Chương 4: Biểu cảm hưởng thụ

Tập đoàn Cố thị, văn phòng tổng giám đốc nghiệp vụ, Cố Tiên Dao đã làm việc ở đây hai năm rồi.

Trên bàn xếp một chồng tài liệu chưa kịp xem, cầm lấy một cái nhìn mấy lần, cuối cùng lại thở dài buông xuống.

Cô đã theo dự án khu công nghiệp hơn một năm, cuối cùng mới có được thành quả lại chẳng còn liên quan gì đến mình nữa rồi.

Giang Viêm hỏi: "Cái này là khu công nghiệp thường nhắc tới trong khoảng thời gian này?"

Cố Tiên Dao gật gật đầu, chán nản nói: "Đúng vậy, dự án lớn trị giá hàng trăm triệu tệ, đợt vốn đầu tiên đổ vào công trình đã tới một triệu rồi, nhưng mà bây giờ cũng chẳng có liên quan gì đến tôi."

Cố Tiên Dao thu dọn sơ lược, Giang Viêm chậm rãi đi ra khỏi văn phòng.

Cuối hành lang, Giang Viêm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới lầu, có một người trung niên bước xuống từ một chiếc xe ngoại nhập sang trọng, đại diện phát ngôn của tập đoàn tài chính lớn của nước Hàn, Kim Jeong Jun.

Một loạt quản lý cấp cao của công ty xếp hàng hai bên hoan nghênh. Cố Minh Song chạy ra nghênh đón với thái độ rất nịnh nọt...

Làm lái xe cho Cố Tiên Dao một tháng, Giang Viêm cũng hiểu dự án khu công nghiệp này lớn đến thế nào, đối với tình hình kinh doanh đang gặp vấn đề như tập đoàn Cố thị, cái dự án này vô cùng quan trọng.

Giang Viêm nhếch môi cười, tự nhủ: "Vậy thì bắt đầu từ cái này đi."

Những người từng chèn ép Cố Tiên Dao, Giang Viêm sẽ thay cô đòi lại từng chút một.

Lấy điện thoại ra, rất nhanh đầu dây bên kia vang lên âm thanh cung kính ân cần: "Thiên Tể."

"Người của nhà họ Bạch đã đến thành phố Lăng."

Giang Viêm lập tức nhíu mày, không ngờ vừa đuổi một con tép nhỏ đi mà chính chủ đã đến nhanh như vậy.

Ân oán năm đó Viêm không muốn nhắc tới nữa, nhà họ Bạch lại cứ muốn dây dưa không rõ. Quả là tìm chết.

Anh trầm giọng hỏi: "Ai đến?"

"Bạch Thần!"

Giang Viêm lông mày thoáng giãn ra: "Chú Bạch..."

Đối với nhà họ Bạch, Giang Viêm chỉ có hận.

Duy chỉ có Bạch Thần, ân tình của ông Giang Viêm không dám quên. Nhà họ Bạch để Bạch Thần đi gặp Giang Viêm cũng rất hợp tình hợp lý, dù sao năm đó mẹ con Giang Viêm cùng từng chịu ơn của Bạch Thần.

"Thiên Tể, gặp hay không ạ?"

Giang Viêm suy nghĩ rồi nói: "Để chuyện này kết thúc cũng tốt."

Dưới lầu, Cố Minh Song đã đón Kim Jeong Jun vào cửa, Giang Viêm lạnh lùng nói: "Liên hệ với Bánh nướng bên Hàn đi..."

Sau lưng vang lên tiếng ồn ào, Giang Viêm quay đầu lại, sắc mặt trở nên âm trầm.

Cùng lúc đó, trên một hòn đảo nhỏ giữa đại dương, bãi cát trắng tinh, ánh nắng ấm áp.

Bánh nướng đang được mấy cô người mẫu da trắng vây quanh, thỏa thích hưởng thụ.

Điện thoại hàng hải đột nhiên đổ chuông chuông, sắc mặt ông ta thay đổi trong nháy mắt.

Tiếng chuông đặt riêng cho một người, một người như thần, đồng thời, người này cũng là ma quỷ.

Đẩy mấy người đẹp da trắng ra, vội vàng nghe máy: "Dạ dạ dạ... vâng vâng vâng... Tôi nhất định nghe theo... đây là vinh hạnh của tôi..."

