Chương 114

“Đánh cuộc vận may thôi! Ta cũng không tin nhiều như vậy món đồ lại quay không dính cái nào tốt…”

Cường nhìn sáng đến lóa mắt từng dòng kim sắc chữ lập lòe mà tim nhảy lên thình thịch.

“Áo giáp phàm cấp ( cấp trung) … Cấp trung – chẳng lẽ cái này ngăn được tấn công của hi hữu quái? Ồ Bản đồ quái vật tại chỗ ( hàng dùng một lần) …”

“Quá phế!”

Cường lắc lắc đầu. Quay dính cái này không hẳn là cùi, nhưng chắc chắn nó là thứ yếu nhất trong mấy món bảo vật ở luân bàn.

“Tiếp theo … Gen sinh mệnh bí thuật? WTF … Nghe trâu bò vc? Nhưng mà mình không hiểu khỉ khô gì cả!”

“Dị năng ( sơ cấp cấp thấp) …? Cái này tốt …”

“Lương thực năm ngày???”

“Cái này không ổn tí nào …!”

“ năng lượng. Đồ tốt!”

“Cầu trời cho con dính dị năng hay năng lượng đi!”

Cường nhắm mắt cầu trời khấn phật. Có lẽ trong mấy đồ vật vừa xem xét, chỉ có hai cái như vậy ngon lành nhất … Những thứ khác tuy xài được nhưng mà thấy lợi ích chả bao nhiêu.

“Còn lại mỗi một cái …! Rốt cuộc là gì đây? “

Cường đưa mắt về dòng chữ nằm phía kế chót, nó rất ngắn, ngắn hơn nhiều so với những đồ vật khác.

“Tước đoạt ( sử dụng một lần)?”

“Hửm … tước đoạt?Tước cái gì? Tước thằng nào mới được?”

“Kệ bà nó … cứ quay thôi! Có dính cũng là số trời!”

Vừa đi theo đội ngũ, Cường nháy mắt làm ra quyết định. Điều đó chỉ tốn chừng vài giây mà thôi.

Nhưng có lẽ đây là cơ hội để hắn đổi đời trong cái thế giới này.

“Vận Mệnh Luân Bàn. Khởi động!”

“Bíp … Thiên Tuyển giả xác nhận bắt đầu … Tiến hành lấy ra …!”

“Lạy ông bà phù hộ … con dính cái dị năng đi, không thì điểm năng lượng hoặc áo giáp cũng được.”

Vốn dĩ hắn không biết điểm năng lượng có tác dụng thế nào. Thế nhưng nhìn vào nhiệm vụ … Đánh chết quái cấp ba tương đương với năng lượng.

Điều này có nghĩa là gì?

Nó có nghĩa hắn sẽ trước các thiên tuyển khác chiếm hữu tiên cơ cực lớn.

Kim sắc mũi quay từ từ xay dần, koong nhanh không chậm, nhẹ nhàng lướt qua từng phiến đồ vật một.

“Đừng, qua cái bản đồ …. Đừng dính bản đồ!”

Cường suýt nữa thì chắp tay niệm Nam Mô A di đà phật khi thấy mũi kim ngập ngừng giữa gen sinh mệnh bí thuật cùng bản đồ quái vật … May là nó qua luôn, méo chọn ai hết.

“Tiếp theo … lại tới? Dị năng … @ cho ta dị năng!”

Cường trong lòng la hét,mắt đỏ lom nhìn khung hình có tiêu ký hai chữ “dị năng “. Nhưng nó chỉ hơi nhấp nhô rồi bỏ hẳn, phóng tới dòng kế tiếp.

“ năng lượng?”

Cường thót mình, nín thở, tim đập thình thịch. Mũi quay đang ngập ngừng … Một giây … hai giây … Qua luôn???

“Cái đệch!”

Thầm mắng một câu trong lòng, Cường mắt hơi nguội lạnh. Bây giờ chỉ còn áo giáp phàm cấp (cấp trung cùng “Tước đoạt”.

“Dính áo giáp cũng được. Ít ra không quá thua lỗ!”

Mong ngóng nhìn đến con quay dừng tại chỗ áo giáp…

Nhưng lần này … Nó tiếp tục không nhìn niềm ước ao nhỏ bé của Cường.

“Bíp … Chúc mừng Thiên Tuyển giả nhận được “ Tước đoạt “. Xin mời cố gắng vận dụng thật tốt để sống sót!”

“Vận mệnh luân bàn đã đóng, xin mời sử dụng lần sau!”

“Đậu …? Cái clgt gì thế?”

Cường mặt đen thui. Hắn thật muốn đập cái tay mình ra xem nó có bao nhiêu đen mà làm ăn như ***

“Thây kệ … Tước đoạt nghe cũng khá hổ báo …. Có lẽ nó có được công dụng ngon ngon gì cũng tốt!”

Mắt thấy đoàn người sắp đi vào một tuyến rừng rậm. Cường tranh thủ tra xét thật nhanh.

“Tước đoạt … Chân thần ban cho ngươi khả năng, hướng quái vật mà bản thân đã gϊếŧ lấy của nó một hạng năng lực. Hóa thành của mình.”

…..

“Thứ này không quá tồi!”

