Thấy bác Mộc giải thích như vậy, cậu Cải chẳng dám cãi lời mà vâng dạ rối rít. Sau khi bàn bạc xong, thì tôi leo lên giường đi ngủ, còn lão Bàng, bác Mộc và cậu Cải thì vẫn ngồi ở ngoài bàn uống nước. Ngoài trời là tiếng gió rít lên từng cơn, gió mùa Đông Bắc có khác, thổi mạnh và lạnh quá, khẽ trùm cái chăn lên, tôi cứ nghĩ mãi về cái hình ảnh, một đám bóng trắng nhảy loi choi trên cây, chuyền từ cây này qua cây khác, rồi trong cơn miên man, cơn buồn ngủ kéo đến, tôi nhắm mắt. Chỉ đến khi nghe tiếng chó cắn ăng ẳng từng hồi của con Lu nhà cậu Cải nuôi, tôi mới chợt tỉnh giấc. Kéo lớp chăn xuống, nhìn ra phòng khách. Bây giờ chắc hắn trời chưa sáng, vì khi nhìn qua cửa nhà ra ngoài sân, tôi thấy bóng đêm vẫn còn bao phủ vạn vật, trời lạnh căm căm, gió rét thổi mạnh, khiến đám cây ngoài vườn lắc lư từng hồi như đang nhảy múa, rì rì rào rào. Rồi tôi nghe thấy tiếng cười :
- Hí hí hí, há há há, hi hi hi,...
Tôi lạnh cả sống lưng, tiếng cười này không phải của cậu Cải, bác Mộc hay là lão Bàng, vì nó phát ra từ ngoài cổng. Sợ quá, tôi đành chạy nhanh ra ngoài bàn thờ, nơi mà mọi người đang quỳ mà khấn vái. Vừa định lên tiếng:
- Bá...
Lời nói chưa kịp phát ra từ miệng, thì ngay lập tức đã có một bàn tay to lớn bịt kín miệng tôi lại, tôi kêu lên:
- Ưm,ưm,..
Vì khó thở, ngước mặt nhìn lên, thì thấy người mà che miệng tôi lại là lão Bàng. Mặt lão rất sợ hãi, tay lão vẫn đang còn run run, lão đưa ngón tay chỏ ngang miệng, ra hiệu ý bảo im lặng. Tôi hiểu ý, gật gật đầu, lão mới từ từ thả lỏng tay ra, tôi hít lấy hít để. Bên ngoài tiếng con Lu kêu lên thảm thiết,:
- Ẳng ẳng, ẳng ẳng, áu áu áu,...áu,..
Mới đầu tiếng kêu còn lớn, sau càng nhỏ dần nhỏ dần, rồi im bặt. Tiếng cười khoái trá lại càng lớn hơn:
- Í í í í hí hí hí, há há há,..
Tôi run lẩy bẩy, nhìn qua ô cửa nhỏ, hướng về phía cổng. Thì tôi cứng đờ người vì sợ. Bên ngoài cổng đang có nguyên một đám người ngồi xổm ở đấy, mà họ ngồi vô cùng đồng đều, như đang xếp hàng vậy, họ ngồi xổm, nhưng hai mũi chân lại kiễng lên, nhẹ nhàng, khẽ khàng lắc lư qua lại theo từng cơn gió. Tiếng cười man dại vang lên từng đợt không ngừng, tôi sợ quá đưa hai tay lêm bịt tai lại, nhưng chỉ vô dụng, tiếng cười đùa của cả một đám người, như ở rất xa, nhưng dội lại thì vô cùng gần, khiến tôi còn lâm tưởng rằng, họ không ở ngoài cổng mà đang đứng ở kế bên , cười thẳng vào tai mình. Đám ngươi đấy mang những cặp mắt đỏ quạnh mà nhìn vào trong nhà, họ ở đấy quá đông. Bác Mộc đứng dậy, tóm lấy tôi mà ấn đầu, cúi thấp xuống, dường như bác sợ rằng đám người ngoài đó sẽ phát hiện được vẫn còn người sống ở trong nhà. Tôi sợ quá, ôm chặt lấy bác Mộc, thì cảm nhận được người bác cũng đang run lên từng hồi, đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, hai hàm răng thì đang cắn chặt lại với nhau như đang chịu đựng. Đám người ở đấy cười đùa rất lâu, sau một hồi, hình như chúng thấy ở trong nhà không có động tĩnh gì, đều nằm xuống đất, mà chậm rãi bò đi bằng bốn chân như con thú vậy, có đứa không bò, mà giữ nguyên tư thế ngồi xổm lăn ngược người ra phía sau mà lăn