Tháng tám cuối mùa, giữa những con phố đã trải đầy tia nắng nóng gắt, nhưng kèm đó cũng là từng chút gió nhẹ thổi về. Có lẽ, mùa mưa ở Anh quốc cũng sắp đến.
Gia đình nhỏ nhà Granger cũng tấp nập sắm sửa quần áo cùng vật dụng cho con cái. Bởi vì Hermione cùng Triệu Thiên Dương sắp theo học ở Hogwarts mà.
Nhưng hai đứa trẻ bây giờ vẫn rất thảnh thơi. Chúng chỉ lo việc học và thực hành “ bùa chú” mà thôi.
Mà bởi lẽ, vẫn chưa đủ tuổi theo đúng nghĩa nào đó của Bộ Phép thuật, mà những phen thử nghiệm của cả Hermione và Triệu Thiên Dương đều được bình an vô sự
Ngay lúc này, trong gia phòng cũ để đồ, có một thân hình kiều tiểu đang vung vẩy một cây đũa rất dài, trông khá quái dị. Theo cánh tay của người đó, đồ vật trong phòng liền bay loạn xạ cả lên, thậm chí ngay cả nặng như một cái kệ sách cũng lung lay như muốn đổ.
“Phù, thật mệt quá đi, tập luyện như vậy chắc cũng đủ, tìm anh Jack chơi một chút! “
Bóng người nhỏ giọng thì thầm, chạy vội ra phòng.
“Jack, em xong rồi nè, anh hoàn thành hết công việc chưa?"
Đứng trước cửa phòng Triệu Thiên Dương, Hermione cất tiếng gọi vọng vào.
“Anh sắp sửa hoàn tất rồi, em đợi một chút.”
Theo tiếng trả lời, chỉ khoảng năm phút sau, cánh cửa lách cách mở ra. Triệu Thiên Dương ló đầu ra ngoài:
“ Thế nào, em của anh tu luyện được hết ma pháp trong sách rồi à?”
"Vẫn chưa."
Hermione bĩu môi nói:
"Nếu anh chỉ thêm em nhiều hơn tí nữa, thì có lẽ còn được. Chớ bây giờ, em chỉ thực hiện chừng hai phần ba câu chú mà thôi."
"Như vậy cũng đã quá giỏi rồi!"
Triệu Thiên Dương xoa đầu cô bé mỉm cười:
"Ai có thể ngờ được, một cô bé chưa vào học, lại có thể thi triển gần hết ma pháp trong sách. Em có biết, nếu để những vị phù thủy đức cao vọng trọng kia biết, họ còn không tức chết à! Mà lại, anh không chỉ em toàn bộ, vì anh muốn em có thể tự thân suy nghĩ, làm được điều đó một mình. Cái đó sẽ giúp em phát triển nhanh hơn. Anh không muốn em mãi dựa dẫm vào anh, điều này, thật sự không quá tốt."
"Nhưng người ta vẫn còn kém anh xa lắc."
Hermione giọng buồn buồn nói.
“Ách!"
Triệu Thiên Dương đơ đơ người, hắn cười khổ:
“ Cái này, là do bản thân anh Hermione, anh sinh ra với ma pháp thiên phú. Mà anh nghĩ, ngay cả cụ Dumbledore cùng với Chúa Tể Hắc Ám cũng không thể bằng anh được. Không phải em đã nghe cụ Ollivanders nói rồi mà. Nên em không bằng anh chẳng có gì phải buồn hết. Nếu anh bị em vượt thì …."
Triệu Thiên Dương im lặng.
"Thì sao?"
"Anh sẽ tìm đậu hũ khối đập đầu vào tự tử! "
“Hi hi, anh hài quá. “
Hermione cười khúc khích, nỗi buồn khi nãy, đã tan biến mất.
"Thế em thuộc lòng hết những câu chú chưa, ngày mai sẽ là lúc chúng ta đi ra tàu khởi hành đến Hogwarts đó.
- Tất nhiên, em gái của anh là thiên tài thông minh mà."
Hermione hỉnh cái mũi nhỏ lên, vẻ mặt ta đây là cao thủ tuyệt thế, xin đừng hỏi.
“Tốt, bớt khoe mình, ngốc ạ! “
Triệu Thiên Dương khẽ gõ nhẹ đầu cô bé.
"Nhớ rằng, hãy tự tin vào bản thân, nhưng đừng tự cao em nhé. Tự kiêu, là thứ sẽ gϊếŧ chết chúng ta đó."
"Người ta nhớ mà."
Hermione le cái lưỡi nhỏ nhắn thơm tho ra, cười hì hì đáp.
"Vậy, chúng ta xuông ăn tối thôi, ba mẹ đang đợi đó."
- -----------
Trong phòng ăn nhỏ, tràn ngập hương thơm ngào ngạt của từng món mỹ vị, nhìn vào, thật khiến người ta chảy nước dãi.