Cường thở phào một hơi, gánh nặng giống như có trút ra bớt.

Kĩ năng như thế, nếu sử dụng hợp lý, có lẽ không yếu tại dị năng. Chẳng qua là đánh gϊếŧ quái vật cùng chọn lựa mà thôi.

Chỉ mong vậy đi.

Quái vật ơi … cho tao chút lực đi nhá.

Cường âm thầm khấn.

(Cho lực rồi chết lúc nào méo hay …!)

Tuýt …!

“Tất cả dừng lại!”

Đúng lúc này, Tạ Thế Kiệt dẫn đầu đoàn người bỗng la lớn.

“Có chuyện gì thế anh Kiệt?”

“Có quái vật hả …?”

“Mọi người cảnh giác!”

Hơi nhíu mày lại, Kiệt không để ý đám người đang nhốn nháo, hắn chỉ chăm chú xem xét xung quanh hoàn cảnh.

Trực giác của Kiệt rất nhạy, sự nhạy bén đó đã thể hiện ngay từ lúc hắn còn nhỏ, và cũng cứu hắn rất nhiều bàn thua trông thấy.

Khi đi qua vùng đất này, chuẩn bị tiến thêm một bước, hốt nhiên tim hắn có cảm giác loạn đập, cứ như là có một con thú săn mồi dữ tợn đang nhe nanh múa vuốt chờ bọn họ vậy.

“AA …!”

Từ đằng sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng hét thảm rồi im lặng.

Đám người hiển nhiên giật mình, nhanh chóng lùi lại, tụ tập quanh nhau thành một vòng tròn cảnh giác bốn phía.

“Cái kia … Không phải thằng nhóc bị rơi đầm lầy. Chúng ta mới bảo nó thay đồ nhanh rồi qua đây cơ mà!”

“Chỉ sợ là cậu ta đã gặp nạn rồi!”

Trịnh Đồng Văn run run tay khẽ nói.

“Quái vật muốn tới sao?”

Bên cạnh Cường một thanh niên dáng người nhỏ bé, thân hình loắt choắt dè dặt hỏi. Trong giọng nói ấy không che dấu được vẻ sợ hãi.

“Cứ bình tĩnh! “

Cường nhìn đội ngũ do ba mươi hai con người gộp lại, vỗ vỗ vai hắn đáp.

“Đông đúc như vậy, cho dù quái vật muốn tới, chúng ta cũng có thể dùng nhân số đề chết nó. Huống hồ gì mọi người còn có vũ khí.”

Cường đập đập tay vào lưỡi đao bóng loáng trong tay, thong thả nói.

“Tất cả cần bây giờ chính là quan sát thật kĩ dộng tĩnh khắp nơi. Tôi nghi rằng quái vật sẽ ẩn núp để đánh lén chúng ta!”

“Thế nhưng tên nhóc kia … Liệu nó đã chết hay chưa? Đây là một mạng người a! Nếu còn sống sờ sờ mà chết vì cứu trợ không kịp, tôi sợ sẽ phải áy náy suốt đời!”

Hà Cẩm Lệ nói xong, quay đầu nhìn Tạ Thế Kiệt và hỏi:

“Anh cảm thấy thế nào?”

“Nhân mạng quan trọng!”

Tạ Thế Kiệt chỉ suy nghĩ thoáng chốc rồi làm ra quyết định ngay tức thì. Điều này khiến Cường phải thoáng lau mắt nhìn hắn.

Thỏa thỏa có tư chất lãnh đạo, nếu thả vào trong thời bình, tất làm nên một phen sự nghiệp.

“Tiếc rằng các người chỉ là nhân vật do thần sáng chế! Thật hay ảo, chính ta cũng không rõ ràng! Vận mệnh khó lường vậy.”

“Cần phải làm lại chút kí hiệu!”

Cường đưa tay rút lại một nhánh cây, lại dùng đao khoan một lỗ trên mặt đất và cắm vào đó, xong hắn nện chặt lại.

“Chúng ta đi! Mọi người nhớ nâng cao tinh thần hết mức!”

Tạ Thế Kiệt vung tay lên, dẫn đầu đoàn người tiến về phía đồng cỏ xa xa. Nơi phát ra tiếng kêu cứu.

Rất nhanh, mọi người liền chạy vội tới một khối dài đồng cỏ và nguồn nước địa phương, đây là một mảnh ước chừng nửa người sâu đồng cỏ, thậm chí có cả một nguồn nước nhỏ róc rách cạnh đó.

Thanh niên trẻ tuổi kia giờ phút này vậy mà nửa thân trần lấy nằm ở bên bụi, bốn phía lá nhỏ vương vãi khắp nơi, lác đác trên từng ngọn là máu tươi.

Cổ họng của hắn bị cắn ra, lộ ra một cái lỗ sâu đến tận xương, máu tươi chính từ nơi này lỗ thủng ồ ồ chảy ra.

Trần Anh Chí đến hai bước, thò tay thử thử hô hấp của hắn cùng tim đập, sau đó lắc lắc đầu nói: "Chết rồi."

Kỳ thật, nhìn cậu thanh niên mặt mũi tràn đầy hoảng sợ vặn vẹo cùng trợn to ngốc trệ con mắt, mọi người đều biết rõ, hắn đã chết.