đi như quả bóng vậy. Cậu Cải thấy được cảnh đó, há miệng ra định nói gì đó, thì bác Mộc vội đưa tay bịt miệng cậu lại, lắc đầu, một tay chỉ chỉ ra ngoài bức tường bao quanh nhà. Thì mẹ ơi, ở ngoài bức tường là lố nhố đầu người, đang đứng lộn xộn, vẫn đôi mắt đỏ như máu mà nhìn vào trong nhà. Những cái đầu đó nhấp nhô, khi thụt xuống, lúc nhô lên, như sóng biển vậy. Không lẽ ở bên ngoài chân chúng cũng nhún nhẩy vậy sao, mà bức tường cao gần 2 mét, vậy liệu chúng to lớn đến mức nào. Thấy hình ảnh đó, hai mắt cậu Cải nhắm chặt, hai bên khóe mắt chảy ra dòng nước, kéo dài xuống cả má. Hình như cậu sợ đến mức phát khóc luôn rồi. Má tôi cũng ươn ướt, vội sờ lên, thì chợt nhận ra, mình cũng đã khóc tự bao giờ. Cả bốn người không còn cách nào khác, đành lặng im chịu đựng, mong rằng khi chúng không thấy động tĩnh gì, sẽ rời đi. Một lúc lâu sau, khi không thấy có gì bất thường xảy ra, mọi người dần mở mắt, nhìn ra ngoài cổng, không thấy gì, nhìn trên bờ tường cũng vậy, mọi thứ đã quay trở về với bình thường như chúng vốn dĩ vẫn vậy. Đột ngột lúc này ở ngoài cổng có tiếng gọi lớn:
- Cải ơi, Cải, ra mở cửa cho bố, Cải ơi.
Cả bốn người giật mình, ai gọi vậy, hình như, hình như là giọng của ông, ông, hình như, ông đã về. Bốn con người, tám con mắt đều ngước nhìn ra cổng, dán mắt vào nơi đó. Thì thấy một bóng người đang đứng ở ngoài đấy, bộ dáng giống y hệt ông..
Giọng điệu lại vang lên vô cùng gấp gáp:
- Cải ơi, mở cửa con ơi, ơ cái thằng này, nó lại đi đâu rồi?
Đúng rồi, đúng là giọng của ông rồi. Cậu Cải mừng rỡ, chạy vụt ra cửa nhà, đang tính mở cửa, thì lão Bàng ở đằng sau đã kéo vai cậu ngã rũi rụi về sau, lão Bàng rít lên trong miệng, nhưng lão không dám lớn tiếng:
- Khoan, thằng ngu này, mày nghĩ kĩ đi, nếu đấy là chú Tuấn, vậy thầy Quân ở đâu?
Cậu Cải bị lão Bàng lôi mạnh đến mức ngã dúi rụi, tức giận, cậu đang tính chửi đổng mấy câu cho bõ tức, nhưng lại nghe thấy lời nhắc nhở của lão Bàng. Cậu vội dừng hành động đứng dậy, đưa mắt ra phía ngoài cổng nhà. Không chỉ có cậu mà cả tôi và Bác Mộc cũng thế. Nhìn ra ngoài cổng, đúng là chỉ thấy một cái bóng đen, bộ dáng rất giống ông, nhưng không thấy thầy Quân đi theo. Mấy người quay sang nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ khó hiểu. Bên ngoài tiếng gọi í ới của ông vẫn vang lên, ngày một thúc dục:
- Cải, mày nghe không? Ra mở cửa , hay muốn bị ăn đòn, nhanh lên
Cậu Cải sợ bị đòn, quay sang mọi người nói:
- Cháu nghĩ la bố cháu đấy, cái kiểu nói ăn đòn này chỉ có bố cháu thôi, còn việc thầy Quân, chắc thầy chưa kịp về theo bố cháu, thôi cháu đành ra mở cửa vậy. Không tí lại no đòn.
Nghe cậu nói vậy cũng có lý, tôi cũng thấy vậy, đấy đúng là giọng của ông không sai vào đâu được. Thấy mình nói xong mà mọi người không có ý cản, cậu Cải đứng dậy mở cửa nhà, định đi ra cổng. Tiếng cửa gỗ lâu năm vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, nghe kẽo cà, kẽo kẹt. Bóng đen ở ngoài cổng vừa thấy cậu Cải bước ra, đã cười lên khà khà:
- À, bây giờ mới ra à? Bố con tưởng mày ngủ mất xác rồi chứ, nào nhanh, mau mở cửa ra nào.
