Chương 23: Đũa phép mua sắm cùng bất ngờ

Trong cửa tiệm khá sáng sủa, tràn ngập màu sắc.Triệu Thiên Dương có thể thấy treo trên tường từng bộ áo dài đuôi tôm, màu đen, quết chấm đất.

Chắc đây chính là đồng phục của trường Hogwarts.

Trước mặt ba người là một vị phu nhân, mà hắn đoán đây chính là bà Malkin. Phu nhân Malkin là một phù thủy mập lùn, cười toe toét và mặc đồ toàn màu hoa cà.

Hermione vừa há miệng toán nói gì đó, thì bà đã ngắt lời, nhìn bên cạnh giáo sư McGonagall, hỏi:

"Lần này là con em nhà Muggle sao, Minerva?"

Giáo sư gật gật đầu:

“ Malkin, làm phiền cho hai đứa nó đo đầy đủ số liệu giùm tôi.”

"Tất nhiên!"

Phu nhân Malkin cười hớn hở:

"Đây là công việc của tôi mà."

Nói đoạn, bà quay sang Triệu Thiên Dương cùng Hermione, cất lời:

“ Đồng phục hả cưng, ở đây có nhiều lắm, tha hồ cho các con chọn.”

Mà quả thế thật, từ nãy giờ, hai đứa thấy trong tiệm trưng bày ít nhất là hơn mười bộ.

Trong lúc bà Malkin đang bận may đo cho Hermione, hắn nhìn vòng quanh một chút. Phải nói là từ lúc đi đến giờ, hắn khá im lặng.

Kể cả khi vào ngân hàng Gringotts, hay đi vào Quán Cái Vạc Lủng, hắn đều cho mọi người cảm giác rất bình tĩnh. Bên cạnh hắn, giáo sư McGonagall thỉnh thoảng liếc mắt một cái. Chắc hẳn, bà cũng có chút tò mò với cậu học trò này. Nhưng vốn tính nghiêm khắc và kiệm lời, bà cũng không dò xét nhiều.

- -----------

Mua đồng phục xong, cả ba bước ra khỏi tiệm quần áo của phu nhân Malkin. Nhìn hai bên lề đường, giáo sư McGonagall nói:

“ Các con giờ chỉ cần thêm đũa phép của phù thủy nữa là hoàn toàn đầy đủ. Nhưng trước tiên, chúng ta đi vào mua sách vở đã."

Giáo sư lại dẫn hai đứa đến một tiệm sách có tên là Bổ- và – Hại.Ở đó, những quyển sách to như những tảng đá lát đường bọc da chất cao đυ.ng trần nhà.

Lại có sách nhỏ cỡ con tem bọc lụa, Có những cuốn sách đầy những kí hiệu kỳ cục, có quyển lại không hề chứa bất cứ từ gì bên trong.

Cả hai say mê nhìn khắp xung quanh. Tính hiếu học của Hermione bị khơi dậy, làm Triệu Thiên Dương phải vất vả một phen.

Bứt cô bé ra khỏi những cuốn thư Phép Thuật Cao Đẳng, Phù Thủy Toàn Năng,cả ba lại tiếp tục đi qua một cái tiệm khác.

Ở nơi này, giáo sư mua cho Triệu Thiên Dương cùng Hermione hai chiếc vạc thiếc cùng bộ cân rất xinh để cân các nguyên liệu chế biến quỷ dược, và mua cả một cái kính viễn vọng bằng đồng thu gọn được.

Rồi họ vô tiệm Apothecary, một nơi đầy đủ nguyên liệu tuyệt vời để tao ra bất kì thứ mùi kinh khủng gì, như mùi trứng thúi pha với bắp cải nhũn chẳng hạn.

Các thùng nguyên vật liệu chất đầy trên sàn ; những hũ thảo dược, các thứ rễ khô, và những bao bột sáng để dựa sát tường.

"Anh Jack, mấy cửa hàng vừa qua quá tuyệt vời!"

Hermione hưng phấn, cầm tay hắn chỉ vào phía bên.

Đó là những bó da, những xâu mồi lửa, cùng móng vuốt co quắp thòng từ trên trần xuống.

“ Cái này mình cũng không dám tâng bốc a.”

Triệu Thiên Dương cười khổ nghĩ – Hình như, đi chung với mình,Hermione cũng đã bị nhiễm một số thứ mà con gái không nên rồi.

Sắm đồ đạc hoàn tất, cả ba đi ra khỏi tiệm. Giáo sư MGonagall nhìn một chút thời gian, quay đầu lại nói với hai đứa:

“ Bây giờ, các con chỉ cần đũa phép nữa thôi, nhanh nào.”

Hermione vẻ mặt háo hức, Triệu Thiên Dương bề ngoài tuy không biểu tình nhưng trong lòng vẫn có chút gợn sóng. Đây là cái thứ nhất siêu phàm vật phẩm đúng nghĩa mà hắn tiếp xúc ở thế giới này.

Có lẽ, nó không phải là quá mạnh. Thậm chí, còn rất yếu là đằng khác, nhưng chỉ cần thỏa mãn tâm nguyện trong lòng hắn là được.

Hắn, thích cái này thế giới, không chỉ vì cô bé bên cạnh, mà còn vì vật này. Đũa phép, một món đồ thần kì, có thể thông qua nó phát ra ma lực của bản thân cùng các câu nguyền.