Bầu không khí một mảnh trầm mặc.

“Cậu ta như thế nào sẽ tựu chết rồi? Rốt cuộc là bị ai gϊếŧ?" Thân hình cao lớn, tứ chi phát triển, trong đầu toàn cơ bắp Hồ Quốc Trung gãi gãi đầu phát, nói ra trong lòng mọi người nghi hoặc.

Tạ Thế Kiệt nhẹ nhàng hít một hơi, trong không khí, mơ hồ có chút mùi máu tươi, mở miệng nói:

"Là bị cỡ lớn mãnh thú cắn chết đấy."

“Cỡ lớn mãnh thú, nhưng ở đâu ra chứ?”

Cường trầm giọng:

“Chỉ sợ là loại kia thông báo ở tiền trạm – Bì Trảo Thú!”

Nghe được thanh âm của Cường, tất cả mọi người nhịn không được nắm chặt trong tay đoản đao. Đây là bảo mệnh bọn họ vũ khí.

“Nhưng nếu gϊếŧ người mà tình trạng như vậy. Chỉ sợ nó còn chưa đi xa!”

Phan Văn Thông hốt nhiên hét lớn, mặt mũi tràn đầy sợ hãi. Hắn lấy tốc độ cự nhanh né xa khỏi bụi cây cùng thi thể, chui vể phía chót đoàn đội. Miệng còn lắp bắp:

“Lui lại, tất cả lùi lại!”

Mọi người nghe được lời này, tất cả đều trong lòng rùng mình, bản năng hướng phía sau co rút.

Gần như là cùng lúc đó, dị biến xuất hiện.

Tê … Grào …!

Trầm thấp âm thanh phát ra từ bụi cỏ hướng bắc gần đó.

Ai cũng không ngờ rằng, ngay tại lùm cây thấp tè tè bên cạnh, không hề dấu hiệu đập ra một cái toàn thân mọc ra như là da đen nhánh, hai trảo thô to mãnh thú.

“Đại tinh tinh …? “

“Tất cả …. Mau lùi lùi!”

Hoảng sợ thét to một tiếng, đoàn người cố gắng tẩu thoát ra khỏi khu vực con quái vật càng nhanh càng tốt.

Nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy.

Chỉ thấy miệng của nó há lớn ra, cả thân thể giống khỉ đột, nhưng chiều cao thì không đạt tới, cả thân hình nó vươn lên phảng phất như một thanh niên trưởng thành.

Rống … rống …!

Gào rú hai tiếng, thanh trảo sắc nhọn từ tay con quái vung mạnh ra.

Phốc …!

Một thanh niên nhân thân thể gầy gò ốm yếu, tại lúc nãy hoảng sợ quá mức không kịp tránh né, bản thân lại ở đủ gần, đã ăn trọn một trảo sắc bén của con quái vật.

“Ta … ta …!”

Nấc lên hai tiếng cuối cùng, máu từ trong bụng cùng miệng trào ra. Thanh niên nhân ngoẹo đầu sang một bên, lập tức tắt thở.

“Tê … tê …!”

Bì Trảo Thú híp lại đôi mắt màu đen pha lẫn đỏ tươi yêu dị của nó. Trông con quái cực kì hưởng thụ với dòng máu tươi còn dính dính trên từng căn móng vuốt.

“Mọi người … tụ tập lại … Dùng vũ khí gϊếŧ nó!”

Tạ Thế Kiệt rút trong tay đoản đao ra, đối với tập thể la lên thật to. Bởi vì giác quan thứ sáu của hắn đã phát ra nguy hiểm chưa chí mạng. Con quái đang muốn tiếp tục ra tay.

Nhưng nói thì chậm, thực tế lại rất nhanh. Ngay khi Tạ Thế Kiệt vừa mới phát ra cảnh báo, Bì Trảo Thú rống lên hai tiếng ác hàn. Bốn chân nó co lại bắn đến phía trước với một tốc độ kinh khủng.

“Mau tránh ra …!”

“Không kịp …!”

Hai thanh trảo sắc bén, giống như lưỡi liềm tử thần gieo rắc chết chóc, tức thì đâm trúng một người trung niên.

Xoẹt …!

Máu tươi văng tung tóe, bốn phía một màu đỏ thẫm.

Ruột gan của người đàn ông bị phơi bày ra ngoài, thậm chí còn có một ít treo lủng lẳng tại Bì Trảo Thú Móng vuốt.

Nhưng điều này cũng làm cho tốc độ của nó chậm lại.

“Chết đi quái thú …!”

“Nhanh chém gϊếŧ nó!”

Cùng lúc đó, hai đầu bóng loáng lưới đao lấy thế như sét đánh chém thẳng vào xương sống con quái vật.

“Lui ra… cẩn thận nó phản kích!”

Vừa chém ăn một đao, Cường vội vàng hô bên cạnh Hồ Quốc Trung né sang một bên.

Grào …!

Mặt đất lập tức bị bổ thành một ái lỗ sâu hoắm.

Cường cùng Hồ Quốc Trung vẻ mặt kinh sợ

Nếu khi nãy hắn không la lên để tránh né kịp thời, có lẽ hai người vận mệnh đã không khác trung niên nhân.

