc quan tài càng ngày càng nặng, thì chắc chắn 100% là do vong linh thằng Thủy. Nó lưu luyến gia đình, không muốn rời đi, do vậy nó khiến quan tài càng ngày càng trì trệ, để không ai mang nó đi được cả. Nhưng chú không sao nghĩ được ra, chấp niệm của nó lại nặng như vậy, mãi đến khi chú dọa, nó mới chịu rời đi.

- À mà việc hôm nay chú nói với cháu, cháu làm chưa? Mà còn chuyện thằng bé nhà ai nhìn thấy thằng Thủy ấy, cháu nói rõ xem nào, hôm nay vội vàng quá, chú chưa nghe được hết đầu đuôi câu chuyện.

Nghe ông tôi giải thích, bác Mộc dường như hiểu ra được nhiều thứ, gật gù, nhưng sau khi nghe ông tôi hỏi thì bác Mộc run run nói:

- Thằng bé đấy là con thằng Sử bán gà, hình như nó thường hay chơi với thằng Thủy vì nhà nó kế bên nhà ông Bình, không biết thằng bé ấy có nói thêm bớt gì không, lúc đó nó nói với cháu là thấy thằng Thủy, nửa người dưới nước, nửa người trên mặt nước, đang nhe răng cười, vẫy nó qua chơi với thằng Thủy. Cháu nghe chuyện này thì có vẻ khó tin, sợ thằng bé hoa mắt, nhưng cháu vẫn nghe lời chú, nói bố nó nhốt nó ở nhà, không cho ra ngoài rồi.

Ông tôi lắc đầu, vỗ vỗ người bác Mộc nói:

- Cháu không hiểu đâu, phàm con người ta khi chết đi, thì tự nhiên sẽ hiểu được ra rất nhiều điều mà người sống không biết được, cái đấy người ta gọi là thông linh, sau khi chết đi thì trong 7 ngày, hồn người chết sẽ lần lượt đi qua những nơi mà hồi còn sống họ thường hay đến, sau 7 ngày thì họ sẽ hết được tự do như vậy, chỉ có thể xuất hiện được ở nơi họ đã chết và chỗ nào có bát nhang của họ mà thôi, thường thì nơi đó sẽ là nhà. Cho nên việc vong thằng Hanh xuất hiện dưới ao Nghè là điều bình thường. Thằng bé ấy không hoa mắt đâu, cháu quên câu thành ngữ của bao đời nay rồi sao? Đi xa hỏi già, về nhà hỏi trẻ. Lời của trẻ con thực ra là đáng tin nhất. Nhưng điều mà chú cực kì lo sợ lúc này là tại sao thằng Thủy xuất hiện lại dụ thằng bé đó xuống ao, và việc tiếp theo là nếu đã thông linh thì tại sao chấp niệm của nó lại mạnh đến như vậy. Điều này là không đúng, vẫn có gì đó không ổn, chú cảm thấy rất bất an, sự việc này quá nhiều thứ còn khuất tất, do vậy chú mới nói cháu bảo bố nó nhốt nó trong nhà. Sợ thằng Thủy dụ nó xuống ao rồi chết mất.

Bác Mộc nghe ông tôi nói xong cũng lặng im. Khẽ thở dài, ông tôi nói:

- Sau vụ thằng Thủy chết, chú thấy mọi việc không ổn, chắc chắn sẽ có biến, cháu tốt nhất đừng ra đình ngủ lại nữa. À mà mày thông báo cho mấy gia đình trong làng có con cái, cấm tuyệt đối không được bén bảng ra ngoài đình, nhất là gần ao Nghè.

Nghe ông tôi căn dặn, bác Mộc đồng ý, nhưng lại khó xử nói:

- Chuyện chú dặn cháu sẽ di báo với mấy gia đình trong làng, nhưng việc không ra đình thì hơi khó, tại sắp đến lễ hội làng, cháu cần ghé qua đấy sắp xếp lại ban thờ. Tính tối nay qua luôn đấy chú.

Ông nghe vậy liền cản ngay:



- Không được, tuyệt đối không được, chú có làm thì làm ban ngày, mắc mớ gì phải ra đấy vào ban đêm.

Bác Mộc khó xử:

- Tại mấy hôm nữa thằng út nhà cháu cưới, mà nó tổ chức ở ngoài Hà Nội, cháu sợ không kịp.

Ông nghe bác Mộc nói vậy cũng đành chịu:

- À hóa ra là vậy, phải rồi nhà cháu có thằng cu hình như mới ngoài 30 thì phải, mấy hôm trước mày có mời mà chú quên mất.

- Vậy chuyện tối nay...

Bác Mộc khó xử, ông tôi cũng khó nghĩ, cuối cùng ông cũng gật đầu đồng ý, nhưng dặn bác Mộc rất kỹ:

- Cháu nghe kỹ lời chú, đêm ngủ lại, dù có bất cứ việc gì xảy ra ở bên ngoài, cũng không được mở cửa. Tuyệt đối không, nhớ chưa?

Bác Mộc gật đầu lia lịa, sợ có biến xảy ra, ông còn dặn thêm:

- Chú nhớ ở ngoài đình, còn một cây đao gỗ, để trước điện thờ đúng không?

Bác Mộc gật đầu xác nhận, ông nói tiếp:

- Nếu lỡ có biến, thì thắp nhang xin đức thành hoàng, khẩn thỉnh xuống, dùng làm vũ khí phòng thân. Ngoài ra tro ở trên bát nhang cũng có tác dụng, nếu có gì thì cứ vốc một nắm mà ném ra xung quanh.

Ông tôi căn dặn đi căn dặn lại mây lần, mới tiễn bác Mộc ra ngoài cổng. Lúc này trời đã sẩm tối.

- Quạ, quạ, quạ,..

Tiếng Quạ kêu vang trời, bác Mộc, ông và tôi đồng loạt ngước lên nhìn. Thì thấy đàn quạ bay từ hướng bãi tha ma, lúc này chúng không bay về phía cây Xoan nhà ông Bình. Mà bay ngược về phía cây Đề sau đình. Đậu đen nghịt cây, kêu lên từng tràng inh ỏi. Cả ông, bác Mộc và tôi đều nhìn nhau với ánh mắt hoảng sợ và khó hiểu. Bác Mộc thì thầm cầu nguyện. Đêm nay ngủ lại đình, hy vọng rằng sẽ không có truyện gì xảy ra.