Đó là tiếng của Triệu Tiểu Linh, em gái hắn.
“ Ba mẹ về rồi, hôm nay là liên hoan. Chính mẹ nói đó nhá”
Một cô bé ước chừng 13, 14 tuổi nhảy chân sáo vào nhà.
"Tiểu Linh, con mới đi với bạn về à? "
Lý Cẩm Hà liếc mắt nhìn con gái hỏi.
"Vâng, hôm nay ngày nghỉ, ba luôn nói nên ra ngoài vận động mà, đúng không ba … "
Tiểu Linh nũng nịu kéo tay Triệu Thiên Hải.
"Ừm, nên ra ngoài một chút, không cần ru rú trong nhà."
Ngiêm mặt lại, Triệu Thiên Hải nhìn con gái:
“ Nhưng cũng không được bỏ bê học hành, theo bạn bè đàn đúm ăn chơi.”
"Hứ, con biết,con gái ngoan, xinh đẹp thông minh sao có thể bị dụ dỗ dễ dàng như vậy."
Tiểu Linh hếch cái mũi nhỏ cao ngạo như một chú chim khổng tước nói:
" Không thể giống anh hai học hành tầm trung mà suốt ngày nằm nhà, sớm muộn trở thành một con heo thôi."
"Ừ, con ngoan đúng rồi, nhớ nhắc anh hai nhá."
Lý Cẩm Hà mặt cười nhìn hai người: "Thay đồ rồi vào ăn con, xế chiều rồi."
"Dạ!"
Tiểu Linh tung tăng như thỏ con nhảy lên phòng.
“ Mấy cái đứa này..."
Thiên Hải lắc đầu, quay lại nhìn vợ đang chuẩn bị đồ ăn, ánh mắt trầm tư nhìn về phía xa, suy nghĩ điều gì đó không ai biết được.
"Anh, em gái về rồi, mau mở cửa chào đón. "
Triệu Tiểu Linh đứng ngoài cửa phòng gọi vào trong.
“ Cái này bà cô, không thể im lặng được sao?"
Triệu Thiên Dương mệt mỏi, em gái của hắn là cái chính thức ma nữ đấy, mưu mô xảo quyệt không ai bằng. Có lẽ là một anh trai, nói xấu em gái như vậy tuyệt đối không nên để người khác biết bởi vì sẽ tạo ấn tượng không tốt. Không phải là cho em gái mà cho mình.
Nhưng hắn vẫn muốn kể a, kể ba hay mẹ đều được. Nhưng cái này tinh quái ăn hàng “ đe dọa” làm hắn không cách nào hạ thủ được. Trước mặt ba mẹ thì nàng lúc nào cũng biểu hiện là con ngoan trò giỏi. Thật khó!
Được rồi, Triệu Thiên Dương thừa nhận, hắn thật sự cũng quá nuông chiều Tiểu Linh, để bây giờ hắn chính là người lãnh hậu quả vậy.
"Anh hai ra đây!"
Triệu Thiên Dương cao giọng đáp lại, bước đến mở cửa. Hắn suýt té!
Một mái tóc đen, dài mượt đang phủ xuống gò má của hắn. Một đôi mắt to tròn, đen láy mọng nước, nhìn chằm chằm vào khuôn mắt hắn. Môt con moe tiểu loli đang ngồi ở trên người Triệu Thiên Dương.
"Tiểu Linh, đừng nghịch nữa."
Hắn nghiêm mặt nhìn em gái.
"Anh không cần Tiểu Linh nữa sao?"
Khuôn mặt đáng yêu bé nhỏ lại càng sát gần lại hắn. Hơi thở thơm mát cùng mùi xử nữ như đang kí©h thí©ɧ phản ứng của người anh em ở phía dưới vậy.
"Xuống mau, đừng để ba mẹ thấy!"
Triệu Thiên Dương thật sự không có cách, mà hắn bị hố như vậy không chỉ một lần. Lại không thể hoàn thủ, thật điên đầu.
"Hứ, ăn cơm sẽ tố ba mẹ anh hai khi dễ Tiểu Linh!"
Tiểu loli chu mỏ, định bước khỏi người hắn đi xuống lầu.
"Bà cô ta ơi, làm ơn đừng hành hạ ta như vậy."
Triệu Thiên Dương vẻ mặt đen thui vội kéo tay cô bé lại. Để nhóc quậy này tung tăng không chừng có "án mạng "xảy ra.
"Ừm, anh. "
Tiểu Linh quay đầu lại nhìn, hai tay vòng qua cổ Triệu Thiên Dương nói:
"muốn không bị, đáp ứng một điều kiện nha."
"Lại cái này, hố hàng a. "
Nhưng ai bảo hắn thương em gái. Thở dài!
"Điều kiện gì đây, anh hai bị lột gần hết tiền tiết kiệm rồi đó Tiểu Linh, giờ trắng tay mà cũng không được buông tha à?"
"Lần này rất dễ nha!"
Triệu Tiểu Linh híp mắt hình bán nguyệt, hơi nhe đôi hàm răng trắng muốt, phả nhẹ từng đợt thơm mát vào mũi Triệu Thiên Dương.
“ Anh, hôn môi nhá.”
"Không được!"
Triệu Thiên Dương giật nảy mình, bản năng trả lời lại một câu.
"Con nhóc này đang nghĩ quái gì thế....?"
"A, thật sao?"
Tiểu linh cười cười nhìn hắn, nhưng trong mắt hắn là một con tiểu ác ma đang cố dụ dỗ bản thân.
"Thật sự không được Tiểu Linh, đổi điều kiện khác, anh hai sẽ chấp nhận. Cái này không được."