Cả gia đình nhà Granger cùng Triệu Thiên Dương quay quần bên nhau, thưởng thức tay nghề của bà Granger.
"Thật là ngon. Cháu cảm thấy,thức ăn bác nấu quả thực là số một, không đi thi nấu ăn ở nhà hàng năm sao thì thật là phí!"
Triệu Thiên Dương vừa ăn vừa khen rối rít. Tuy rằng một phần cũng là do đây là “mẹ vợ tương lai “, không nịnh không được a.
Nhưng, quả thực, đò ăn bà Granger nấu rất mỹ vị. Có lẽ, hôm nay là bữa cuối ăn ở nhà, hai đứa bé mới được chiêu đãi như vậy đi.
"Ừm, anh Jack nói đúng đó, mẹ làm thật ngon."
Hermione cũng thêm vào, miệng cười toe toét, gặm một cái đùi gà.
"Vậy mấy đứa ăn nhiều vào. Mẹ nấu thừa thãi lắm."
Bà Granger mỉm cười nói, nhưng trong mắt không hề giấu vẻ phấn khởi. Cũng phải thôi, có đầu bếp nào lại chẳng mong muốn món ăn của mình được thừa nhận cơ chứ. Cho dù đó chỉ là con cháu.
"Ngày mai, đi tàu đến trường, hai con đã biết vị trí rõ ràng chưa? "
Ông Granger ngồi bên cạnh đọc báo, cất tiếng hỏi.
"VÂNG!"
Cả hai đồng thanh đáp, sau đó, quay mặt nhìn nhau cười.
"Thế hai đứa nghỉ, mai đi sớm kẻo trễ."
- -----------
Ăn tối xong, ngồi coi phim một lát, cả nhà tắt điện, và mọi thứ lại chìm vào bóng tối.
Trong đêm khuya, Triệu Thiên Dương cảm thấy có người mò vào chăn mình.
“Hửm?”
“Anh Jack, là em.”- Một giọng nói lí nhí bên tai hắn.
“Ưm,em không ngủ à."
“Em ….không ngủ được. Ngày mai … chúng ta sẽ chính thức trở thành một pháp sư tại trường Hogwarts rồi. Em hồi hộp quá!”
Hermione nhỏ tiếng thì thầm với hắn.
Triệu Thiên Dương xoay người, ôm nhẹ cô bé:
“ Vậy, chúng ta … nóng người tí nha, em sẽ dễ ngủ hơn.”
“Hứ,.. anh.. lại muốn làm.. gì đó sao? “
Hermione nhỏ như muỗi kêu, đáp lời.
Mặc dù là trong bóng tối, nhưng Triệu Thiên Dương vẫn cảm nhận, cả người cô bé đang nóng lên.
Cũng đúng thôi, mặc dù đã có tiền lệ, nhưng loại việc này, nói thẳng ra, ai mà không xấu hổ. Huống chi chỉ là một cô bé mười một tuổi.
“Đừng lo.”
Hắn khẽ nói, tay thoát nhẹ quần áo hai đứa:
“ Ngủ đi, em yêu.”
“Ưʍ. Thật dễ chịu! “
Thế rồi, mơ mơ màng màng, Hermione rúc vào trong l*иg ngực của Triệu Thiên Dương, ngủ thật ngon.
Reng... Reng
Tiếng chuông báo thức vang lên, Triệu Thiên Dương giật mình tỉnh giấc. Hắn quay đầu lại nhìn đang đắm chìm trong giấc mộng Hermione, cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô bé.
Triệu Thiên Dương đứng dậy, vươn vai một chút. Nhắm mắt lại, hắn tiếp tục tu luyện. Đây giống như là một thói quen của hắn vậy. Tu luyện không chỉ gia tăng thực lực của hắn, còn giúp Cổ lão nhanh chóng khôi phục bản thân. Bây giờ, chỉ có sức mạnh, mới là căn bản.
Triệu Thiên Dương rất hiểu điều đó.
Trong đan điền của hắn đã ngưng tụ đến bảy giọt linh dịch, chỉ còn ba giọt nữa. Hắn sẽ có thể thực hiện bước đầu trong giai đoạn một. Thực lực hắn sẽ bay lên một độ cao hoàn toàn mới. Đến lúc đó, khả năng tự vệ ở thế giới thực, cùng những thế giới huyền ảo xuyên qua sau này sẽ cao hơn rất nhiều.
Bong!
Chuông lớn nhà thờ đã điểm tám giờ sáng, cả gia đinh Granger đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, vali bên trong chất đầy nhóc đồ đạc. Cả đồ ăn cùng quà vặt cho hai đứa bé tiêu thời gian trên tàu nữa chứ.
Chất toàn bộ đồ lên cốp sau, ông Granger lái chiếc xe con bốn chỗ ngồi đến nhà ga Ngã Tư Vua.
Hành trình của hai đứa bé, giờ mới chính thức bắt đầu.