Đúng là giọng của ông và điệu cười cũng y hệt, nhưng tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng, mà chẳng rõ không đúng chỗ nào.Cậu Cải nghe ông nói vậy, cười hì hì, vâng vâng dạ dạ mà ngoan ngoãn tiến về phía cổng. Lúc cậu Cải vừa đi ra được đến giữa sân, thì bác Mộc quát lớn:
- Cải, đứng lại.
Cậu Cải giật mình, ngơ ngác khó hiểu quay sang nhìn bác Mộc, lão Bàng tinh ý, hình như cũng cảm thấy cái bóng đen ngoài kia có gì đó khác thường, liền chăm chú quan sát. Cậu Cải cười khổ quay sang bác Mộc nói:
- Gì thế bác? Mở cửa cho bố cháu vào chứ?
Bác Mộc hướng về phía cổng rồi nói vọng từ trong nhà ra:
- Chú Tuấn, thật là chú?
Bóng đen bên ngoài im lặng từ nãy giờ khi bác Mộc nói cậu Cải dừng lại, lên tiếng:
- Thì tao đây chứ ai? Mộc mày bị gì thế? Thôi không nói nhiều nữa, Cải mau mở cửa cho bố, ngoài trời lạnh quá.
Không để ý đến lời bóng đen đó, bác Mộc tiếp tục hỏi:
- Ơ, vậy chú thật à, thế thầy Long không về chung với chú à?
Hình như bóng đen ngoài cổng vì chờ lâu quá nên hết kiên nhẫn, gắt lên:
- Hỏi gì mà hỏi lắm thế? Thầy Long có việc bận, không về theo, mở cửa đi, nhanh lên, lạnh chết mẹ tao rôi.
Vừa nghe bóng đen nói vậy, bác Mộc chạy nhanh tới chỗ cậu Cải, kéo ngược cậu về sau. Lại một lần nữa bị kéo ngược, cậu Cải kêu lên oai oái:
_ Ấy , ấy, từ thôi bác, gì thế, nhẹ thôi, đau cháu.
Thấy bác Mộc kéo cậu Cải vào nhà, bóng đen bên ngoài giận dữ quát lên:
_ A thằng Mộc, mày định tạo phản hử? Sao ngăn nó mở cửa cho tao? Mày cũng chán sống rồi à?
Bác Mộc sau khi kéo được cậu Cải vào nhà, lúc này mới yên tâm, quay sang phía cổng mà nói:
_ Thầy Quân nói thầy Long mấy hôm nữa mới về, hôm nay thầy Quân sẽ theo chú về, chú giải thích ra sao?
Bóng đen có vẻ lúng túng, im lặng một hồi rồi nói:
_ À, à, thì tao nhớ nhầm một tí, nhầm tên ấy mà có gì đâu?
Giọng của bóng đen dịu lại:
_ Thôi mở cửa cho tao đi, lạnh sắp chết rồi đây này.
Cậu Cải quay sang chỗ bác Mộc, nhìn bác như tỏ vẻ chờ ý kiến. Bác Mộc cũng chẳng biết phải giải quyết ra sao, cau mày ngẫm nghĩ, bóng đen ngoài cổng sau khi nói xong thì im lặng, đầu cứ ngước vào nhà trong, như đang quan sát. Lúc mọi người không biết phải giải quyết ra sao thì đột ngột lão Bàng ở bên cạnh lên tiếng:
_ Này, Cải này, bố mày gần đây có bị đau chân không?
Mọi người đều ngạc nhiên quay sang lão Bàng. Mẹ nó, đây là lúc nào mà lão hỏi cái việc gì mà chẳng liên quan đến nhau vậy. Thấy mọi người nhìn mình như nhìn người ngu, lão Bàng tiếp tục lên tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc:
_ Mày cứ trả lời tao đi Cải, tao không đùa, cũng không ngu.
Thấy lão như vậy cậu Cải bèn lắc đầu, mở miệng nói:
_ Không, bố cháu rất khỏe, có thấy ông bị đau chân hồi nào đâu, mấy hôm nay cũng không thấy ông nói về việc này.
Nghe cậu Cải nói vậy, mặt lão Bàng bỗng trở lên nhăn lại, với cái tay run run, đầy sợ hãi, chỉ hướng bóng đen ngoài cửa mà lắp bắp:
_ Thế...thế,..sao,... bố mày... cứ đứng kiễng chân lên thế kia.....