Chương 15: Ta Mua Hết Tất Cả!

Nghe thấy có giọng nói truyền đến bên tai, Lạc Xuyên chậm rãi mở mắt ra, quan sát thanh niên kia.

Hắn ta mặc một bộ cẩm phục màu đen, thêm một cái quạt xếp đầy cợt nhả.

Thực lực của lão già bên cạnh cũng không phải tầm thường, là Vấn Đạo ngũ phẩm.

Là công tử ca trong thế lực lớn nào sao?

Lạc Xuyên thầm đoán trong lòng.

"Không bán." Lạc Xuyên lắc đầu, thản nhiên nói.

"Một trăm linh tinh!"

Trong suy nghĩ của thanh niên, một trăm linh tinh đối với tên người thường trước mắt này mà nói, đã là một khoản lớn mà cả đời cũng khó có được.

Lạc Xuyên im lặng, chẳng qua từ hàng mày hơi chau lại của hắn kia, hiển nhiên là hắn đã có chút mất kiên nhẫn.

"Một ngàn linh tinh!"

Thanh niên lại nói lần nữa, đẩy giá lên gấp mười lần.

Lạc Xuyên dứt khoát không để ý đến cái tên không biết từ đâu đến này, tiếp tục nhắm mắt nằm trên ghế phơi nắng.

Thanh niên thấy vậy, dường như nghĩ đến điều gì đó, trên mặt xuất hiện một nụ cười khẩy.

"Ông chủ, đây không phải là cửa hàng à, sao lại không thấy có hàng hóa gì thế?" Thanh niên nhìn vào trong cửa hàng, nói.

"Đồ đều ở bên trong, tự nhìn đi." Lạc Xuyên nằm trên ghế, đến mắt cũng không mở, nói: "À đúng rồi, lấy hàng hóa rồi đặt linh tinh lên quầy, mỗi người chỉ có thể mua mỗi loại một món."

Bởi vì thái độ của Lạc Xuyên, trong lòng thanh niên đã có một chút tức giận.



Hắn ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Lạc Xuyên một cái, giống như đang nhìn một người chết.

"Phúc bá, vào cửa hàng xem thử!"

Thanh niên vẫy tay với lão giả đứng phía sau rồi đi vào trong cửa hàng.

Phúc bá đánh giá xung quanh, không thấy được có chỗ nào bất thường ở trong cửa hàng.

"Coca Cola? Thanh cay? Đây là đồ bán trong cửa hàng?"

Thấy trên kệ thủy tinh có đặt vài thứ, thanh niên tò mò đi qua đó.

Sau khi nhìn thấy dòng giới thiệu bên dưới, lập tức nở nụ cười khinh thường.

"Ông chủ, công hiệu này ngươi bịa ra hả? Trực tiếp khôi phục tất cả vết thương, tăng lên một cảnh giới, lại còn có thể cộng dồn năm lần. Ha ha, theo ta được biết, cho dù là đan dược cao cấp cũng không làm được!"

"Là thật hay giả, thử một lần là biết." Giọng nói bình thản của Lạc Xuyên vang lên.

Thanh niên híp mắt lại, lấy một gói thanh cay trên kệ hàng đưa cho lão giả phía sau.

"Phúc bá, xem thử có phải thật vậy hay không."

Lão già tên Phúc bá này đã sớm đạt đến cảnh giới Vấn Đạo ngũ phẩm, hoàn toàn không sợ cái gọi là độc dược trong thế tục.

Phúc bá gật đầu, nhận lấy thanh cay.

Xé mở đóng gói, một mùi cay nồng xộc lên, nhanh chóng lan tỏa trong không khí.

"Mùi vị này?"

Không riêng gì thanh niên, mà ngay cả Phúc bá cũng không nhịn được mà trợn tròn mắt.

Bởi vì mùi hương này thật sự rất mê hoặc.



Phúc bá lấy thanh cay ra, không do dự nhiều, lập tức bỏ vào miệng.

Thanh cay vào miệng, tựa như có một ngọn lửa tràn ngập trong khoang miệng, khiến cho Phúc bá không nhịn được mà muốn hưởng thụ nhiều hơn một chút.

Nhưng lão bỗng nhớ tới lời của thanh niên, sau đó ăn hết tất cả thanh cay.

"A?"

Vài giây sau, một cơn dao động linh lực đáng sợ thổi bùng lên quanh thân của lão!

Phúc bá thoáng chốc mở to hai mắt, trong đó toàn là vẻ khϊếp sợ khó có thể che dấu.

Mà ông chủ trẻ tuổi vốn đang nằm trên ghế không biết từ khí nào đã đi vào bên trong cửa hàng, nhìn thẳng vào lão.

"Sao nào?"

Thanh niên hít sâu một hơi, hỏi Phúc bá.

Phúc bá gật đầu.

Trong lòng thanh niên không khỏi khϊếp sợ.

Vậy mà thật sự có hiệu quả như thế.

Nếu đem được hết nhiều thanh cay như vậy về Ngân Nguyệt phủ, như vậy sức chiến đấu của toàn bộ tông môn sẽ tăng lên gấp mấy lần!

"Ông chủ, ta mua hết tất cả thanh cay trong cửa hàng của ngươi! Còn có Coca Cola này nữa, ta cũng muốn tất!"

Thanh niên đè nén nỗi kích động trong lòng, hô lớn với Lạc Xuyên.

Tuy rằng chưa thử nghiệm công hiệu của Coca Cola, nhưng thanh niên cảm thấy lời giới thiệu tám chín phần mười là thật rồi.