“Chém …!”

Phốc …xuy!

Đằng sau, Tạ Thế Kiệt cùng Trần Anh Chí vung đoản đao của mình bổ thẳng vào đầu con quái.

Phập!

Thanh âm giòn tan, giống như xách dao phay chặt vào đậu hũ vậy.

Không, phải nói là đao này quá mức sắc bén.

Tuy rằng chỉ là phàm cấp cấp thấp, nhưng hi hữu bên dưới không có cách nào ngăn chặn được lực sát thương của nó.

Tê …. Grao …!

Bị bổ trúng đầu, đao đã đâm đến tận óc, Bì Trảo Thú rít lên đau đớn, đuôi nó quẩy mạnh hai phía, đập đến Hồ Quốc Trung văng xa ra ba bốn mét, kêu lên đau đớn. Hai thanh trảo quơ quào bốn phía, hi vọng kéo thêm đệm lưng chết theo.

Nhưng tất cả đã hết!

Hay nói cách khác, từ lúc đoản đao kia cắm vào trong đầu của nó, mọi thứ đã chú định xong xuôi.

Chi …. Chi …!

Kêu lên hai tiếng vô nghĩa, Bì Trảo Thú cuối cùng chống đỡ không nổi, cả thân hình to lớn của nó ngã rụp xuống. Đánh dấu sự thắng lợi của đoàn người.

Nhưng thực sự có phải hay không?

Đoàn người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng hội tụ về một vị trí. Nơi đó, Cường đang ôm kẻ xấu số gặp nạn kia.

“Ta …. Ta … không muốn chết!”

Trung niên đại thúc giờ đây đã hấp hối. Máu chảy xối xả quá nhiều, ruột hắn thậm chí còn lòi ra ngoài. Nếu là bệnh viện cấp cao, may ra còn chút hi vọng sống, nhưng trong hoàn cảnh này, ai cũng biết, thương thế như vậy khẳng định phải chết.

Cái này trung niên nhân, mặc dù Cường cũng không biết rõ tên, nhưng cũng rất hữu hảo với bọn hắn. Trên đường cũng đã không ít lần nhắc nhở Cường và Anh Chí cẩn thận, nhưng không ngờ nay lại ngã xuống ở nơi đây.

“Ta c… òn … vợ con … Ta muốn chăm sóc họ!”

“Chú Khá … chú đừng nói nữa!

Tạ Thế Kiệt hai mắt đỏ bừng, quỳ xuống bên cạnh. Dẫu cho chẳng có ai rõ ràng quan hệ giữa hai người, nhưng ắt hẳn phải là cực kì thân thiết.

“Thế Kiệt … Là cháu à … Ta … biết … t..a … khó lòng qua … nổi. Nhớ chăm sóc giùm qua … thân …!”

Khá không kịp nói hết câu, thân thể bỗng nhiên co rúm lại, một đôi mắt mở ra thật lớn. Phảng phất như đang hồi tưởng lại thứ gì.

Tuy nhiên ngày thường không nói gì, nhưng Khá minh bạch, vợ mình ở sâu trong nội tâm, còn là rất khó qua đấy, nàng rất muốn cùng cha mẹ hòa hảo.

Hiện tại thật vất vả cha mẹ vợ nghĩ thông suốt, muốn tiếp nhận gia đình nhỏ của Khá rồi, bọn hắn mang theo con trai, Nhưng dùng một nhà đoàn tụ rồi, đây là cỡ nào hạnh phúc tràng diện, bà xã sẽ cỡ nào vui vẻ ah, nhưng là bây giờ... Hiện tại hắn nhìn không tới rồi.

Hắn đã không còn cơ hội gặp mặt họ lần cuối, rốt cuộc nhìn không tới người mà mình yêu tha thiết khuôn mặt tươi cười, cũng không thể lại ôm con của mình nữa.

Cường không biết nên nói cái gì, những người khác cũng yên lặng xem trên mặt đất giãy dụa lấy Khá, nhìn xem ánh mắt của hắn bắt đầu tán loạn, nhưng trong ánh mắt nước mắt, lại bừng lên luyến tiếc mãnh liệt.

Từ lúc tham gia đoàn tàu, gặp phải quái vật gϊếŧ người, hắn không khóc. Tham gia đội ngũ, tao ngộ nguy hiểm cùng tử vong, Khá không khóc. Nhưng nghĩ đến vợ con, nước măt hắn lại trào ra không ngừng được.

“Ta không thể chết được... Vợ con không thể không có... Ta..."

Khá đột nhiên phát ra gào khóc, càng như hồi quang phản chiếu, trong thân thể, cũng không biết nơi nào đến lực lượng, mạnh bắt lấy tay Cường, vậy mà theo trên mặt đất mà ngồi dậy, l*иg ngực lập tức thoáng cái hoàn toàn liệt ra.

Cường lắp bắp kinh hãi, những người khác cũng vội vàng tiến lên một bước, sau đó, liền thấy được Khá một đôi đồng tử phóng đại, đầu thoáng cái thả xuống xuống dưới.

Hắn đã chết.

P/S: Ta muốn hỏi đọc giả, bi kịch này nên tiếp tục, hay là ta nên biến nó trở thành không bi thương cố sự.