Bánh nướng có địa vị rất cao ở Hàn, nhưng ở trước mặt Thiên Tể, thậm chí không dám thở mạnh trước mặt đàn em của anh nữa.

Trên tầng cao nhất của tập đoàn tài chính ở Hàn.

Thân thể người thanh niên căng cứng, cúi người kính cẩn, trong điện thoại truyền ra tiếng quát lớn: "Cho dù anh ấy muốn con gái của cậu thì cậu cũng phải cho người trang điểm ăn mặc đẹp đẽ, dùng biểu cảm hưởng thụ nhất để đưa đi..."

"Ông chủ... Con gái của tôi mới hai tuổi..."

Vật phẩm cá nhân của Cố Tiên Dao chỉ chứa vừa một cái hộp nhỏ, thu dọn xong than nhẹ một tiếng, vừa định đi lại bị ngăn lại.

"Cố Tiên Dao, cô đã bị công ty đuổi việc rồi, còn tới đây làm gì nữa?" Lưu Hưng cao giọng nói.

Lưu Hưng chỉ là một người phụ trách nghiệp vụ nhỏ bé, trước kia thấy Cố Tiên Dao thì cứ như thấy bà nội ruột ấy, hết lời nịnh nọt.

Vừa thất thế, đã như hổ xuống đồng bằng.

Cố Tiên Dao đã không còn là người nhà họ Cố, Lưu Hưng lập tức trở mặt.

"Giám đốc Lưu, tôi chỉ là tới thu dọn một chút vật phẩm cá nhân." Cố Tiên Dao trầm giọng nói: "Hơn nữa, tôi cũng không phải bị công ty đuổi việc."

Lưu Hưng đưa một phần tài liệu ra, con dấu đỏ tươi hết sức bắt mắt.

"Đây là quyết định của tập đoàn, nhìn cho rõ đi, cô là bị đuổi việc đấy." Lưu Hưng không hề che dấu dùng ánh mắt da^ʍ tà nhìn Cố Tiên Dao.

Dưới sự cố gắng của nhà họ Cố, việc Cố Tiên Dao bị nhà họ Cố đuổi ra khỏi nhà đã lan truyền ra rất nhanh. Trước đây cô là cô chủ cao cao tại thượng của nhà họ Cố, hôm nay chẳng còn là gì cả.

Không chỉ như thế, kén rể gả cho Giang Viêm cũng bị trở thành đề tài bàn tán của mọi người.

"Đuổi việc chính là đuổi việc, nói xạo cái gì chứ?" Lưu Hưng hung hăng nói.

Cố Tiên Dao cũng lười giải thích, đằng nào cô cũng phải đi rồi, bọn họ thích nói như thế nào thì nói như thế đi.

Hơi nghiêng người, định lách qua Lưu Hưng rời đi.

Lưu Hưng lại bước một bước dài đứng chặn ở trước mặt Cố Tiên Dao, hai người suýt nữa đυ.ng phải nhau.

Lưu Hưng cúi sát lại gần Cố Tiên Dao, hít thật sâu một hơi, biếи ŧɦái nói: "Wowww!!! Người cô cả nhà họ Cố thơm như sữa ấy, đúng là làm người khác không cầm lòng được mà."

Trước kia cho Lưu Hưng tám lá gan anh ta cũng không dám nói mấy này với cô, nhưng hôm nay, đối mặt với Cố Tiên Dao đã mất đi tất cả anh ta lại không có gì phải băn khoăn nữa.

Anh ta dùng ánh mắt ghê tởm của mình để thưởng thức nhìn Cố Tiên Dao.

Mặt Cố Tiên Dao đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận nói: "Giám đốc Lưu, mời anh tự trọng chút đi."

"Tự trọng?" Lưu Hưng hừ lạnh: "Tôi hoài nghi cô trộm đồ của tập đoàn Cố thị, trên người của cô nhất định giấu tài liệu cơ mật của công ty."

"Sao tôi có thể trộm đồ được cơ chứ?" Cố Tiên Dao mở to hai mắt kinh ngạc, chìa cái hộp nhỏ về phía trước: "Đồ đạc của tôi đều ở đây."

"Nếu là trộm đồ, sao có thể đặt ở chỗ dễ tìm được." Lưu Hưng nói rất to, rất chối tai.

"Cô nhất định đã giấu ở trên người, có lấy đồ của công ty hay không cô nói không thể tin được, lục soát chẳng phải là sẽ biết ngay thôi sao?"

