Chương 42: Chà đạp lên tôn nghiêm.

Đồng ý trước, lại lật mặt, đây là thủ đoạn quen dùng của Giang Viêm?

Nhưng lần này Tần Nguyên Vũ đã lầm, Giang Viêm mắng một câu ngớ ngẩn rồi cúp điện thoại.

Tần Nguyên Vũ oan ức gãi đầu, sao thế, Giang Viêm có thể dùng cách này, Tần Nguyên Vũ lại không à?

Giang Viêm xin độc quyền rồi hả?

Có cái gì không hiểu thì Tần Nguyên Vũ thường hay hỏi ý kiến anh trai mình.

Tần Nguyên Văn nghe xong, cũng mắng một câu ngớ ngẩn.

"Anh, em gọi điện không phải để nghe anh mắng em." Sắc mặt Tần Nguyên Vũ khó coi, không hiểu cái mũ ngu ngốc này tại sao tự nhiên lại bị chụp lên đầu mình.

Tần Nguyên Văn nói: "Chú không thử suy nghĩ xem Ma Lão Nhị có thể lấy ra được nửa tỷ không?"

“Anh ta không có tiền chú biến ra cho anh ta à?"

Khóe miệng Tần Nguyên Vũ nhếch lên, vỗ đùi.

Đúng vậy, hóa ra là như vậy.

Anh ta gãi đầu có chút xấu hổ.

Anh trai đúng là anh trai, ăn vạ cũng phải chọn chiếc xe sang mà ăn vạ chứ, Ma Lão Nhị có thể có bao nhiêu tiền khó mà biết được.

Nghĩ kĩ rồi, Tần Nguyên Vũ cũng quên luôn việc này, năm trăm triệu đã là cái gì? Có bản lĩnh thì đi tìm Giang Viêm mà đòi, không đánh cho anh rơi ra lòng đỏ trứng của anh coi như tôi thua.

Bây giờ tập đoàn Tiên Dao việc nhiều, người cũng nhiều, phòng nhân sự thông báo tuyển người không ngừng mà cũng không theo kịp tiến độ công việc.

Người vừa mới vào công ty phẩm chất tốt xấu lẫn lộn, cũng gây ra không ít chuyện cười.

Trái lại Tô Cảnh Thắng vừa mới nhận chức đã thể hiện được năng lực.

Phát hiện vấn đề quản lí công ty, sau khi bàn bạc với Cố Tiên Dao, lập tức làm một kế hoạch ngắn hạn.

Bán bớt sản nghiệp, chỉ cần giữ lại những cái nào có chất lượng tốt nhất.

Tiến hành điều chỉnh lại tất cả tài nguyên, có vài khoản cho dù chất lượng tốt cũng không cần giữ phải, phải xác định rõ phương hướng phát triển của tập đoàn Tiên Dao.

Cố Tiên Dao chống cằm, ngón tay chậm rãi gõ gõ, trên bàn là bản đồ thành phố.

Theo sự phát triển nhanh chóng của phía Tây thành phố, giá cả của đất đai phía Đông tự nhiên sẽ hạ thấp xuống, khu chung cư này phá giá vẫn được, nhưng hiện tại lại không quá tốt để tung hàng.

Cố Tiên Dao có chút phiền não, lúc ấy chỉ nghĩ đến mua được món hời chứ quên nghĩ đến chuyện lâu dài.

Giang Viêm đứng ở bên cạnh hỏi: "Sao vậy? Mảnh đất này có vấn đề gì sao?"

Sắc mặt Cố Tiên Dao khó coi, ngẩng đầu lên rất áy náy: "Khu chung cư này vừa chững lại, tuy rằng không lớn nhưng cũng tốn không ít tiền. Tiếp tục thi công thì phải bỏ thêm vốn vào, nhưng nếu không làm như vậy thì kiểu gì cũng lỗ vốn."

"Đều tại anh, lúc đó không nên bảo mua nó."

Giang Viêm kéo tay Cố Tiên Dao, từ phía sau gác cằm lên bả vai của Cố Tiên Dao, vành tai chạm nhẹ vào tóc cô, nhẹ giọng nói: "Tại sao phải bán? Làm chút việc có ý nghĩa không tốt hơn sao?"

"Việc ý nghĩa gì cơ?" Cố Tiên Dao không dám quay đầu, nếu không thì môi sẽ chạm vào môi của Giang Viêm mất, mặt cô đỏ bừng lên.

"Làm cô nhi viện, lại làm viện dưỡng lão. Tính chất công ích, thế nào?" Giang Viêm kiến nghị.

