Nhà họ Mục ở thành phố Lăng chính là gia tộc giàu có đứng đầu, phàm là người có đầu óc thì sẽ không đi trêu chọc họ.
Mục Hoành tóm chặt balo mà Cố Tiên Dao đang đeo, vẻ mặt đùa giỡn.
"Rốt cuộc anh muốn gì?" Một cơ thể gầy gò đứng chặn phía trước cô.
"Ông là ai?" Mục Hoành nhìn Tô Cảnh Thắng bằng ánh mắt xem thường.
Tô Cảnh Thắng thân thể gầy yếu, một trận gió cũng có thể thổi bay được, nhưng lại thẳng lưng đứng chặn ở phía trước.
Một người đàn ông chân chính thì phải bảo vệ được con gái của mình và người phụ nữ của mình.
"Cha, đừng..." Cố Tiên Dao rất muốn nói đừng phản kháng, nhưng ngoài cha ra ai có thể cứu cô.
Cô lại nhìn về phía Giang Viêm, nước mắt Cố Tiên Dao trào ra.
"Còn có vương pháp không, buông tay ra." Cố Minh Na tiến lên giằng ra, đem balo của Cố Tiên Dao giằng về.
"Vương pháp?" Mục Hoành nhe răng cười: "Ở thành phố Lăng, nhà họ Mục chính là vương pháp."
Nói xong, Mục Hoành tát Cố Minh Na một cái.
Nhìn thấy một màn này, Tần Nguyên Văn cười lạnh.
Giang Viêm cũng chả là cái thá gì, vừa nghe đến người nhà họ Mục thì không dám hé răng nửa lời.
Nhưng ngay lập tức, mắt của Tần Nguyên Văn trừng lớn, điếu thuốc trong tay cũng không dám động.
Giang Viêm ấy vậy mà lại bất chợt xuất hiện trước mặt Mục Hoành.
Vẻ mặt tươi cười, ánh mắt lạnh băng.
Bắt lấy cổ tay Mục Hoành cười nói: "Tao rất muốn nghe về vương pháp của nhà họ Mục một chút."
"Mày..."
Mục Hoành mới vừa há mồm, Giang Viêm lại không cho anh ta cơ hội nói chuyện, vung tay đẩy Mục Hoành văng ra.
Mấy cái tủ kính lớn của Cẩm Thiện Các bị Mục Hoành đυ.ng phải vỡ nát, văng ra xa gần 5m mới dừng lại, những mảnh vụn thủy tinh đâm vào người anh ta khiến anh ta phải rên lên.
Giang Viêm chậm rãi đến gần, dẫm lên những mảnh thủy tinh phát ra âm thanh khiến người khác rợn người.
Túm lấy Mục Hoành, Giang Viêm nói nhỏ: "Quay về nói với lão chó già Mục Khôn, tao, Giang Viêm đã trở lại."
"Nhà họ Mục các người, đi rửa sạch cổ đi."
"Tao sẽ cắt cổ từng người chúng mày."
"Cút!"
Giang Viêm ném Mục Hoành vẫn đang tái mặt văng ra, cánh tay sạt xuống mặt đất vẫn đầy thủy tinh..
Anh đứng trước mặt Cố Tiên Dao, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: "Em thế mà lại không tin tưởng anh, anh đã nói rồi, em chính là toàn bộ thế giới của anh."
Chính là vừa rồi, Cố Tiên Dao dường như đã cảm nhận được cái chết gần kề.
Nếu bị Mục Hoành bắt đi, Cố Tiên Dao chỉ có chết.
Giang Viêm ngẩng đầu theo dõi, hừ lạnh một tiếng.
Trên lầu Tần Nguyên Văn đang xem thì sợ tới mức cả người run cầm cập.
Ở thành phố Lăng, nhà họ Mục không ai dám chọc vào nhưng Giang Viêm lại dám. Không chỉ chọc mà còn đánh Mục Hoành phải chạy như chó.
Giờ phút này, Tần Nguyên Văn đã ý thức được Giang Viêm đáng sợ cỡ nào, đánh Mục Hoành xong không những không chạy, mà còn định tiếp tục ăn cơm.
Anh ta liền tỉnh táo lại, lập tức xuống lầu.
Chương Hạo vừa ngạc nhiên lại vừa hưng phấn.
Ánh mắt Giang Viêm sắc như dao khiến kẻ khác sợ, nhưng lại dám đánh Mục Hoành.