Triệu Thiên Dương giọng cứng rắn. Câu hỏi đặt ra là, hắn có muốn không … Đương nhiên là có,nhưng đây là em gái của hắn. Một chữ, nhịn!
"Không thương lượng sao. Anh haiiiii…!"
"Không!" - Triệu Thiên Dương dứt khoát: "em cứ cáo trạng nếu muốn."
"Hứ, xấu anh hai, coi như qua cửa. Nếu đồng ý thì, hừ hừ...."
Tiểu Linh kiều mặt ngẩng lên.
Qủa nhiên. Đúng là cái này tiểu ranh ma. Thiên Dương thầm nghĩ.
"Nhưng anh hai phải đi với em thứ 7 tuần sau..!"
"Hả...?"
Triệu Thiên Dương ngây người.
"Em nói cái chi..?"
"Tuần sau mấy đứa bạn em tổ chức đi karaoke, anh hai đi chung với em. Thuận tiện giả bộ thoáng bạn trai cũng được."
Tình tiết máu chó gì thế này...? Đô thị sao lại thành chính mình rồi...?
"Cái này được sao? Em đang có ý đồ chi đó?"
"Tất nhiên được. Còn mưu mô hả, người ta cho anh giả làm bạn trai là phúc đức lắm rồi. Anh biết bao nhiều thằng chạy như vịt tán em anh mà thật bại không hả?"
Triệu Tiểu Linh điểm điểm cái đầu nhỏ, vẻ mặt ngạo nghễ nói:
" Cứ quyết định vậy đi. Em đi tắm đây."
Vèo, bóng người thấp cái cúi xuống, hôn vào má hắn rồi chạy vụt đi.
“ Cái này là phần thưởng ngoài lề” – Lưu lại một câu, Tiểu Linh vụt mất.
"Ách cái tiểu quỷ này, uống lộc thuốc à? "
Triệu Thiên Dương vẻ mặt nghi hoặc, nhưng hắn bỗng nghiêm mặt lại thì thào:
“Tiếp theo, chính là một cuộc cách mạng thân thể.”
Ăn xong, Triệu Thiên Dương rời nhà, đi đến khu công viên gần đó. Buổi tối nơi này lại càng đông đảo hơn. Nhưng nơi này vẫn giữ được vẻ yên tĩnh ban sơ. Chính vì thế mà nhiều người rất thích đến đây, ai cũng tự ý thức hành động nhẹ nhàng, không phá đi sự thanh bình của công viên.
Triệu Thiên Dương tản bộ tới cũng đã gần bảy giờ tối. Xung quanh từng chòm cổ thụ cao như những cột trụ chống trời. Hai hàng ghế xung quanh có vài cặp tình nhân đang ngồi tâm sự, âu yếm lẫn nhau. Những cụ già đang tập dưỡng lão, một số thì đánh các bài võ. Bầu không khí thật thích.
“ Liền tuyển vị trí tại đây!"
Thiên Dương bước đến, ngồi dưới một tán cây nhỏ. Khi đêm trong mát nhẹ thoảng qua, vươn nhẹ vuột qua má hắn. Triệu Thiên Dương nhắm mắt, thở từng hơi thật đều. Tâm thức hăn chìm sâu vào thể nội, cảm nhận năng lượng đất trời xung quanh mình.
Mỗi một cái hô hấp, người hắn như hút lại vô số không khí xung quanh. Còn tốt là không người thấy được, nếu không có lẽ hắn khó mà có được một nơi yên tĩnh như vậy để luyện tập.Bây giờ, trong đâu của hắn đang hiện lên một bức tranh sống động.
Từng chùm hạt sặc sỡ màu sắc. Xanh, đỏ, tím, vàng đều có. Chúng vây xung quanh hắn, tìm đường chui vào thể nội của Triệu Thiên Dương.
“ Đây là ngũ hành nguyên tố sao?"
Hắn bình tĩnh nhìn xung quanh, nghĩ nghĩ:"
Bước đầu tiên ta cần chính là đúc hồn, nhưng tụ phàm hồn trong cơ thể. Mà chẳng biết quái nào trong sách miêu tả cứ mơ mơ hồ hồ như vậy, thiệt làm người đọc khó hiểu!"
Hắn nhớ rất rõ trong cuốn sách truyền thừa đã phân hoạch đẳng cấp linh hồn rất rõ ràng. Linh hồn của mỗi người có mạnh,có yếu. Bởi vậy có người trời sinh thiên tài, nhưng lại có kẻ bẩm sinh là đồ ngu là do thế.
Triệu hoán sư thay đổi mệnh hồn. Bởi đây là căn bản của họ. Mỗi triệu hoán sư cần linh hồn cường đại để tu tập bí thuật tinh thần cùng triệu hoán. Mà Triệu Thiên Dương muốn đúc phàm hồn chính là bước đầu tiên, còn gọi là Định Thần Cảnh.
Định Thần Cảnh như tên gọi, có được phàm hồn ngưng tụ trấn thủ tâm linh, khó bị mị hoặc cám dỗ, tâm thần cũng cường đại hơn,đặc biệt là trí nhớ. Có thể nói gặp qua không quên.
Ngưng tụ phàm hồn cũng có phân chia đẳng cấp. Người phàm hồn thông thường chỉ có một thuộc tính, thiên tài có thể ngưng tụ hồn lực càng thân cận vơi nguyên tố bản thân. Người sở hữu hai hồn lực trở nên chính rất khó gặp. Có thể nói trăm năm có một.
“ Ta muốn ngưng tụ mạnh nhất, cho dù chỉ là một thuộc tính.”
Triệu Thiên Dương nắm bàn tay lại. Tay bắt một cái thủ quyết,miệng nhẩm đọc pháp lệnh. Lợi dụng nhẫn hấp thu linh khí nhiều hơn để đắp nặn linh hồn.