Mặc dù có những người không cần xài tới đũa phép cũng có thể thi chú. Nhưng chỉ sợ đạt đến Voldemort hay Dumbledore cái kia cảnh giới mới làm được. Ngoài ra, có lẽ tinh linh mới làm được điều này.

Triệu Thiên Dương nhớ rằng trong điện ảnh. Con kia tinh linh Dobby, vừa tay không thi phép, lại có thể độn thổ mà không sợ bùa chú ngăn cản của pháp sư. Q

uả thật, hết sức làm người hâm mộ!

Bịch

Triệu Thiên Dương cảm thấy hình như mình va vào cái gì đó. Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện Hermione cùng giáo sư đang đứng né qua một bến. Phía trước là một cái tiệm nhỏ xíu, vừa hẹp vừa dơ, trên cửa tiện có đẽo mấy chữ vàng: Ollivanders, nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382.Bên trong cửa sổ bám đầy bụi bặm, có trưng bày một cây đũa duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu.

Khi ba cô trò bước vào tiệm thì nghe có tiếng chuông leng keng vang lên đâu đó ở sâu bên dưới sàn tiệm.

Chỗ này thật là chật chội, nhưng trống trơn, ngoại trừ một chiếc ghế đu đưa duy nhất để cho người ngồi chờ. Bất chợt,một giọng nói phía sau vang lên:

"Ồ,giáo sư Minerva?"

McGonagall giáo sư nhã nhặn đáp lại:

“ Ollivanders, hôm nay, tôi dẫn hai đứa học trò mới đến đây, mong ông có thể giúp chúng tìm đũa phép nhanh một chút. Vì tôi còn có công việc tại người.”

"Tất nhiên!"

Cụ già đáp lại., quay sang hai đứa:

“ Cháu đến trước nhé,cô bé.”

Vừa nói, cụ vừa chỉ vào Hermione.

"Vâng."

Hermione rụt rè trả lời, ngập ngừng đến bên ông lão.

"Tay nào của cháu cầm đũa?"

"Tay phải thưa cụ, đó là tay thuận của cháu."

Hermione lí nhí trả lời.

"Vậy giờ tay đó lên."

Cụ nói xong, bắt đầu rút ra một cuộn thước dây có dấu khắc bạc. Cụ đo từ vai đến ngón tay của cô bé, rồi lại đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ đầu gối, và vòng quanh đầu.

Trong lúc đo, cụ nói với mọi người:

"Mỗi cây đũa phép của hiệu Ollivanders đều có lõi bằng chất liệu phép thuật hùng mạnh, cô Granger à. Chúng tôi dùng lông đuôi bạch kì mã, mao phượng hoàng, và gân rồng.Không có cây đũa Ollivanders nào giống nhau, bởi vì không hề có hai con bạch kì mã hay hai con rồng giống nhau như đúc."

"Xong rồi!"

"Cháu, hãy thử cái này xem."

Dứt lời, cụ đưa ra một cây đũa:

“ Gân rồng và gỗ sồi.Hai tấc rưỡi, xinh đẹp và linh hoạt. Cầm lên và vẫy một cái.”

Hermione nhìn Triệu Thiên Dương.

Hắn cho cô bé một ánh mắt cổ vũ.

Hít một hơi thật sâu, Hermione đưa cánh tay mình quơ nhẹ lên. Tất cả đồ đạc trong phòng bay vèo vèo. Cụ Ollivanders lắc đầu:

“ Đây, thử cái này đi cháu. Cây thanh trà cùng lông đuôi bạch kì mã. Ma lực tuyệt vời cùng sự tinh nhạy trong phản ứng. “

Lần này, Hermione dường như can đảm hơn nhiều. Cô bé nắm chặt cây đũa phép, và bất chợt, một luồng ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ cả hai.

"Quá tốt!"

Cụ Ollivanders reo lên:

“ Cháu chính là chủ nhân của cây đũa phép này.”

Hermione cười hì hì chạy về phía hắn:

“ Jack, anh xem em giỏi chưa nè. “

Vừa nói, cô vừa lắc lắc trong tay “ vũ khí “

"Tất nhiên rồi, Hermione của anh luôn là số một đấy!"

Triệu Thiên Dương cưng chiều xoa đầu cô bé.

"Cậu trai, đến phiên cậu thử xem."

Cụ già nhìn hắn bảo.

"Cháu cũng giống cô ấy, cụ cứ thử luôn đi ạ."

"Vậy, cháu xem cây này."

Cụ Ollivanders trầm ngâm, đưa ra một cây đũa màu đen, dài khoảng hai tấc mốt.

Triệu Thiên Dương nhẹ cầm lấy cây đũa. Bỗng nhiên hắn cau mày, bởi vì hắn đột ngột phát hiện ra, ma lực bản thân mới chỉ truyền vào chút ít, cây đũa kia lại rung rung như muốn nứt vỡ.

"Cái gì...?"

Cụ Ollivanders cùng giáo sư McGonagall kinh ngạc. Phải biết ngay cả bà cũng không thể làm cho đũa phép nhìn như quá tải như thế.

Trừ phi, cả hai người quay đầu nhìn nhau, đứa bé này sở hữu ma pháp lực quá mức hùng hậu, hoặc là, cường độ tinh khiết cùng đẳng cấp quá cao.