Nhà họ Mục liệu có để yên chuyện này không?
Có lẽ Giang Viêm không biết địa vị của nhà họ Mục ở thành phố Lăng, thật là điếc không sợ súng.
Chương Hạo đã nghĩ sẵn kết cục cho Giang Viêm rồi, nhà họ Mục rồi sẽ khiến anh ta sống không bằng chết.
Về phần Cố Tiên Dao, Chương Hạo liếʍ liếʍ môi, trong bụng nổi lên ý đồ xấu.
Đúng lúc đυ.ng phải ánh mắt lạnh như băng của Giang Viêm: "Còn chưa cút?"
Chương Hạo chẳng còn chút hình tượng nào, co giò chạy thật nhanh.
Tần Nguyên Văn từ trên lầu đi xuống dưới, làm bộ như hoàn toàn không biết chuyện gì.
Đầu tiên là chào hỏi với mấy người Giang Viêm, lại hỏi nhân viên phục vụ: "Có chuyện gì vậy? Là ai ăn gan hùm mật báo dám đến quấy rầy anh Giang vậy?"
Giang Viêm hừ lạnh: "Về sau không cần tính kế tôi, nếu không anh sẽ chết thảm đấy."
Tần Nguyên Văn bị dọa đổ mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu.
"Còn không nhanh thu dọn đi?" Tần Nguyên Văn quát nhân viên phục vụ, lập tức lại nói: "Hôm nay tất cả các hóa đơn đều miễn phí, mời toàn bộ các vị khác còn lại ra về đi. Để anh Giang và cô Cố thoải mái dùng bữa."
"Anh Giang, mời lên lầu, tất cả đều đã được chuẩn bị xong, đều là những món nổi tiếng nhất của chúng tôi”
"Tiểu Giang." Cố Minh Na giữ chặt Giang Viêm: "Cẩm Thiện Các không phải là nhà hàng của nhà chúng ta sao?"
Giang Viêm cười gật đầu, một câu chúng ta không chính là thừa nhận thân phận con rể của Giang Viêm hay sao.
"Việc mở cửa buôn bán sao có thể đuổi khách đi, như thế thì sau này còn ai dám đến quán chúng ta ăn cơm."
"Đúng vậy tiểu Giang, không thể làm như vậy được." Tô Cảnh Thắng cũng nói theo.
Giang Viêm nói với Tần Nguyên Văn: "Không nghe thấy cha mẹ tôi nói gì sao?”
Tần Nguyên Văn lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng ngăn nhân viên lại.
Cố Tiên Dao vào phòng ăn, Giang Viêm dừng chân, thản nhiên nói: "Biểu hiện mà tốt thì tương lai sáng lạn. Biểu hiện không tốt thì như cá dưới đáy biển."
Tần Nguyên Văn ngây ngốc thật lâu, nghĩ đến quyết định lúc trước của mình mà cảm thấy sợ hãi.
Nghĩ lại việc giao ra toàn bộ sản nghiệp cho Kiếm Thiên, có lẽ Giang Viêm cũng không cần đến số tiền đó.
Chỉ cần biểu hiện thật là tốt, chắc vài năm sau Tần Nguyên Văn sẽ có thể có được gấp ba, năm thậm chí là mười lần, đến lúc đó anh ta cả đời này cũng chẳng cần lo lắng nữa rồi.
Tần Nguyên Văn cho rằng Giang Viêm khẩu khí quá lớn, nếu Giang Viêm thật sự có thể thu thập được nhà họ Mục, thì bản thân mình đi theo Giang Viêm cũng chưa chắc đã là một quyết định sáng suốt.
Nhiều năm lăn lộn trong thương trường như vậy, Tần Nguyên Văn hiểu được một đạo lý, nhiều lúc bản thân phải đối xử với ông chủ tốt hơn đối với chính mình, như vậy mới là thông minh.
Phải cẩn thận để đạt được như ngày hôm nay, chính là vì ở sau lưng Tần Nguyên Văn không có chỗ dựa vững chắc.
Vào đến phòng bao, Cố Tiên Dao co quắp bất an.
Người khác không biết, nhưng cô biết rất rõ Mục Hoành là ai, địa vị của nhà họ Mục ở thành phố Lăng như thế nào.
"Giang Viêm, nếu không chúng ta về nhà ăn đi." Cố Tiên Dao bất an vân vê góc áo.
