Chương 20: Người Đây Là Nghĩ Đi Đâu Vậy?!

Bên trong Ngọc Lân cư xá.

Mẹ của Vương Hạo đi ra ngoài mua thức ăn, liền có người nhìn thấy tiến đến chào hỏi: "Ấy, bà Vương, chào buổi sáng nha!"

"U, bà Lưu, không đi ra ngoài chơi à?"

"Ta còn tưởng là ai đây, hóa ra là mẹ của tiểu Hạo ah!" Một người phụ nữ trung niên ước chừng năm mươi tuổi đứng từ xa vừa trông thấy mẹ của Vương Hạo liền chào hỏi, nói: "Nhìn sắc mặt của ngươi, không phải là gặp chuyện gì vui đấy chứ?"

"Hắc hắc, tiểu Hạo nhà ta hôm nay tìm được việc làm, cho nên hiện tại muốn đi ra ngoài mua một chút thức ăn ngon về nấu cho nó." Mẹ của Vương Hạo mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo, nói: "Nói đến cái này cũng không dễ dàng ah, hiện tại xã hội này, áp lực cạnh tranh thật sự là quá lớn!"

Người phụ nữ trung niên này trước đây cùng với mẹ của Vương Hạo có chút khúc mắc, cho nên hai người cũng không tính là thân thiết, chẳng qua hiện nay Vương Hạo tìm được việc làm, mẹ hắn rất hài lòng, những sự tình trước kia bây giờ cũng không để ý đến nữa.

Người đàn bà trung niên sắc mặt không được tốt lắm, hừ hừ nói: "Con trai của ngươi cũng có thể tìm được việc làm sao? Chuyện này đúng là cần phải chúc mừng nha! Công việc gì ah? Là làm công cho người ta? Chắc cũng chỉ tạm thời thôi nhỉ?"

"Ngươi nói như vậy là ý gì?" Mẹ của Vương Hạo sắc mặt lập tức tối sầm lại: "Tạm thời thì làm sao? Tạm thời cũng là phải dựa vào hai tay kiếm cơm! Ngươi cho rằng ai cũng như con trai của ngươi chỉ biết dựa vào nữ nhân để kiếm cơm sao?"

"Cắt, dựa vào nữ nhân thì làm sao?" Người đàn bà trung niên khinh thường nói: "Con trai của ta tên là Nhan Trị Cao! Một ngày không biết bao nhiêu nữ nhân vây quanh hắn, ai nha, cái này không muốn cũng không được ah, người ta nguyện ý cho con trai ta tiền thì biết làm sao, ngươi đỏ mắt à? Ngươi đỏ mắt cũng vô dụng!"

"Mắt của ta đỏ cái rắm! Con trai của ta không tốt sao." Mẹ của Vương Hạo phi phi mấy tiếng: "Ta cho ngươi biết, con trai của ta về sau khi mà kiếm vợ, nhất định sẽ tìm đến một người ổn định, sinh hoạt nghiêm chỉnh! Cũng không giống như con của ngươi, tương lai kết hôn, ngươi cả ngày đều phải nơm nớp lo sợ!"

Người đàn bà trung niên cười thầm: "Ta có cái gì phải nơm nớp lo sợ? Tương lai con trai của ta không chừng kiếm đến một đống lớn, đến lúc đó liền chọn cái tốt nhất! Ai nha, trên đời này người với người đúng là không có cách nào so sánh ah, luận bằng cấp, luận tướng mạo, con của ngươi chính là không bằng một phần con trai của ta, ngươi không thể thừa nhận được sao, ha ha!"

"Ngươi!" Mẹ của Vương Hạo tức khí giơ chân lên: "Hôm nay lão nương cao hứng, không chấp nhặt với ngươi!"



Hai người lại nhìn nhau không có chút nào thoải mái, kết quả thời điểm mẹ của Vương Hạo chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên tiếng động cơ ô tô oanh minh vang lên, ngay sau đó một chiếc xe Lamborghini liền xuất hiện trước mặt hai người.

"Chậc chậc chậc, nhìn xe này, con trai của ta về sau nhất định sẽ mua đến một chiếc!" Người đàn bà trung niên vừa nhìn thấy xe này con mắt đều bốc lên kim quang: "Không được, ta phải nói cho nó biết một tiếng, tìm vợ ah, nhất định phải tìm người có tiền!"

"Ngươi liền cả một đời đều gọi con trai của ngươi ăn bám đi!" Mẹ của Vương Hạo không khỏi phi một tiếng, kết quả mới vừa nói xong cũng liền sửng sốt .

Chiếc xe Lamborghini đứng ở dưới lầu nhà mình, tiếp đó cửa xe mở ra, con trai bảo bối Vương Hạo của nàng từ trong xe bước ra.

Người đàn bà trung niên trực tiếp sửng sốt: "Tình huống như thế nào đây?!"

