Chương 44: Ta Không Nhìn Thấy, Ta Không Nhìn Thấy... (2)

- Không lên, đói quá, buổi tối ta mời cơm.

Trương Đại Lực nói.

- Vừa lúc, đi thôi.

Trần Thư còn có mười vạn tiền thưởng ở Trấn Linh Cục, vẫn luôn đặt trong cặp.

Hai người kề vai sát cánh rời khỏi trường học, đi tới một con đường ăn vặt ở phố Nam Giang.

Ăn uống no nê, lúc này đã là bảy giờ tối.

- Trở về đi.

Hai người vui tươi hớn hở đạp xe, chuẩn bị trở về tiểu khu.

Lúc đi qua một cửa hàng tên "Ngự Thú Gia", đột nhiên Trần Thư ngừng lại.

Loại cửa hàng này trên cơ bản đều sẽ tồn tại ở mỗi thành phố, có tác dụng chủ yếu chính là định chế lộ tuyến trưởng thành của khế ước linh, thích hợp dạng đồ ăn thức uống và dùng loại dược tề nào, khiến năng lực đại hóa nhất.

Nhân viên trong đó được gọi là Thuần Dưỡng Sư, thu phí không thấp, chỉ có phú hào người ta mới có thể đến trưng cầu ý kiến.

Mà cách cửa hàng đó không xa, cũng có mấy người xúm lại một chỗ.

Hai người đàn ông mặc tây trang màu đen vây quanh một cô gái có diện mạo xinh đẹp.

- Vương tiểu thư, tiền thiếu nợ chúng ta khi nào có thể trả hết?

Một tên đàn ông hai tay ôm ngực, ngữ khí không tốt nói.

Vương Thanh Hàn trầm mặc không nói, nàng thiếu đối phương mười vạn đồng, thiếu nợ thì trả tiền cũng là thiên kinh địa nghĩa.

- Tạm thời ta không có nhiều như vậy, nhưng rất nhanh có thể trả hết toàn bộ.

Đúng lúc này, một tiểu cô nương mang cặp sách trên lưng chạy tới.

- Chị, bài tập của ta viết xong rồi, khi nào chúng ta về nhà?

Cô bé chỉ khoảng mười tuổi, thoạt nhìn phấn điêu ngọc trác, cực kỳ đáng yêu.

Vương Thanh Hàn là thực tập sinh của "Ngự Thú Gia" tiền lương không tính là thấp, nhưng vì để cho em gái tiến hàng lễ rửa tội thức tỉnh, tiêu hết tiền tích góp, còn thiếu nợ bên ngoài.

Giá cả lễ rửa tội thức tỉnh đắt đỏ, mặc dù lễ rửa tội cấp bậc thấp nhất, cũng không phải là thứ người thường có thể gánh vác.



Tác dụng của lễ rửa tội chỉ có một, có thể nâng cao xác suất thức tỉnh tiềm lực khế ước linh.

Ánh mắt hai tên đàn ông nhìn về bé gái phía sau Vương Thanh Hàn.

- Tiểu cô nương rất đáng yêu, là em gái của ngươi?

Người đàn ông đưa tay muốn sờ đầu tiểu cô nương, lại bị Vương Thanh Hàn cản trở về.

- Việc này không có quan hệ gì với nàng, các người đừng vọng tưởng muốn đυ.ng đến em gái ta.

Vẻ mặt Vương Thanh Hàn lạnh như băng uy hϊếp.

- Hiện tại biết sợ?

Vẻ mặt người đàn ông bất thiện, hung tợn nói.

- Nếu ngươi còn không trả tiền, ta tẩy toàn bộ bài tập của em gái ngươi.

Vẻ mặt Vương Thanh Hàn ngẩn ra:???

- Hai cái đồ chơi xong đời.

Cách đó không xa, một người đàn ông đầu đinh đứng hút thuốc dưới tàng cây, thầm mắng một tiếng.

Hắn đi lên phía trước, hung hăng vỗ đầu hai người một chút.

- Thật sự là đồ vô dụng, đòi nợ cũng không biết.

Người đàn ông đầu đinh tức giận mắng một tiếng, quay đầu nhìn về phía Vương Thanh Hàn.

- Hiện tại cả vốn lẫn lãi tổng cộng hai mươi vạn, ta hy vọng mỗi tháng có thể nhìn thấy ba vạn, ngươi là công nhân của Ngự Thú Gia, tiền lương mỗi tháng ít nhất có ba vạn.

Người đàn ông chân thật đáng tin mở miệng nói.

Ở xa, Trần Thư và Trương Đại Lực dừng xe đạp công cộng lại..

Trước mắt hắn đã xuất hiện mục chọn.

【 Chọn mục 1: Che kín hai mắt, đi qua bên cạnh, không ngừng nói thầm: "Ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy..." Hoàn thành ban thưởng: Sách kỹ năng: Bạo Lực Tọa Sát. 】

【 Chọn mục 2: Quyết đoán ra tay, trợ giúp cô gái thoát khỏi khốn cảnh. Hoàn thành ban thưởng: Ngự Thú Lực trung lượng. 】

【 Chọn mục 3: Gia nhập thế lực ác, thúc ép cô gái trả tiền. Hoàn thành ban thưởng: Danh hiệu: Đã hắc hóa, hiệu quả: Tính cách khế ước linh của bản thân chuyển hóa tà ác, tàn nhẫn. 】



Vẻ mặt Trần Thư ngẩn ra, không có do dự, bước chân kiên định đi về phía trước.

- Trần Bì, nhìn ba người kia cũng không phải hiền lành gì, đừng xen vào việc người khác.

Trương Đại Lực nói.

Nếu là học sinh bình thường, hai người còn có thể xuất đầu, nhưng đối mặt với người như thế, cần phải suy nghĩ thật kỹ.

Trần Thư cũng không mở miệng, vẫn đi về phía trước như cũ.

- Ai, thôi, điên với ngươi một lần.

Trương Đại Lực xắn tay áo, tùy thời chuẩn bị ra tay.

- Tiểu tử?

Người đàn ông đầu đinh một chút liền phát hiện hai người đâm đầu đi tới.

Vừa nhìn chính là kẻ đến không thiện.

Ngay tại lúc ba người sẵn sàng trận địa đón quân địch, tùy thời chuẩn bị ra tay.

Trần Thư đột nhiên che mắt, miệng không ngừng nói thầm:

- Ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy...

- ...

Trong nháy mắt, toàn trường yên tĩnh.

Khóe miệng người đàn ông đầu đinh co rút, hắc tuyến tỏa ra, cái này mẹ nó là có bệnh đúng không?

Trương Đại Lực chỉ cảm thấy trong lòng cứng lại, không ngờ ngươi hiên ngang lẫm liệt tiêu sái đi tới như vậy, chỉ là để nói những lời này?

Anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết đâu?

Vẻ mặt Vương Thanh Hàn cũng không còn gì để nói, đây rốt cuộc là người nào, hoàn toàn không ra bài theo sáo lộ.

"Sách kỹ năng Bạo Lực Tọa Sát đã để vào không gian hệ thống."

Trần Thư đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy mục đích đã đạt được, hắn vắt chân lên cổ bỏ chạy, Trương Đại Lực theo sát phía sau.

Hai người quỷ dị đến, quỷ dị đi, không mang đi một áng mây.