Giang Viêm nhìn cô bằng ánh mắt trấn an: "Có những chuyện chưa tới phút cuối cùng thì sẽ không ngừng lại nên cho dù chúng ta có về nhà, chẳng lẽ bọn họ sẽ không tìm tới cửa sao?"
Tô Cảnh Thắng đẩy cặp kính mắt: "Tiểu Giang, nhà họ Mục ở thành phố Lăng cũng không phải là gia đình bình thường, đến cả người đứng đầu thành phố cũng phải nể nhà họ ba phần. Con.."
"Cha yên tâm, nhà họ Mục còn không đáng để con phải sợ." Giang Viêm cười.
Anh đứng lên, mở một chai rượu: "Cha, con rót rượu cho cha, hôm nay vui như vậy, cha phải uống nhiều một chút."
"Tiểu Giang, cha con còn đang uống thuốc." Cố Minh Na oán trách.
"Mẹ, cho cha uống một chút đi, con còn chưa từng thấy cha uống rượu bao giờ đâu." Cố Tiên Dao miễn cưỡng tươi cười.
Cố Tiên Dao vẫn có chút lo lắng, nhưng cô càng tin tưởng Giang Viêm hơn.
Giang Viêm và Tô Cảnh Thắng uống rượu, hai mẹ con Cố Tiên Dao vừa ăn vừa nói chuyện, thình thoảng lại lén nhìn Giang Viêm.
"Tiểu Giang, sao chưa từng nghe con nhắc đến người nhà vậy? Nhà con ở đâu?" Tô Cảnh Thắng tửu lượng không cao, uống vào nên nói chuyện cũng đã hơi ngọng rồi.
Giang Viêm mỉm cười: "Cha mẹ con đã qua đời khi con chín tuổi, từ đó con mồ côi."
"Hả? Mồ côi?" Cố Minh Na xen vào, nhìn Giang Viêm bằng vẻ mặt đau lòng.
Đứa nhỏ này, mấy năm nay không biết chịu bao nhiêu vất vả nữa.
Ngẫm lại cũng đúng, mỗi lần ăn cơm bát của Giang Viêm chưa bao giờ chừa lại thứ gì, chỉ có người từng phải chịu vất vả mới biết quý trọng mọi thứ như vậy.
"Tiên Dao, trước giờ đều là do chúng ta chiều hư con, về sau con phải quan tâm Tiểu Giang nhiều hơn đó."
"Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy chứ, về sau cái gì chứ." Cố Tiên Dao đỏ bừng mặt, cắm mặt vào ăn cơm.
Cố Minh Na khiến cô có cảm giác mình như là hòn lửa nóng trong tay của bà vậy, hận không thể ngay lập tức đuổi Cố Tiên Dao đi.
"Cha, ông thần y lần trước có bài thuốc gia truyền sinh con trai đó, hay cha với mẹ sinh thêm một đứa đi?"
Tô Cảnh Thắng uống đến mức say mèm, bây giờ mà cho thêm cái lư hương chắc chắn sẽ kết nghĩa bàn đào với Giang Viêm ngay được.
Ông hàm hồ nói: "Chúng ta không được nữa rồi, con với Tiên Dao đi mà nắm chắc cơ hội này đi."
"Cha, cha nói gì vậy." Cố Tiên Dao có chút chịu không nổi, đây rốt cuộc là cha mẹ ai chứ.
Nhà họ Mục ở thành phố Lăng, Mục Hoành giơ cánh tay bị thương ra cho Mục Khôn xem, vừa khóc lóc vừa kể lể.
Mục Khôn nghe nói là do Giang Viêm làm, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
"Không thể nào, cậu ta làm sao có thể còn sống chứ." Mục Khôn cắn răng.
Năm năm trước đáng ra Giang Viêm đã phải vùi xác nơi biển khơi mới đúng chứ, nếu không năm đó danh sách người nhập cư trái phép phải có Giang Viêm.
"Cha, cha biết anh ta sao?"
"Báo thù cho con đi, con biết anh ta ở đâu."
Mục Khôn trầm mặc, một hồi lâu mới hỏi lại: "Nó nói gì với con?"
"Anh ta chửi... chửi... cha là lão chó già." Mục Hoành lắp bắp, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Mục Khôn, mặt ông ta vẫn rất bình thản.
"Anh ta nói nhà họ Mục hãy rửa cổ sạch sẽ, còn nói... còn nói sẽ cắt cổ cả nhà chúng ta.”
Mục Khôn hừ lạnh: "Khẩu khí lớn thật."