“Đánh cuộc vận may thôi! Ta cũng không tin nhiều như vậy món đồ lại quay không dính cái nào tốt…”

Cường nhìn sáng đến lóa mắt từng dòng kim sắc chữ lập lòe mà tim nhảy lên thình thịch.

“Áo giáp phàm cấp ( cấp trung) … Cấp trung – chẳng lẽ cái này ngăn được tấn công của hi hữu quái? Ồ Bản đồ quái vật tại chỗ ( hàng dùng một lần) …”

“Quá phế!”

Cường lắc lắc đầu. Quay dính cái này không hẳn là cùi, nhưng chắc chắn nó là thứ yếu nhất trong mấy món bảo vật ở luân bàn.

“Tiếp theo … Gen sinh mệnh bí thuật? WTF … Nghe trâu bò vc? Nhưng mà mình không hiểu khỉ khô gì cả!”

“Dị năng ( sơ cấp cấp thấp) …? Cái này tốt …”

“Lương thực năm ngày???”

“Cái này không ổn tí nào …!”

“ năng lượng. Đồ tốt!”

“Cầu trời cho con dính dị năng hay năng lượng đi!”

Cường nhắm mắt cầu trời khấn phật. Có lẽ trong mấy đồ vật vừa xem xét, chỉ có hai cái như vậy ngon lành nhất … Những thứ khác tuy xài được nhưng mà thấy lợi ích chả bao nhiêu.

“Còn lại mỗi một cái …! Rốt cuộc là gì đây? “

Cường đưa mắt về dòng chữ nằm phía kế chót, nó rất ngắn, ngắn hơn nhiều so với những đồ vật khác.

“Tước đoạt ( sử dụng một lần)?”

“Hửm … tước đoạt?Tước cái gì? Tước thằng nào mới được?”

“Kệ bà nó … cứ quay thôi! Có dính cũng là số trời!”

Vừa đi theo đội ngũ, Cường nháy mắt làm ra quyết định. Điều đó chỉ tốn chừng vài giây mà thôi.

Nhưng có lẽ đây là cơ hội để hắn đổi đời trong cái thế giới này.

“Vận Mệnh Luân Bàn. Khởi động!”

“Bíp … Thiên Tuyển giả xác nhận bắt đầu … Tiến hành lấy ra …!”

“Lạy ông bà phù hộ … con dính cái dị năng đi, không thì điểm năng lượng hoặc áo giáp cũng được.”

Vốn dĩ hắn không biết điểm năng lượng có tác dụng thế nào. Thế nhưng nhìn vào nhiệm vụ … Đánh chết quái cấp ba tương đương với năng lượng.

Điều này có nghĩa là gì?

Nó có nghĩa hắn sẽ trước các thiên tuyển khác chiếm hữu tiên cơ cực lớn.

Kim sắc mũi quay từ từ xay dần, koong nhanh không chậm, nhẹ nhàng lướt qua từng phiến đồ vật một.

“Đừng, qua cái bản đồ …. Đừng dính bản đồ!”

Cường suýt nữa thì chắp tay niệm Nam Mô A di đà phật khi thấy mũi kim ngập ngừng giữa gen sinh mệnh bí thuật cùng bản đồ quái vật … May là nó qua luôn, méo chọn ai hết.

“Tiếp theo … lại tới? Dị năng … @ cho ta dị năng!”

Cường trong lòng la hét,mắt đỏ lom nhìn khung hình có tiêu ký hai chữ “dị năng “. Nhưng nó chỉ hơi nhấp nhô rồi bỏ hẳn, phóng tới dòng kế tiếp.

“ năng lượng?”

Cường thót mình, nín thở, tim đập thình thịch. Mũi quay đang ngập ngừng … Một giây … hai giây … Qua luôn???

“Cái đệch!”

Thầm mắng một câu trong lòng, Cường mắt hơi nguội lạnh. Bây giờ chỉ còn áo giáp phàm cấp (cấp trung cùng “Tước đoạt”.

“Dính áo giáp cũng được. Ít ra không quá thua lỗ!”

Mong ngóng nhìn đến con quay dừng tại chỗ áo giáp…

Nhưng lần này … Nó tiếp tục không nhìn niềm ước ao nhỏ bé của Cường.

“Bíp … Chúc mừng Thiên Tuyển giả nhận được “ Tước đoạt “. Xin mời cố gắng vận dụng thật tốt để sống sót!”

“Vận mệnh luân bàn đã đóng, xin mời sử dụng lần sau!”

“Đậu …? Cái clgt gì thế?”

Cường mặt đen thui. Hắn thật muốn đập cái tay mình ra xem nó có bao nhiêu đen mà làm ăn như ***

“Thây kệ … Tước đoạt nghe cũng khá hổ báo …. Có lẽ nó có được công dụng ngon ngon gì cũng tốt!”

Mắt thấy đoàn người sắp đi vào một tuyến rừng rậm. Cường tranh thủ tra xét thật nhanh.

“Tước đoạt … Chân thần ban cho ngươi khả năng, hướng quái vật mà bản thân đã gϊếŧ lấy của nó một hạng năng lực. Hóa thành của mình.”

…..

“Thứ này không quá tồi!”