Cố Tiên Dao hơi kinh ngạc: "Thật sao?"

Cố Tiên Dao rất bất ngờ, không ngờ rằng Giang Viêm lại có tình yêu, có ý thức trách nhiệm xã hội như vậy.

Cô khẽ cắn môi, âm thầm cân nhắc, tại sao trên người Giang Viêm lại có nhiều ưu điểm như vậy.

Cố Tiên Dao nói: "Anh cần phải suy nghĩ kỹ, cô nhi viện và dưỡng lão cần phải bỏ vốn dài hạn.""

"Em quên sao? Anh chín tuổi đã là cô nhi rồi."

Cố Tiên Dao gật đầu: "Vậy sau này cần phải đặc biệt mở ra một khoản chi riêng cho dự án công ích này rồi."

Giang Viêm cười, một tay nhẹ nhàng xoa vai của Cố Tiên Dao : "Vợ à, tập đoàn Tiên Dao là của em, làm những việc này, em biết rõ là tốt rồi. Còn anh, chỉ là đứa ở rể bám váy vợ thôi."

Ở rể?

Cố Tiên Dao thở dài, đột nhiên nảy ra một ý, nếu thật sự là ở rể vậy thì tốt biết bao.

Dường như cô bị chính ý nghĩ của mình làm cho khϊếp sợ, Cố Tiên Dao cau mày, lẽ nào mình thật sự thích anh ấy?

Cô đẩy Giang Viêm ra, nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc là tại sao anh lại đối xử với em tốt vậy?"

"Việc này phải nói từ năm năm trước..." Giang Viêm nói rất nghiêm túc.

Rất nhiều lúc, Giang Viêm từng nghĩ, có nên kể tất cả với Cố Tiên Dao hay không.

Cố Tiên Dao giơ tay cắt ngang: "Được rồi, chuyện xưa của anh em không muốn nghe."

Lần này đổi lại là Giang Viêm thở dài.

Ban đêm, Giang Viêm tìm một cái cớ đi ra ngoài từ sớm.

Giang viêm đi chưa được bao lâu, Cố Tiên Dao đã có chút đứng ngồi không yên.

Nằm xuống giường, trong lòng tất cả đều là hình bóng của Giang Viêm.

Anh ấy rốt cuộc đi làm gì?

Mặc quần áo đi xuống lầu, trong lòng rối loạn, thầm khuyên nhủ bản thân, Giang Viêm Nhất nhất định là đi bàn chuyện quan trọng gì đó.

Nhưng trong lòng luôn có một chút suy nghĩ không tốt.

Có lẽ, đây chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ.

Ngồi một mình ở vườn hoa, lòng Cố Tiên Dao rối như mớ bòng bong, thỉnh thoảng mở điện thoại di động ra nhìn thời gian.

Nhận được một tin ngắn, Cố Tiên Dao khẽ cười, đứng dậy đi ra khỏi khu nhà.

Ở ngoài khu biệt thự, cô chậm rãi đi tản bộ, thỉnh thoảng nhìn về phía hai đầu đường, lần trước, Giang Viêm mặc quần áo dính máu trở về.

Lần này thì sao đây?

Phía bên đường có một chiếc xe ánh đèn lập lòe, chìa ra một cái đầu.

"Tiên Dao, đã trễ thế này rồi còn đi lung tung ở bên ngoài là không tốt đâu. Đứa bé này, cần phải bảo vệ bản thân cho tốt."

"Sao anh lại ở đây...?"

Trong phòng tổng thống của khách sạn Holiday.

Trên người Mục Yên mặc bộ lễ phục lộng lẫy, cô ta ngồi ngay ngắn, trước mặt bày hai bình rượu vang đỏ, khuôn mặt ửng hồng đã ngà ngà say.

Cửa mở ra, Giang Viêm đi vào bên trong.

Nhìn Mục Yên suy nghĩ, kẽ nhếch miệng lên: "Cô Mục rất có nhã hứng, có điều thiếu cây nến rồi."

Sắc mặt Mục Yên u ám, dứng dậy chậm rãi tiến về phía phòng ngủ.

"Tôi chuẩn bị xong rồi, anh nhanh lên một chút."

Giang Viêm nheo lại mắt, chăm chú đánh giá.

Mục Yên được coi là mỹ nữ số một của thành phố Lăng, nhan sắc đúng là không tầm thường, mái tóc mềm mại, làn da nõn nà, đôi chân nhỏ dài thẳng tắp.

