Cót két!
Dưới thân truyền đến âm thanh xương cốt bị đè gãy, Slime cũng là một mặt mờ mịt, thậm chí buồn ngủ.
- Khế ước linh của ta bị thương?
Trịnh Dịch đột nhiên cả kinh, cái này mẹ nó cũng quá nhanh rồi, bị gϊếŧ trong một giây?
Hắn ta bất chấp lo lắng nhìn Khô Lâu binh, bản thân đã bị kéo vào gian phòng nhà vệ sinh.
- Cứu mạng! Cứu mạng!
- Kêu đi, kêu đi, ngươi gọi rách cổ họng cũng vô dụng.
Vẻ mặt Trần Thư cười bỉ ổi, hiển nhiên là một dáng của nhân vật phản diện.
- Rách cổ họng...
Không biết đầu Trịnh Dịch hỗn loạn hay là mắc bệnh, vật mà thật sự bắt đầu la rách cổ họng.
Ầm!
Một quyền của Trần Thư nháy mắt khiến hắn ta câm miệng.
- Ừm? Ngươi có phải cảm giác bản thân rất hài hước hay không?
Trịnh Dịch không ngừng kêu thảm, giờ phút này trong lòng hắn ta đã tràn ngập tuyệt vọng, sao bản thân lại chọc phải tên ôn thần này vậy chứ?
- Trịnh Nam cũng dám gọi Ngự Thú Sư trong xã hội đến đối phó ta, Trần thúc của ngươi đây không cho ngươi chút tàn nhẫn là ngươi liền không biết tại sao hoa lại nổi tiếng như vậy rồi.
Trần thúc không lưu tay một chút nào, rất nhanh đã đánh cho mặt của Trịnh Dịch đều sưng cả lên.
Mấy phút sau, Trần Thư phủi phủi tay rồi tiêu sái đứng dậy.
Về phần Trịnh Dịch thì không hề có động tĩnh gì, thỉnh thoảng lại run rẩy một thoáng, thoạt nhìn giống như bị thương nặng lắm.
Nhưng mà Trần Thư là ai? Làm sao có thể xuất hiện tình huống dùng sức quá mạnh được chứ? Tuy rằng nhìn qua thì trông tình hình của Trịnh Dịch cực kỳ nghiêm trọng nhưng rất nhanh sẽ có thể khôi phục lại, chẳng qua là sẽ thống khổ vài ngày mà thôi.
Trần Thư phủi tay rồi mở cửa phòng ra, tiêu sái đi ra khỏi nhà vệ sinh.
- Trần Thư! Quả nhiên là ngươi!
Trịnh Nam lo lắng chạy tới.
- Ồ, đây không phải là Tiểu Nam sao? Chỉ mấy ngày không gặp thôi mà đã lôi kéo như vậy rồi à?
- …
Trịnh Nam lập tức bị nghẹn lại, ngươi mẹ nó mới kéo đấy.
- Bớt nói nhảm đi, em trai của ta đâu?
Ánh mắt Trịnh Nam không tốt lắm, trong lòng đã có dự cảm xấu.
- Em trai ngươi sao? Là Trịnh Dịch à, hình như ta thấy hắn ta đi vào nhà vệ sinh nữ đấy.
Sắc mặt Trần Thư bình tĩnh, trợn tròn hai mắt đều có thể nói dối.
- Hừ! Ngăn hắn lại!
Trịnh Nam không phải tới một mình, hắn ta cố ý mang theo tận năm người. Dù sao thì hắn ta cũng sợ bị Trần Thư đánh.
Năm người còn lại hùng hổ vây Trần Thư lại, Trịnh Nam thì tiến vào trong nhà vệ sinh.
Liếc tới liếc lui, hắn ta không thấy bóng dáng em trai của mình đâu cả.
Ma xui quỷ khiến làm sao Trịnh Nam lại nghĩ đến lời Trần Thư nói vừa nãy.
Chẳng lẽ em trai hắn ta thật sự vào nhà vệ sinh nữ rồi ư?
Đột nhiên, hai mắt của hắn ta liếc qua, phòng vệ sinh cuối cùng lộ ra một cái túi, bên trên viết một chữ “Nướ© ŧıểυ” mờ mờ.
…
Lúc này Trần Thư lại đang kích hoạt lựa chọn.
【 Phương án một: Mạnh mẽ ra tay rồi lớn tiếng hô: “Ta mẹ nó muốn đánh mười tên!” Phần thưởng hoàn thành: Sức mạnh của Golden Slime tăng thêm 5% 】
【 Phương án hai: Sử dụng da rắn để di chuyển, trong miệng liên tục lẩm bẩm: “Đao quỷ vừa mở, không nhìn thấy, hóp bụng hóp bụng.” Phần thưởng hoàn thành: Tốc độ của Golden Slime tăng thêm 5% 】
【 Phương án ba: Lớn tiếng kêu cứu, cầu xin giúp đỡ! Phần thưởng hoàn thành: Thuấn Di Dược Tề. 】
【 Phương án bốn: Nói chuyện thân thiện với năm người, cố gắng biến thù thành bạn. Phần thưởng hoàn thành: Cấp bậc Ngự Thú cộng một. 】
Trần Thư có chút suy tư, mặc dù ba phương án đầu tiên cũng không tệ, nhưng cái thứ tư lại là cái mà hắn cần nhất.
Chỉ cần trở thành Ngự Thú Sư cấp năm là hắn có thể lập tức vào được lớp đặc huấn của khối mười hai.
Tuy rằng hắn cũng không dùng tới phần lớn tài nguyên trong lớp Ngự Thú, nhưng hắn có thể bán chúng đi để đổi lấy các loại Dược Tề.
- Người huynh đệ, đã lâu không gặp, lần này ngươi có thể thi đậu vào trường đại học lý tưởng không?
Trên mặt Trần Thư có ý cười hiền lành, hắn khoác tay lên vai người nọ rồi bắt chuyện như không có gì xảy ra.
- Ngươi biết ta à?
Vương Dư một mặt mờ mịt, bốn người còn lại cũng cùng có phản ứng ngớ ra.
Trần Thư thoáng cái đã chỉnh cho năm người.
- Ta là Trần Thư đó, quên rồi à?
Trần Thư nhướng mày, nhìn qua trông có vẻ mất hứng.
Vương Dư lắc đầu, vẫn là một bộ dáng đầu óc chập mạch.
- Trí nhớ kém thật đấy!
Trần Thư lắc đầu, mở miệng lừa gạt nói.
- Thật ra, quan hệ giữa ta và Trịnh Nam không tệ. Ngươi nhìn xem, hắn trông thì rất hung dữ với ta, nhưng thật ra đều là bạn bè từ nhỏ đến lớn cả đấy.
- Vậy mà ngươi còn đánh đệ đệ của hắn?
Vương Dư luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
- Đều là đùa giỡn cả thôi, với lại Trịnh Dịch cũng là tiểu đệ của ta, nếu thật sự có mâu thuẫn thì ta đã sớm chạy rồi, làm sao có thể bình tĩnh như vậy được chứ?
Trần Thư nói dăm ba câu, lừa gạt cả năm người đến mơ mơ màng màng.
...
Sau năm phút, Trịnh Nam đỡ Trịnh Dịch đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Chỉ thấy mặt mũi Trịnh Dịch bầm dập, khóe miệng đều có chút vết máu, lộ ra một vẻ cực kỳ chật vật.
- Trần Thư, con mẹ nhà ngươi…