Cường thở phào một hơi, gánh nặng giống như có trút ra bớt.

Kĩ năng như thế, nếu sử dụng hợp lý, có lẽ không yếu tại dị năng. Chẳng qua là đánh gϊếŧ quái vật cùng chọn lựa mà thôi.

Chỉ mong vậy đi.

Quái vật ơi … cho tao chút lực đi nhá.

Cường âm thầm khấn.

(Cho lực rồi chết lúc nào méo hay …!)

Tuýt …!

“Tất cả dừng lại!”

Đúng lúc này, Tạ Thế Kiệt dẫn đầu đoàn người bỗng la lớn.

“Có chuyện gì thế anh Kiệt?”

“Có quái vật hả …?”

“Mọi người cảnh giác!”

Hơi nhíu mày lại, Kiệt không để ý đám người đang nhốn nháo, hắn chỉ chăm chú xem xét xung quanh hoàn cảnh.

Trực giác của Kiệt rất nhạy, sự nhạy bén đó đã thể hiện ngay từ lúc hắn còn nhỏ, và cũng cứu hắn rất nhiều bàn thua trông thấy.

Khi đi qua vùng đất này, chuẩn bị tiến thêm một bước, hốt nhiên tim hắn có cảm giác loạn đập, cứ như là có một con thú săn mồi dữ tợn đang nhe nanh múa vuốt chờ bọn họ vậy.

“AA …!”

Từ đằng sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng hét thảm rồi im lặng.

Đám người hiển nhiên giật mình, nhanh chóng lùi lại, tụ tập quanh nhau thành một vòng tròn cảnh giác bốn phía.

“Cái kia … Không phải thằng nhóc bị rơi đầm lầy. Chúng ta mới bảo nó thay đồ nhanh rồi qua đây cơ mà!”

“Chỉ sợ là cậu ta đã gặp nạn rồi!”

Trịnh Đồng Văn run run tay khẽ nói.

“Quái vật muốn tới sao?”

Bên cạnh Cường một thanh niên dáng người nhỏ bé, thân hình loắt choắt dè dặt hỏi. Trong giọng nói ấy không che dấu được vẻ sợ hãi.

“Cứ bình tĩnh! “

Cường nhìn đội ngũ do ba mươi hai con người gộp lại, vỗ vỗ vai hắn đáp.

“Đông đúc như vậy, cho dù quái vật muốn tới, chúng ta cũng có thể dùng nhân số đề chết nó. Huống hồ gì mọi người còn có vũ khí.”

Cường đập đập tay vào lưỡi đao bóng loáng trong tay, thong thả nói.

“Tất cả cần bây giờ chính là quan sát thật kĩ dộng tĩnh khắp nơi. Tôi nghi rằng quái vật sẽ ẩn núp để đánh lén chúng ta!”

“Thế nhưng tên nhóc kia … Liệu nó đã chết hay chưa? Đây là một mạng người a! Nếu còn sống sờ sờ mà chết vì cứu trợ không kịp, tôi sợ sẽ phải áy náy suốt đời!”

Hà Cẩm Lệ nói xong, quay đầu nhìn Tạ Thế Kiệt và hỏi:

“Anh cảm thấy thế nào?”

“Nhân mạng quan trọng!”

Tạ Thế Kiệt chỉ suy nghĩ thoáng chốc rồi làm ra quyết định ngay tức thì. Điều này khiến Cường phải thoáng lau mắt nhìn hắn.

Thỏa thỏa có tư chất lãnh đạo, nếu thả vào trong thời bình, tất làm nên một phen sự nghiệp.

“Tiếc rằng các người chỉ là nhân vật do thần sáng chế! Thật hay ảo, chính ta cũng không rõ ràng! Vận mệnh khó lường vậy.”

“Cần phải làm lại chút kí hiệu!”

Cường đưa tay rút lại một nhánh cây, lại dùng đao khoan một lỗ trên mặt đất và cắm vào đó, xong hắn nện chặt lại.

“Chúng ta đi! Mọi người nhớ nâng cao tinh thần hết mức!”

Tạ Thế Kiệt vung tay lên, dẫn đầu đoàn người tiến về phía đồng cỏ xa xa. Nơi phát ra tiếng kêu cứu.

Rất nhanh, mọi người liền chạy vội tới một khối dài đồng cỏ và nguồn nước địa phương, đây là một mảnh ước chừng nửa người sâu đồng cỏ, thậm chí có cả một nguồn nước nhỏ róc rách cạnh đó.

Thanh niên trẻ tuổi kia giờ phút này vậy mà nửa thân trần lấy nằm ở bên bụi, bốn phía lá nhỏ vương vãi khắp nơi, lác đác trên từng ngọn là máu tươi.

Cổ họng của hắn bị cắn ra, lộ ra một cái lỗ sâu đến tận xương, máu tươi chính từ nơi này lỗ thủng ồ ồ chảy ra.

Trần Anh Chí đến hai bước, thò tay thử thử hô hấp của hắn cùng tim đập, sau đó lắc lắc đầu nói: "Chết rồi."

Kỳ thật, nhìn cậu thanh niên mặt mũi tràn đầy hoảng sợ vặn vẹo cùng trợn to ngốc trệ con mắt, mọi người đều biết rõ, hắn đã chết.