Hai người tranh luận, làm không ít đồng nghiệp chú ý. Nguyên một đám xúm lại xì xào bàn tán như đang đi xem kịch, đương nhiên là thảo luận chuyện Cố Tiên Dao bị nhà họ Cố xoá tên rồi kén rể.

Cũng có không ít người thầm hâm mộ Lưu Hưng, tự trách mình sao lại không nghĩ ra cách này.

Dáng người này của Cố Tiên Dao, nhìn thôi đã thích rồi, nếu như còn được chạm tay vào để lục soát nữa thì hạnh phúc chết mất, cảm giác kia nhất định rất thoải mái.

Một người đàn ông đeo kính cứ như sợ chuyện không được lớn lắm, nói to: "Nếu như không trộm đồ thì sao lại không cho lục soát? Tôi thấy đúng là trộm rồi."

Lại có người hùa theo: "Nhất định dấu trong nội y rồi, tôi thấy mấy cô em ở quán Karaoke lúc nào cũng nhét tiền tip vào trong nội y, nên nhìn lớn lắm nha."

Người này vừa nói xong tất cả đều cười to, tất cả mọi người đều có chút hả hê, dùng ánh mắt dơ bẩn nhìn Cố Tiên Dao.

"Tôi đã nói tôi không lấy gì hết, anh đừng có khinh người quá đáng." Cố Tiên Dao uất ức đến mức ứa nước mắt, nghiêm nghị cả giận nói.

Lưu Hưng tiến lên một bước, bàn tay dơ bẩn vươn về phía Cố Tiên Dao: "Hôm nay nhất định phải lục soát đấy..."

Cố Tiên Dao bối rối lùi lại phía sau.

Tay Lưu Hưng đang vươn ra giữa không trung, bị một bàn tay khác nắm chặt lấy.

Sắc mặt Giang Viêm âm trầm, lạnh giọng nói: "Tôi thấy cái tay này của anh không cần phải giữ lại nữa rồi."

Lưu Hưng rất hoảng sợ, bản năng muốn rút tay lại nhưng lại không được.

Ngay sau đó phát hiện người ngăn cản mình là Giang Viêm, cắn răng nói: "Tôi cảnh cáo cậu, buông cái bàn tay bẩn thỉu của cậu ra. Một tên lái xe quèn, cậu cũng đã bị công ty đuổi việc rồi."

"Đuổi việc?" Giang Viêm cười, cứ như người bị bắt nạt không phải người phụ nữ của anh vậy, biểu cảm ấy cứ như gặp lại bạn cũ sau bao năm xa cách, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ.

Đối mặt với gϊếŧ chóc, cá sấu chảy nước mắt, Giang Viêm cũng nở nụ cười.

Giang Viêm rất đau lòng, quả thực khó có thể tưởng tượng nổi mấy năm nay Cố Tiên Dao đã phải chịu bao nhiêu uất ức. Lúc này, ngay cả một tên nhãi nhép như Lưu Hưng cũng dám bắt nạt cô.

"Tôi bảo cậu bỏ ra." Lưu Hưng dùng sức muốn rút tay về, nhưng kinh ngạc phát hiện tay Giang Viêm cứ như cái kìm giống vậy, không chỉ không rút tay ra được, cổ tay còn bị nắm chặt rất đau.

"Đôi cẩu nam nữ các người, nhất định đã sớm thông đồng với nhau rồi. Đến công ty trộm đồ nhất định là 2 người lên kế hoạch."

"Bảo vệ, gọi bảo vệ..."

"Cạch..."

Tất cả mọi người nghe được tiến xương bị bẻ gãy, tuy âm thanh không lớn, nhưng lại hết sức chói tai, rợn người.

Ngay sau đó, Lưu Hưng há to miệng, tiếng kêu thảm thiết như gϊếŧ heo vang lên.

Cánh tay bị bẻ gãy theo một góc độ quỷ dị.

Nhưng Giang Viêm cũng không buông tay, khẽ vặn cổ tay một cái, tiếng hét khiến người nghe sởn gai ốc tiếp tục vang lên.

Giang Viêm nói phế bỏ cái tay kia không chỉ là bẻ gãy đơn giản như vậy, mà là phế vĩnh viễn.