Sau đó nàng liền thấy chủ nhân của chiếc xe tiếp theo đi ra, một cô gái xinh đẹp từ trên xe bước xuống làm cho hai tròng mắt của nàng muốn rớt ra ngoài. Cô gái xinh đẹp căn bản không có để ý đến nàng, chỉ là nhìn xem căn nhà ở trước mặt, sau đó hỏi Vương Hạo: "Nhà ngươi chính là ở nơi này?"

"Ân, là ở chỗ này..." Đang khi nói chuyện Vương Hạo đã thấy mẹ mình ở đây, lập tức kinh ngạc: "Mẹ, người làm sao lại ở nơi này?"

Nghe lời nói của Vương Hạo, nữ nhân kia nhìn về phía mẹ Vương Hạo mỉm cười nói: "Dì, người khỏe chứ?"

"Tốt, tốt a!" Mẹ của Vương Hạo trên dưới quan sát nữ nhân này vô cùng tỉ mỉ, càng xem càng rất yêu thích: "Ai nha, cô nương này rất dễ nhìn, tốt, tốt, ha ha, các ngươi người trẻ tuổi tiếp xúc nhiều, ta sẽ không ở đây quấy rầy. Đúng, ta nói khuê nữ ah, hôm nay có chuyện gì không? Không có việc gì thì ở lại cùng ăn cơm trưa với chúng ta? Ta gọi ba của hắn cũng trở về?"

"Mẹ, ngươi cũng không sợ hù người ta bỏ chạy sao?" Vương Hạo nhanh tay đẩy mẹ hắn đi: "Ta mang nàng đi lên nhìn một cái rồi đi!"

"Đúng đúng, các ngươi trò chuyện của các ngươi đi! Cha ngươi đi cung văn hoá tìm người chơi cờ tướng, ở trong nhà không còn có ai!" Mẹ của Vương Hạo cả người đều dập dờn, cười mị mị nhìn người đàn bà trung niên một chút, như muốn hát lên: "Ai nha, xem ra ta đây là không cần kiếm nữa nha, một cái đã đủ rồi, một cái cũng hơn một trăm ah, ha ha ha ha ha! Mua thức ăn thôi, hôm nay thời tiết thật tốt ah, tâm tình cũng tốt, ha ha ha ha!"

Người đàn bà trung niên sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hung dữ dậm chân một cái, xoay người rời đi .



Tràng diện hôm nay đối với nàng đả kích có chút lớn!

Hai nữ nhân trong nháy mắt đi xa, chỉ để lại Vương Hạo đứng ở trong gió rối như tơ vò.

Cái gì gọi là các ngươi trò chuyện của các ngươi, trong nhà không có ai ah?!

Người đây đều là nghĩ đi đâu vậy?! Ta bây giờ là đang bị bắt cóc có được không?! Mặc dù là ta đã cứu nàng, hiện tại nàng đối với ta thái độ đại khái có lẽ là tốt một chút, thế nhưng đó cũng là ở vào thời kỳ nguy hiểm có được hay không?

Có trời mới biết phi thường không may có kết thúc hay không ah!

Một phần vạn va chạm gây gổ đâu?! Ah, nàng giống như là mang theo roi điện, vậy vạn nhất lỡ tay bóp cò thì nguy ah!

Ta và nàng không phải là sẽ phát sinh ra chút gì? Phát sinh chút gì về sau có phải hay không là sẽ xuất hiện ra cái hậu quả thế nào? Có thể hay không bị người trong nhà nàng truy sát? Truy sát về sau có thể hay không sẽ phát sinh ra cái gì ngoài ý muốn nữa? Cái thế giới này có thể hay không vì vậy mà hủy diệt?!

Ca thật không dám cam đoan ah!

Rất rõ ràng, nữ nhân kia đều không suy nghĩ nhiều như vậy... Nàng nhìn Vương Hạo: "Tốt, lên lầu đi."

Lúc này thanh âm nói chuyện của nàng muốn nhu hòa hơn rất nhiều, nghe rõ ràng là chẳng phải lạnh lùng như trước.

"Đi thôi!" Xuất thẻ ra vào xoát một chút, một lúc sau có tiếng thang máy mở ra, Vương Hạo không ngừng cầu nguyện: "Ông trời phù hộ, thang máy tuyệt đối đừng xảy ra chuyện xấu nữa ah!" Nếu là đổi thành người khác có lẽ thang máy hỏng khả năng vẫn là chuyện tốt, dù sao cùng cô em xinh đẹp như vậy ở chung một cái thang máy hư đây chính là sự tình vô số nam nhân ước mơ, bảo đảm không cho phép phát sinh điểm gì chứ. Nhưng là rơi ở trên người của Vương Hạo thì chuyện này...

Hắn nhưng là nhớ kỹ nữ nhân này trên người mang theo một cây súng điện 60 vạn volt! Nếu như thang máy thật sự bị cháy đen, nhất định là không thể đi ra, không có ai đến cứu được a!!!