Chương 18: Vô Địch Là Cảm Giác Gì

"Có chút thú vị."

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt của Lạc Xuyên xuất hiện một chút hứng thú.

Hắn có thể nhận ra được, ngọc bội kia cũng không phải là muốn mang theo người thanh niên chạy trốn, mà chỉ là đưa hắn ta đến địa phương an toàn.

Cùng lúc đó, một cỗ thần niệm một mực tập trung vào Lạc Xuyên.

"Kẻ nào dám đả thương con ta!"

Một tiếng hét phẫn nộ vang lên, một chùm ánh sáng màu trắng bạc từ trong ngọc bội bên hông thanh niên phóng thẳng về phía chân trời, hóa thành một bóng người cao ngàn trượng!

Thiên địa biến sắc!

Uy áp nồng đậm gần như trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thành Cửu Diệu, vô số người bình thường và người tu luyện nhìn về phía bóng người nơi chân trời, sắc mặt thay đổi.

"Khí tức kinh khủng như thế này, chẳng lẽ là một vị tiền bối nào đó đến thành Cửu Diệu?"

"Ta là cảnh giới Thần Hồn, thế mà dưới khí tức này lại không thể nổi lên một chút lòng phản kháng nào! Rốt cuộc là người phương nào khiến cho tồn tại có cấp bậc như thế này phải hiện thân!"

"Các vị không cần phải lo lắng, thành Cửu Diệu là đế đô, còn có trận pháp hộ thành, cho dù là cao thủ Vấn Đạo cũng không có cách nào phá hỏng..."

Cùng lúc đó.

Thành Cửu Diệu, hoàng cung.

Một nam tử mắt sáng mày kiếm, đế hoàng chi khí bao quanh toàn thân, mặc long bào màu vàng, bỗng nhiên mở hai mắt ra.



Người này, chính là đế vương của Thiên Tinh đế quốc, Thiên Tinh Đại Đế, Cơ Vô Hối!

Một thân tu vi đã là Vấn Đạo cửu phẩm!

Cơ Vô Hối từ xa nhìn về phía cái bóng mờ ở nơi chân trời, trên khuôn mặt không khỏi xuất hiện vẻ nghiêm túc.

"Sở Dương Bình? Vì sao hình chiếu thần hồn của tên kia lại buông xuống nơi đây?"

"Bẩm bệ hạ, lúc trước thành vệ quân đã từng đến báo, thiếu phủ chủ Sở Vân Phi của Ngân Nguyệt phủ đã vào trong thành."

Phía sau Cơ Vô Hối, có một lão già mặc áo bào trắng, tóc hoa râm trả lời.

Lão già nhìn qua có vẻ rất bình thường, không hề khác gì những người bình thường cả.

Tuy nhiên nếu nhìn kỹ lại, hai mắt của ông ta giống như lỗ đen, có thể trực tiếp nuốt lấy tâm thần của người ta!

"Sở Vân Phi? Ha ha, như vậy xem ra, tên Sở Dương Bình kia cũng thèm muốn đồ vật bên trong dãy núi Cửu Diệu à." Trên khuôn mặt của Cơ Vô Hối xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.

"Thôi, chắc là Sở Vân Phi chọc phải vị cường giả nào đó bị đồ vật bên trong dãy núi Cửu Diệu hấp dẫn tới, nếu để cho hắn bị gϊếŧ như thế, ta cũng không dễ xử lý."

"Bạch lão, làm phiền ngươi đi một chuyến."

Bạch lão khẽ gật đầu, thân hình trực tiếp biến mất ngay tại chỗ!

"Nguyên một đám, đều muốn đến húp một chén canh, chẳng qua trước lúc này, các ngươi cũng phải cân nhắc thực lực của mình đã..."

Trong hoàng thành, giọng nói sâu xa của Cơ Vô Hối vang lên...



"Đây chính là hình chiếu thần hồn à? Nói thật thì, quả thực rất dọa người."

Lạc Xuyên nhìn lên bóng người cao ngàn trượng trên không, không khỏi cảm thán một câu.

Phải biết hiện tại khoảng cách từ chỗ Lạc Xuyên đến chỗ hình chiếu thần hồn là gần nhất, phải gánh chịu áp lực mà người thường căn bản khó có thể tưởng tượng được.

Nhưng hiện tại vẻ mặt của Lạc Xuyên vẫn rất lạnh nhạt, không hề có dáng vẻ phải chịu áp lực một chút nào.

Điều này không thể không nói một chút đến buff vô địch của hệ thống.

Lạc Xuyên tin tưởng, chỉ cần ở bên trong phạm vi mười cây số chung quanh cửa hàng, cho dù là Thánh Nhân trong truyền thuyết, căn bản cũng không tiếp nổi một quyền của hắn.

Vô địch, có đôi khi chính là tịch mịch như thế...

"Phụ thân, hắn không chỉ gϊếŧ Phúc bá, còn muốn đẩy ta vào chỗ chết!"

Sở Vân Phi ở cách đó không xa chỉ vào Lạc Xuyên kêu gào nói, không hề đề cập đến việc là do hắn ta thấy hơi tiền nổi máu tham nên rước lấy phiền phức.

Hình chiếu thần hồn to lớn của Sở Dương Bình nhìn xuống dưới, nhìn Lạc Xuyên trong cửa hàng giống như là nhìn một con kiến hôi.

"Chết!"

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, tuyên bố vận mệnh của Lạc Xuyên.

Bầu trời chẳng biết từ khi nào bỗng nhiên tối tăm xuống, sau đó một vầng trăng trong sáng xuất hiện.

Trăng sáng và mặt trời ở phía xa kêu gọi lẫn nhau, một luồng khí tức giống như hủy thiên diệt địa tràn ra!