Chương 92: Các người đều là ma quỷ (2)

Y phục trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời nghiêng chiếu sáng, Chính Dương khí sáng chói, giống như một văn nhân tài giỏi kiên cường chính trực.

Dân chúng câm như hến, họ bất giác nhường ra một con đường cho La Hồng và Triệu Đông Hán.

Bộ khoái nhanh chóng mở hàng rào, lại chỉ La Hồng được phép vào trong, Triệu Đông Hán bị chặn lại bên ngoài.

"Không sao."

La Hồng nhẹ nhàng cười nói: "Lão Triệu chờ ta bên ngoài nha môn."

"Yên tâm, trong nha môn ta có người rồi."

Triệu Đông Hán nghe vậy thì lập tức trở nên im lặng.

La Hồng nghiêm mặt quay người, hắn biết sắp tới có thể sẽ là một cuộc ác chiến, hắn muốn gϊếŧ hai vị gia chủ ở trong nha môn, điều này chắc chắn sẽ chọc giận huyện lệnh.

Có lẽ sau ngày hôm nay, La Hồng sẽ phải dẫn La Tiểu Tiểu gϊếŧ ra khỏi huyện An Bình và vào rừng làm cướp.

Dù sao thì gϊếŧ mệnh quan triều đình là một trọng tội.

Triều đình hoàn toàn khác với Triệu phủ, Chu phủ, Vương phủ. Trong triều, cao thủ nhiều như mây, còn có vô số cường giả, hắn chỉ là một tu luyện giả Bát phẩm nhỏ bé, còn là một Tà tu, một khi bị các cao thủ trong triều bao vây và trấn áp, sợ là…Chết không toàn thây.

Vì vậy, sau khi xong vụ này, La Hồng có thể phải chuẩn bị để đưa La Tiểu Tiểu đi.

Vào huyện nha, đứng dưới tấm biển Minh Kính Cao Huyền, áo trắng trên người La Hồng tung bay.

Sau khi Lưu huyện lệnh ngồi trên án cao nhìn thấy La Hồng, vẻ mặt nghiêm nghị của ông ta đột nhiên trở nên mềm mại, giống như có người trả lại số tiền còn nợ trước đây vậy.

"La công tử, ngươi không cần quỳ, đứng cho tiện."

La Hồng sững sờ.

Gia chủ Vương gia và Chu gia đang quỳ đều rơi lệ, nhìn Lưu huyện lệnh với ánh mắt không thể tin.

Cái gì thế này? Chơi tiêu chuẩn kép đấy à?

Lúc này, bầu không khí trong huyện nha đột nhiên ngưng trệ.

Lạc Phong mặc một chiếc áo choàng đỏ thẫm, dẫn theo Tử Vi và Phương Chính chậm rãi bước vào huyện nha, ngồi trên chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn.



"Đây là Sứ giả của Đại Lý Tự, họ sớm đã điều tra mọi thứ rồi!"

"La công tử, không cần lo lắng, trên đời này, công đạo ở trong lòng người, bản quan sẽ trả lại sự trong sạch cho ngài!" Lưu huyện lệnh nói.

Con ngươi của La Hồng hơi co rụt lại, chợt thấy cơ thể có hơi lạnh.

Chỉ thấy Lưu huyện lệnh vỗ kinh đường mộc một lần nữa, ông ta trừng mắt nhìn về phía gia chủ Vương gia và Chu gia.

"Các ngươi không nói, Bản quan nói thay các ngươi!"

"Các ngươi cùng một giuộc với Triệu phủ, cấu kết với mật thám của Đại Chu, liên hợp với ngoại địch bắt cóc La tiểu thư, khiến cho La công tử phải vào Triệu phủ, sau đó còn muốn gϊếŧ người, cho nên La công tử mới gϊếŧ người của Triệu phủ, chỉ vì tự vệ, có gì là sai đâu?!"

"Hơn nữa, La công tử chỉ gϊếŧ gia chủ của Triệu gia, cũng như những người gϊếŧ hắn ở Triệu phủ, Nữ quyến và trẻ nhỏ của Triệu phủ, đều là bị Vương gia gϊếŧ chết! Chính là nhằm mục đích vu oan giá họa cho La công tử! Lòng dạ thật độc ác!"