Đặc biệt là gương mặt làm cho cả thành phố Lăng phải rối loạn vì nhan sắc tuyệt đẹp ấy, phảng phất nét u buồn bi thương làm người ta càng thấy vẻ đẹp của cô ta thêm mong manh.

Nhưng dù là tuyệt sắc giai nhân như vậy, những năm đó lại tùy ý giẫm đạp lên tôn nghiêm của Giang Viêm.

Sau cái vỏ bọc hoàn mỹ đó là một linh hồn thối nát.

Khoảng thời gian đó Giang Viêm ăn không đủ no, áo không đủ mặc.

Con cháu hào môn ở thành phố Lăng đều coi đứa trẻ mồ côi từng là cháu trai nhà họ Giang phong quang một thời thành một món đồ chơi, thông qua việc nhục nhã đứa bé đỏ để thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình.

Giang Viêm đi đến trước mặt cô ta, lạnh giọng nói: "Quỳ xuống!"

"Anh..." Nước mắt của Mục Yên chảy ra, con gái nhà họ Mục cao quý là vậy, sao chịu được sự nhục nhã này: "Giang Viêm, anh đừng khinh người quá mức."

"Khinh người quá mức?" Giang Viêm lắc đầu: "So với cô, tôi vẫn không là gì."

"Cô có nhớ, bánh bao đầy sỏi?"

"Cô có nhớ, chén rượu đầy phiền muộn?"

"Có thể cô đã quên, nhưng tôi, đều nhớ rõ hết tất cả."

"Đối với nhà họ Mục, tàn nhẫn chút cũng không quá đáng."

Không ai có thể khuyên Giang Viêm thiện lương, bởi vì không ai phải trải qua cực khổ mà Giang Viêm từng phải trải qua.

Bây giờ, Giang Viêm vui mừng, vui mừng vì không phải chết, vui mừng vì gặp được Cố Tiên Dao.

Giang Viêm lại lạnh giọng quát: "Quỳ xuống!"

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Nước mắt uất ức chảy xuống.

Mục Yên chưa từng nghĩ tới, Giang Viêm đã từng sống như con chó giờ lại đứng trước mặt mình như một vị hoàng đế, bễ nghễ chúng sinh.

Chí ít, Giang Viêm có thực lực có thể làm tất cả người nhà họ Mục chết không một tiếng động.

Mục Yên không dám phản kháng, Giang Viêm dùng thực lực chứng minh, chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh gãy tay của Mục Hoành, cũng có thể làm Mục Khôn sống không bằng chết bất cứ lúc nào.

Chỉ cần Giang Viêm muốn, Mục Yên sẽ phải làm theo ý anh.

Trừ phi cô ta muốn chết.

Giang Viêm từ thế giới ngầm đi ra, Giang Viêm rất rõ ràng, dù là ở đâu, thiện lương chẳng qua chỉ là cái cớ cho sự hèn yếu.

Con người, vĩnh viễn không nên nhìn vẻ bề ngoài.

Từ từ quỳ xuống, mặt Mục Yên xám như tro tàn, nước mắt như mưa.

Nếu là đổi thành một người khác nhìn thấy Mục Yên nước mắt như mưa thế này, nhất định sẽ lập tức nhào tới thương tiếc.

Nhưng Giang Viêm thì không, anh lạnh nhạt, khuôn mặt không có cảm xúc gì nhìn cô ta.

"Nhảy đi, vừa nhảy vừa cởi!"

Mục Yên cả người run rẩy, ánh mắt quật cường nhìn Giang Viêm.

"Tôi đã đồng ý dâng mình cho anh, anh còn muốn thế nào?"

"Tôi muốn cô biến thành một con chó, một con cɧó ©áϊ." Giang Viêm hờ hững trả lời.

Mục Yên thút thít, lau sạch nước mắt, chậm rãi vặn vẹo vòng eo.

Đai lưng rơi xuống, lộ ra phần da trắng như tuyết.

"Tôi muốn tìm vui vẻ, không phải đến để nhìn cô khóc." Giang Viêm quay người rời đi: "Tôi không giống cô, không thích ép người khác làm chuyện mà họ không muốn."

"Dù cho cô không muốn, cũng phải làm ra dáng vẻ rất hưởng thụ."

“Khi nào khống chế được cô, tôi mới cân nhắc buông tha cho nhà họ Mục."

"Ngày mai, vẫn ở đây đợi tôi."

"Nhà họ Mục có thể lựa chọn chạy trốn, cô cũng có thể thử."

"Có điều, cơ hội chỉ có một lần."