Mấy người vừa rồi hùa vào trêu chọc đồng thời nuốt nước bọt, hai chân bủn rủn thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Tay của Lưu Hưng bị tàn phế, nhưng đây không phải điều đáng sợ nhất đấy.

Đáng sợ nhất chính là Giang Viêm lại dùng một tay bẻ gãy được tay của Lưu Hưng, toàn bộ quá trình đều dùng lực của tay để bẻ xương cốt vỡ thành mảnh nhỏ, sau đó nhìn anh chậm rãi bóp chặt cũng có thể tưởng tượng được quá trình xương cốt biến thành bụi phấn.

Nếu như cái tay này túm lấy là cổ tay của mình...

Quả thực không dám tưởng tượng.

Mấy bảo vệ cầm gậy cao su vội vàng chạy đến, người dẫn đầu chỉ vào Giang Viêm: "Mau buông ra, không xem thử đây là đâu mà dám làm loạn, nếu anh vẫn không buông giám đốc Lưu ra tôi sẽ không khách sáo đâu."

Giang Viêm cũng không thèm nhìn thẳng, những người này thậm chí không đáng để anh phải nhìn dù chỉ một cái.

Giang Viêm buông tay ra, Lưu Hưng tê liệt ngã xuống như một bãi bùn nhão.

Quay đầu cười, ánh mắt dịu dàng sâu lắng nhìn Cố Tiên Dao.

Cố Tiên Dao sợ đến run rẩy, bàn tay ngọc lạnh buốt bị anh cầm chặt.

"Chúng ta đi thôi!"

"Anh sẽ không để cho em phải chịu ấm ức dù chỉ một chút."

Bảo vệ sao có thể để Giang Viêm đi được, thấy anh buông Lưu Hưng ra, gậy cao su trong tay mấy người đồng loạt đánh về phía Giang Viêm.

"Thịch... Thịch thịch..."

Vài giây trôi qua, tất cả bảo vệ đều bị đánh bay ngược ra, ngã trên mặt đất ngất đi.

Trong phòng họp của tập đoàn Cố thị, Cố Minh Song đang nói chuyện với Kim Jeong Jun, đại diện phát ngôn của tập đoàn tài chính Hàn Quốc.

Công trình đã báo giá và thương lượng xong, tất cả chi tiết đều đã đạt được thống nhất, chỉ còn một bước cuối cùng là ký tên nữa thôi.

Kim Jeong Jun nhấc bút, mỉm cười đang định ký tên thì điện thoại đổ chuông.

Nhìn thấy tên người gọi tới thì khẽ giật mình, lập tức nghe máy.

Mặt Kim Jeong Jun hệt như vở kịch vậy, ngắn ngủn mười mấy giây đồng hồ mà thay đổi không biết bao nhiêu biểu cảm.

Câu quát to điên cuồng trong điện thoại làm ông ta vô cùng sợ hãi: "...Cho dù bắt ông thè lưỡi ra liếʍ phân, ông cũng phải đi làm bằng vẻ mặt rất hưởng thụ. Nếu không cả nhà ông đều đi chết đi..."

Để điện thoại xuống, Kim Jeong Jun đứng dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán: "Dự án này tạm thời không thể ký kết được, tôi chỉ ký kết cùng cô Cố thôi."

"Cố Tiên Dao?" Cố Minh Song kinh hãi, lập tức đảo đảo mắt: "Tôi là cậu ruột của Cố Tiên Dao, tôi ký và con bé ký không có gì khác nhau."

"Anh Kim là khách quý của tập đoàn Cố thị chúng tôi, Cố Tiên Dao chức vị chưa đủ, cũng không tư cách ký hợp đồng với anh..."

Cố Minh Song còn chưa dứt lời, Kim Jeong Jun đã lạnh mặt lắc đầu: "Nếu như bây giờ cô Cố không thể xuất hiện, tập đoàn Cố thị cũng đừng hi vọng làm cái dự án này nữa."

Chuẩn bị lâu như vậy, còn thiếu mỗi một bước cuối cùng này nữa thôi, sao Cố Minh Song có thể để Kim Jeong Jun rời đi.

Nhanh chóng cười khách sáo mời Kim Jeong Jun ngồi xuống trước, hôm nay chỉ có thể ổn định lại trước đã rồi nghĩ cách sau.

Giả vờ nghiêm giọng nói với cô thư ký xinh đẹp quyến rũ của mình: "Đi mời Cố Tiên Dao tới..."