"Đám đông bên ngoài La phủ đều là bạo dân do Vương gia chủ ngươi sắp xếp, dư luận cũng là Vương gia chủ ngươi quấy đảo."

"Những học giả Nho gia không có tiết tháo, chính là Chu gia ngươi ỷ vào mặt mũi của Chu lão Thái gia nên mới sai sử bọn họ mắng nhiếc La công tử, muốn La công tử bị ngàn người chỉ trỏ, để lại tiếng xấu muôn đời!"

"Lòng dạ các ngươi thật độc ác! Các ngươi để tay lên ngực tự hỏi chính mình, bản quan có xử oan cho các ngươi không?!"

"La công tử phá hủy kế hoạch của ngoại địch và gϊếŧ chết mật thám của Đại Chu, chính là anh hùng của huyện An Bình ta! Các ngươi có gì mà kêu oan? Các ngươi mới là khối sâu mọt u ác tính của huyện An Bình!"

Lưu huyện lệnh tức giận vỗ lên án kỷ.

Trong phút chốc, cả huyện nha đều có gió lạnh thấu xương.

Lưu huyện lệnh nhìn về phía La Hồng, sắc mặt lạnh lùng tan chảy, nói: "La công tử, ngài có oan khuất gì muốn bổ sung không?"

La Hồng: "..."

Ta, không có gì để nói.

Hả?

Hóa ra người Bản công tử gϊếŧ đều là người đáng chết hả? Bản công tử là một người tốt?

Không ... không đúng!

Sắc mặt của La Hồng biến đổi.



Nhưng Phương Chính đứng bên cạnh Lạc Phong, nhìn vẻ mặt thay đổi của La Hồng, y liền hiểu, La công tử đang lo lắng nói mà không có bằng chứng và chứng cứ sao?

"Ở trong tay ta có thư từ qua lại của ba nhà và mật thám Đại Chu cấu kết với nhau, chứng cứ vô cùng xác thực."

"Theo luật lệ của Đại Hạ, tư thông với ngoại địch, thì..."

"Gϊếŧ không tha!"

Phương Chính lãnh khốc vô tình, chữ chữ âm vang.

Trên bàn xử án, ánh mắt Lưu huyện lệnh sắc bén, trong chớp mắt, ông ta tựa như bị Đại Nho nhập hồn.

Bỗng nhiên vỗ án, nghiêm trọng quát: "Vậy thì gϊếŧ! Hành hình ngay tại chỗ!"

"Dạ!"

Khí huyết trong người bộ đầu thu phóng tự nhiên, bỗng nhiên rút đao, bóng đao hóa thành vệt trắng, nhanh chóng công kích đến, không khí dường như cũng bị vặn vẹo.

Sắc mặt của gia chủ Chu gia và Vương gia trắng bệnh, sợ vỡ mật.

Hai cái đầu to lớn bay lên dưới tấm biển Minh Kính, máu tươi bắn ba thước!

Bên ngoài hàng rào, bách tính chết lặng.

Trong chuyện có chuyện, nói gϊếŧ thì gϊếŧ, khiến bọn họ lạnh cả người.

Rất nhiều người nhìn bóng áo trắng đứng chắp tay sau lưng, cô độc dưới Minh Kính, không khỏi nghẹn lời.

Bọn họ... Hóa ra mới là ngu dân bị lừa gạt.

Khi Triệu Đông Hán nhìn thấy cảnh này, cười ha ha: "Tốt tốt tốt! Công đạo trong lòng người! Công tử nhà ta mới là một anh hùng!"

Vẻ mặt Lưu huyện lệnh tươi cười, giống như làm ảo thuật, lấy từ phía sau ra một cái cờ thưởng, cười ha hả đi về hướng La Hồng.

La Hồng nhìn Lưu huyện lệnh đang từng bước đi tới, cầm trong tay cái cờ thưởng, lại nhìn Phương Chính đang gật đầu hài lòng, còn có Triệu Đông Hán tuổi trẻ tài cao đang cười ha ha.

Các ngươi đều là ma quỷ.

La Hồng hắn… bị người ta đưa vào tròng rồi!