Bầu không khí một mảnh trầm mặc.

“Cậu ta như thế nào sẽ tựu chết rồi? Rốt cuộc là bị ai gϊếŧ?" Thân hình cao lớn, tứ chi phát triển, trong đầu toàn cơ bắp Hồ Quốc Trung gãi gãi đầu phát, nói ra trong lòng mọi người nghi hoặc.

Tạ Thế Kiệt nhẹ nhàng hít một hơi, trong không khí, mơ hồ có chút mùi máu tươi, mở miệng nói:

"Là bị cỡ lớn mãnh thú cắn chết đấy."

“Cỡ lớn mãnh thú, nhưng ở đâu ra chứ?”

Cường trầm giọng:

“Chỉ sợ là loại kia thông báo ở tiền trạm – Bì Trảo Thú!”

Nghe được thanh âm của Cường, tất cả mọi người nhịn không được nắm chặt trong tay đoản đao. Đây là bảo mệnh bọn họ vũ khí.

“Nhưng nếu gϊếŧ người mà tình trạng như vậy. Chỉ sợ nó còn chưa đi xa!”

Phan Văn Thông hốt nhiên hét lớn, mặt mũi tràn đầy sợ hãi. Hắn lấy tốc độ cự nhanh né xa khỏi bụi cây cùng thi thể, chui vể phía chót đoàn đội. Miệng còn lắp bắp:

“Lui lại, tất cả lùi lại!”

Mọi người nghe được lời này, tất cả đều trong lòng rùng mình, bản năng hướng phía sau co rút.

Gần như là cùng lúc đó, dị biến xuất hiện.

Tê … Grào …!

Trầm thấp âm thanh phát ra từ bụi cỏ hướng bắc gần đó.

Ai cũng không ngờ rằng, ngay tại lùm cây thấp tè tè bên cạnh, không hề dấu hiệu đập ra một cái toàn thân mọc ra như là da đen nhánh, hai trảo thô to mãnh thú.

“Đại tinh tinh …? “

“Tất cả …. Mau lùi lùi!”

Hoảng sợ thét to một tiếng, đoàn người cố gắng tẩu thoát ra khỏi khu vực con quái vật càng nhanh càng tốt.

Nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy.

Chỉ thấy miệng của nó há lớn ra, cả thân thể giống khỉ đột, nhưng chiều cao thì không đạt tới, cả thân hình nó vươn lên phảng phất như một thanh niên trưởng thành.

Rống … rống …!

Gào rú hai tiếng, thanh trảo sắc nhọn từ tay con quái vung mạnh ra.

Phốc …!

Một thanh niên nhân thân thể gầy gò ốm yếu, tại lúc nãy hoảng sợ quá mức không kịp tránh né, bản thân lại ở đủ gần, đã ăn trọn một trảo sắc bén của con quái vật.

“Ta … ta …!”

Nấc lên hai tiếng cuối cùng, máu từ trong bụng cùng miệng trào ra. Thanh niên nhân ngoẹo đầu sang một bên, lập tức tắt thở.

“Tê … tê …!”

Bì Trảo Thú híp lại đôi mắt màu đen pha lẫn đỏ tươi yêu dị của nó. Trông con quái cực kì hưởng thụ với dòng máu tươi còn dính dính trên từng căn móng vuốt.

“Mọi người … tụ tập lại … Dùng vũ khí gϊếŧ nó!”

Tạ Thế Kiệt rút trong tay đoản đao ra, đối với tập thể la lên thật to. Bởi vì giác quan thứ sáu của hắn đã phát ra nguy hiểm chưa chí mạng. Con quái đang muốn tiếp tục ra tay.

Nhưng nói thì chậm, thực tế lại rất nhanh. Ngay khi Tạ Thế Kiệt vừa mới phát ra cảnh báo, Bì Trảo Thú rống lên hai tiếng ác hàn. Bốn chân nó co lại bắn đến phía trước với một tốc độ kinh khủng.

“Mau tránh ra …!”

“Không kịp …!”

Hai thanh trảo sắc bén, giống như lưỡi liềm tử thần gieo rắc chết chóc, tức thì đâm trúng một người trung niên.

Xoẹt …!

Máu tươi văng tung tóe, bốn phía một màu đỏ thẫm.

Ruột gan của người đàn ông bị phơi bày ra ngoài, thậm chí còn có một ít treo lủng lẳng tại Bì Trảo Thú Móng vuốt.

Nhưng điều này cũng làm cho tốc độ của nó chậm lại.

“Chết đi quái thú …!”

“Nhanh chém gϊếŧ nó!”

Cùng lúc đó, hai đầu bóng loáng lưới đao lấy thế như sét đánh chém thẳng vào xương sống con quái vật.

“Lui ra… cẩn thận nó phản kích!”

Vừa chém ăn một đao, Cường vội vàng hô bên cạnh Hồ Quốc Trung né sang một bên.

Grào …!

Mặt đất lập tức bị bổ thành một ái lỗ sâu hoắm.

Cường cùng Hồ Quốc Trung vẻ mặt kinh sợ

Nếu khi nãy hắn không la lên để tránh né kịp thời, có lẽ hai người vận mệnh đã không khác trung niên nhân.

