Chương 2: Ta Đã Từng Nói Rồi, Hắn Siêu Dũng Cảm (2)

Ngay sau đó, trước mắt của hắn lại xuất hiện ba hàng chữ.

[Lựa chọn thứ nhất: Thành thật thừa nhận sai lầm, hứa hẹn sau này sẽ không tiếp tục phạm lỗi nữa. Ban thưởng nhiệm vụ: Ngự Thú Lực thiểu lượng]

[Lựa chọn thứ hai: giang hai tay ra, tình chân ý thiết mà nói: "Vốn định lấy thân phận học bá để ở chung với ngươi, thế mà đổi lấy lại là xa lánh. Ta lật mặt rồi, ta là học tra, ta chả biết cái gì hết!” Ban thưởng nhiệm vụ: Hỏa Diễm Dược Dịch hạ phẩm]

[Lựa chọn thứ ba: Giữ yên lặng, cúi đầu không trả lời. Ban thưởng nhiệm vụ: độ phục tùng Khế Ước Linh +1]

Hào quang của nhân vật chính?

Mặc dù Trần Thư rất mờ mịt, nhưng lực phản ứng cũng không chậm, vừa nhìn là đã biết đây chính là đãi ngộ của nhân vật chính rồi.

Xem ra hắn chỉ cần đưa ra lựa chọn là sẽ có thể nhận được đủ loại ban thưởng, tuy rằng hắn chẳng biết những phần thưởng này có tác dụng gì nữa.

Nhưng quan tâm đến nó làm gì, cứ chọn là được rồi.

Hắn liếc mắt đánh giá, đưa ra kết luận trong chớp mắt.

Ba phần thưởng của ba sự lựa chọn thoạt nhìn rất bình thường, “thiểu lượng”, “hạ phẩm”, “+1”, các loại từ ngữ này đều lộ ra vẻ qua không biết điều.

- Thật đúng là một hệ thống keo kiệt.

Tuy là phần thưởng thoạt nhìn đều rất tầm thường, thế nhưng chắc hẳn tác dụng của Hỏa Diễm Dược Dịch hạ phẩm là tốt nhất.

Về phần nội dung của những sự lựa chọn, Trần Thư chẳng thèm để tâm đến một chút nào cả, hắn chỉ quan tâm về phần thưởng mà thôi.

Thế tục lúc nào cũng khiến nam nhân trở nên không lo không sợ…

Huống chi căn cứ vào quy luật “hai ngắn một dài” (*) thông dụng, có lẽ hắn cũng sẽ lựa chọn hàng thứ hai.

(*) ngôn ngữ giới trẻ khi làm trắc nghiệm, ý chỉ khi có ba sự lựa chọn nhưng có hai câu ngắn một câu dài thì sẽ chọn câu dài.

Chỉ thấy sắc mặt Trần Thư rất thong dong. Hắn nhìn về phía Lý Viễn, thậm chí còn nhìn mọi người ở xung quanh, cứ như là một vị lãnh đạo đang thị sát vậy, còn thiếu chắp hai tay ra sau lưng, miệng lưỡi hách dịch mà thôi.

Sau đó, hai tay của hắn mở ra, một mặt tràn đầy nghiêm túc.

- Vốn định lấy thân phận học bá để ở chung với mọi người, thế mà đổi lấy lại là xa lánh.



Trần Thư nói tới đây, hắn lại thở dài một hơi.

- Ta ngả bài rồi, ta là học tra, ta chả biết cái gì cả!

Yên tĩnh!

Sự tĩnh lặng đầy chết chóc!

Thậm chí ngay cả bầu không khí trong phòng học dường như cũng đông đặc lại.

Tất cả mọi người nhìn về phía Trần Thư, vẻ kính nể trong mắt quả thật là muốn lây nhiễm cả phòng học.

Đó là tấm gương để noi theo đó!

Hỏi thử mấy người khóa trên xem có ai dám động vào họng súng của “Hắc Toàn Phong” hay không chứ?

Đây quả thực là đứng ở trên đầu sóng ngọn gió, ôm chặt lấy nhật nguyệt và xoay tròn mà!

- Trần Thư, đi theo ta đến văn phòng một chuyến!

Sắc mặt của Lý Viễn đột nhiên bình tĩnh lại, nhưng lại mang đến cho người ta một áp lực vô hình.

Nhìn thấy Lý Viễn đã rời phòng học, Trần Thư sửa sang lại áo sơ mi, đồng thời trong đầu cũng vang lên âm thanh.

- Lựa chọn thành công! Nhận được phần thưởng: Hỏa Diễm Dược Dịch hạ phẩm!

- Xét thấy kí chủ quá dũng cảm, ban thưởng thêm: độ phục tùng Khế Ước Linh +1!

- Dược dịch đã tự động để vào bên trong không gian của hệ thống!

Trần Thư chậm rãi sải bước chân đi ra khỏi phòng học, tựa như một vị dũng sĩ sắp xuất chinh vậy.

Mà tất cả các đồng học trong phòng học đều nhìn chăm chú bóng lưng của hắn, phảng phất cứ như thể muốn chờ đợi hắn khải hoàn trở về.

Một tràng gió tanh mưa máu bắt đầu ập tới.



Sau khi hai người rời đi, các bạn học mới bắt đầu lên tiếng nghị luận.

- Tình huống gì thế này? Trần Đại Bì uống nhầm thuốc à? Dũng cảm như vậy sao?

- Đây quả thực là đang gây hấn với uy nghiêm của Hắc Toàn Phong đó, thiên tài của lớp Ngự Thú khóa trên cũng không dám làm càn như vậy đâu.

- Đại lực, chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi và Trần Bì ngồi cùng bàn với nhau, chắc hẳn biết tình hình chứ hả?

Mặc dù tên của Trần Thư khá là nghiêm chỉnh, thế nhưng cách đối nhân xử thế lại vô cùng trơ tráo.

Mạch não của hắn cũng không giống như người bình thường, vậy mới đặt cho hắn cái biệt danh là “Trần Bì” này.

Trương Đại Lực đứng thẳng người lên, một mặt ngạo nghễ.

- Nói nhảm, đương nhiên bạn cùng bàn của ta chẳng phải hạng tầm thường gì rồi. Ta đã nói rồi, hắn siêu dũng cảm đó.

- Hôm nay mọi người chuẩn bị cáng cứu thương đầy đủ đi, cho dù có khiêng thì chúng ta cũng phải khiêng hắn trở về!

Mỗi người đều bày ra bộ dạng giống như đang mặc niệm vậy.

Nếu như đổi lại người khác, dám khıêυ khí©h Hắc Toàn Phong như thế này, tuyệt đối sẽ bị cho là tinh thần xuất hiện vấn đề gì đó.

Nhưng là Trần Thư, thỉnh thoảng hắn không bình thường cũng là chuyện rất bình thường.

- Nói thử xem, chuyện gì đã xảy ra?

Lý Viễn ngồi lên trên ghế ngồi trước bàn làm việc, sau đó đốt cháy một điếu thuốc.

- Lý lão sư, gần đây rất có thể tinh thần của ta xảy ra chút vấn đề.

- Ngươi đã dùng cái cớ này hai mươi ba mươi lần rồi, đổi cái khác đi.

Trần Thư:

- Ta…

Lý Viễn hút nhẹ một ngụm thuốc, hai mắt nhắm hờ lại mà nhìn về phía Trần Thư.