Sự yếu mềm của Mục Yên cũng không khiến Giang Viêm mềm lòng, lúc ấy bọn họ có ai từng mềm lòng với Giang Viêm chưa?

Phải biết, sự ác độc của phụ nữ thì chỉ có hơn thôi chứ không hề kém đàn ông.

Chính vào giờ phút này, Mục Yên nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Viêm, giống như khắc cốt ghi tâm, hận không thể nhào tới gϊếŧ chết Giang Viêm.

Mục Yên không hề cảm thấy an năn và hối hận về những việc cô ta làm trước kia, trái lại cô ta còn nghĩ tại sao lúc trước không gϊếŧ chết Giang Viêm đi cho rồi.

Đột nhiên Giang Viêm dừng bước: "À, đúng rồi, trước khi tôi thỏa mãn, người nhà họ Mục tốt nhất đóng cửa đừng ra ngoài."

Trở lại biệt thự, trên giường trống rỗng, tìm một lượt, Cố Tiên Dao chẳng biết đã đi đâu.

Giang Viêm dựng thẳng tóc gáy, sau lưng lạnh lẽo.

Dưới lầu, hai vợ chồng Cố Minh Na đang ngủ say sưa, trong mắt Giang Viêm lộ ra sát ý ngút trời.

Nửa đêm ở thành phố Lăng, đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Tần Nguyên Vũ hành động, dốc toàn bộ lực lượng đi tìm.

Kiếm Thiên di chuyển, tất cả mọi người Kiếm Tự Môn phản ứng cấp tốc.

Công trường phía Tây thành phố, Lục Mao và những người khác cũng di chuyển như những con chó hoang tràn vào trong thành phố.

Trên đường, vẫn còn một vài người dân đang đi lại, những người này đều tham dự thi công ở tập đoàn Tiên Dao.

Giang Viêm giống như bị điên tìm kiếm lấy từng ngóc ngách của thành phố Lăng.

Đứng trước giao lộ, Giang Viêm cực kỳ ảo não.

Đây chính là cái giá do tự tin quá mức.

Tưởng Cố Tiên Dao dưới sự bảo vệ của bản thân tuyệt đối không vấn đề gì, nhưng vừa rời đi một chút, Cố Tiên Dao đã không thấy đâu nữa.

CCTV của khu chung cư cho thấy Cố Tiên Dao tự mình đi ra khỏi khu chung cư.

Nhưng trên đường, tất cả CCTV đều đã bị phá hỏng cách đây không lâu.

Giang Viêm gọi một cuộc điện thoại, anh chỉ nói một câu: "Tôi muốn tìm thấy Cố Tiên Dao trong vòng mười phút, nếu như cô ấy có chuyện bất trắc, cả thành phố Lăng đều phải chôn theo."

Không ai dám hoài nghi câu nói này.

Nói được, là có thể làm được.

Cao ốc Quan Triều, nhà họ Chương và nhà họ Quan hùn vốn mở khách sạn.

Trên một chiếc giường lớn trong một căn phòng, Cố Tiên Dao bị bịt kín hai mắt, miệng cũng bị lấp kín.

Cố Tiên Dao sợ hãi ra sức giãy dụa, bên cạnh giường phát ra tiếng cười dâʍ đãиɠ khiến cô nổi cả da gà.

Chương Hạo kéo băng dán ở miệng Cố Tiên Dao ra, rút đồ nhét miệng ra.

"Gọi đi, em cứ việc hét khàn cả cổ họng, anh rất yêu thích kiểu người kiêu căng khó thuần phục như thế này."

"Một chút nữa sẽ cho em trải nghiệm đến cảm giác tuyệt vời, lát nữa thôi em sẽ ngoan ngoãn phục tùng anh thôi."

"Tiên Dao, anh sẽ rất dịu dàng... ha ha...""

Cố Tiên Dao mở to miệng hô hấp, sợ hãi muốn né tránh, dây thừng trên người bị bó quá chặt, càng hiện ra vóc người đáng tự hào.

Nghe ra được giọng của Chương Hạo, Cố Tiên Dao la lên: "Chương Hạo, anh mau thả tôi ra, nếu không Giang Viêm sẽ không tha cho anh đâu."

"Giang Viêm?" Chương Hạo hừ lạnh: "Chẳng qua chỉ là một đứa ở rể, biết đánh đấm giỏi một tí thì làm được trò trống gì chứ."

"Không một ai biết em ở đây hết."

"Đồ ngu kia chắc còn tưởng em bị nhà họ Mục mang đi rồi."