“Chém …!”

Phốc …xuy!

Đằng sau, Tạ Thế Kiệt cùng Trần Anh Chí vung đoản đao của mình bổ thẳng vào đầu con quái.

Phập!

Thanh âm giòn tan, giống như xách dao phay chặt vào đậu hũ vậy.

Không, phải nói là đao này quá mức sắc bén.

Tuy rằng chỉ là phàm cấp cấp thấp, nhưng hi hữu bên dưới không có cách nào ngăn chặn được lực sát thương của nó.

Tê …. Grao …!

Bị bổ trúng đầu, đao đã đâm đến tận óc, Bì Trảo Thú rít lên đau đớn, đuôi nó quẩy mạnh hai phía, đập đến Hồ Quốc Trung văng xa ra ba bốn mét, kêu lên đau đớn. Hai thanh trảo quơ quào bốn phía, hi vọng kéo thêm đệm lưng chết theo.

Nhưng tất cả đã hết!

Hay nói cách khác, từ lúc đoản đao kia cắm vào trong đầu của nó, mọi thứ đã chú định xong xuôi.

Chi …. Chi …!

Kêu lên hai tiếng vô nghĩa, Bì Trảo Thú cuối cùng chống đỡ không nổi, cả thân hình to lớn của nó ngã rụp xuống. Đánh dấu sự thắng lợi của đoàn người.

Nhưng thực sự có phải hay không?

Đoàn người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng hội tụ về một vị trí. Nơi đó, Cường đang ôm kẻ xấu số gặp nạn kia.

“Ta …. Ta … không muốn chết!”

Trung niên đại thúc giờ đây đã hấp hối. Máu chảy xối xả quá nhiều, ruột hắn thậm chí còn lòi ra ngoài. Nếu là bệnh viện cấp cao, may ra còn chút hi vọng sống, nhưng trong hoàn cảnh này, ai cũng biết, thương thế như vậy khẳng định phải chết.

Cái này trung niên nhân, mặc dù Cường cũng không biết rõ tên, nhưng cũng rất hữu hảo với bọn hắn. Trên đường cũng đã không ít lần nhắc nhở Cường và Anh Chí cẩn thận, nhưng không ngờ nay lại ngã xuống ở nơi đây.

“Ta c… òn … vợ con … Ta muốn chăm sóc họ!”

“Chú Khá … chú đừng nói nữa!

Tạ Thế Kiệt hai mắt đỏ bừng, quỳ xuống bên cạnh. Dẫu cho chẳng có ai rõ ràng quan hệ giữa hai người, nhưng ắt hẳn phải là cực kì thân thiết.

“Thế Kiệt … Là cháu à … Ta … biết … t..a … khó lòng qua … nổi. Nhớ chăm sóc giùm qua … thân …!”

Khá không kịp nói hết câu, thân thể bỗng nhiên co rúm lại, một đôi mắt mở ra thật lớn. Phảng phất như đang hồi tưởng lại thứ gì.

Tuy nhiên ngày thường không nói gì, nhưng Khá minh bạch, vợ mình ở sâu trong nội tâm, còn là rất khó qua đấy, nàng rất muốn cùng cha mẹ hòa hảo.

Hiện tại thật vất vả cha mẹ vợ nghĩ thông suốt, muốn tiếp nhận gia đình nhỏ của Khá rồi, bọn hắn mang theo con trai, Nhưng dùng một nhà đoàn tụ rồi, đây là cỡ nào hạnh phúc tràng diện, bà xã sẽ cỡ nào vui vẻ ah, nhưng là bây giờ... Hiện tại hắn nhìn không tới rồi.

Hắn đã không còn cơ hội gặp mặt họ lần cuối, rốt cuộc nhìn không tới người mà mình yêu tha thiết khuôn mặt tươi cười, cũng không thể lại ôm con của mình nữa.

Cường không biết nên nói cái gì, những người khác cũng yên lặng xem trên mặt đất giãy dụa lấy Khá, nhìn xem ánh mắt của hắn bắt đầu tán loạn, nhưng trong ánh mắt nước mắt, lại bừng lên luyến tiếc mãnh liệt.

Từ lúc tham gia đoàn tàu, gặp phải quái vật gϊếŧ người, hắn không khóc. Tham gia đội ngũ, tao ngộ nguy hiểm cùng tử vong, Khá không khóc. Nhưng nghĩ đến vợ con, nước măt hắn lại trào ra không ngừng được.

“Ta không thể chết được... Vợ con không thể không có... Ta..."

Khá đột nhiên phát ra gào khóc, càng như hồi quang phản chiếu, trong thân thể, cũng không biết nơi nào đến lực lượng, mạnh bắt lấy tay Cường, vậy mà theo trên mặt đất mà ngồi dậy, l*иg ngực lập tức thoáng cái hoàn toàn liệt ra.

Cường lắp bắp kinh hãi, những người khác cũng vội vàng tiến lên một bước, sau đó, liền thấy được Khá một đôi đồng tử phóng đại, đầu thoáng cái thả xuống xuống dưới.

Hắn đã chết.

P/S: Ta muốn hỏi đọc giả, bi kịch này nên tiếp tục, hay là ta nên biến nó trở thành không bi thương cố sự.