"Con đi tìm Sa Anh, cố gắng đừng làm to chuyện"
Ánh mắt Mục Hoành trở nên ác độc, gật gật đầu xoay người bước đi.
Thành phố Lăng có rất nhiều thế lực ngầm, Sa Anh tuy rằng không có số má gì, nhưng không một ai dám coi thường anh ta, ngay cả Ma Lão Tam và Tiểu Hổ trông thấy anh ta đều phải đường vòng đi.
Kinh doanh ngầm chẳng qua chỉ là chơi bời một chút thôi, thân phận thật sự của Sa Anh là trợ tá của nhà họ Mục, nói trắng ra chính là tay sai của nhà họ Mục.
Cơm no rượu say, Giang Viêm bảo Tần Nguyên Văn sắp xếp người lái xe đưa cả nhà Cố Tiên Dao về.
Giang Viêm thả bước chậm rãi đi ra hướng bờ biển.
Một chiếc xe đi theo phía sau, trên xe là Tần Nguyên Văn.
Rất nhanh, số xe đi theo Giang Viêm tăng lên thành hai chiếc.
Lúc này, Giang Viêm đã dừng lại tại một viên đá ngầm lớn gần bờ biển, từ trên nhìn xuống chỉ thấy khoảng không đen xì.
Nơi này, chính là nơi mẹ Giang Viêm - Giang Khanh Khanh nhảy xuống.
Vực sâu muôn trượng, chỉ có thể nghe được tiếng sóng đánh vào đá ngầm phát ra tiếng vang dội.
"Mẹ, con đến thăm mẹ đây."
Giang Viêm mặt không chút thay đổi, chậm rãi xoay người, nhìn về phía đèn xe chói mắt ở trước mặt.
Một tên trung niên hói đầu bước từ trên xe xuống dưới, ngậm điếu xì gà nhe răng cười: "Mày là Giang Viêm?"
"Phải, sao nào." Giang Viêm nhẹ giọng nói, giọng nói có chút ưu thương.
Người trung niên này chính là Sa Anh, trên tay dính máu của người nhà họ Giang.
Sa Anh nói: "Mày trở về làm gì cơ chứ? Sống như con chó thì vẫn là sống mà."
Giang Viêm nói: "Mày cũng đã chết đâu? Con chuột trốn chui trốn lủi thì cũng là muốn sống thêm mấy ngày thôi mà”
Sa Anh rút ra một thanh đao dài hướng về phía Giang Viêm.
"Dù mày có sống được thêm vài năm đi chăng nữa thì cũng chỉ là con rệp lọt lưới thôi”
Cây đao dài phát ra ánh sáng, trực tiếng hướng về phía Giang Viêm.
Lưỡi đao dính máu nửa đời người, Sa Anh xuống tay tàn nhẫn, kể cả đối thủ là cao thủ Mạo Điệt Lão Nhân, hay là phụ nữ, trẻ em thì vẫn phải bỏ mạng lại.
Giang Viêm không nhúc nhích, ánh mắt hờ hững.
Cây đao đã đến mặt, Giang Viêm cuối cùng mới lộ ra vẻ tươi cười.
Giang Viêm cười.
"Quá chậm!"
Giang Viêm cử động, lách sát bên người Sa Anh tránh được.
Giang Viêm xoay người, Sa Anh đã ngã sõng xoài xuống đất.
Anh đứng ở trước mặt anh ta, chậm rãi châm 1 điếu thuốc, khom người đâm cho Sa Anh một đao.
"Sao có thể..." Sa Anh trợn mắt, khó có thể tin Giang Viêm lại mạnh như thế, rõ ràng không có chút bóng dáng nào của tên nhóc trói gà không chặt năm năm trước.
"Tao trở về, vốn không muốn báo thù." Giang Viêm liếc mắt nói: "Là chúng mày ép tao, hay nên nói là, là chúng mày cho tao lý do."
"Trời đất xoay chuyển, đạo trời không bỏ qua cho ai cả.”
"Kiếp sau nhớ làm người tốt."
Dao đâm vào các đốt ngón tay của Sa Anh, chậm rãi chuyển động, lộ ra xương ở trong.
Rút ra, đâm vào...
Rút ra, đâm vào...
Trên xe, Tần Nguyên Văn nhìn thấy cảnh tượng khủng bố trước mắt thì ngây ngốc luôn. Khuôn mặt vặn vẹo, cả người run rẩy, đây chính là kết cục của việc đắc tội với Giang Viêm, thật là đáng sợ.