Giang Viêm không nhịn được muốn nôn ra, mặt mày nhăn nhúm lại.
Vỗ vỗ bả vai của Chương Hạo: "Thế nào? Có phải đã có chút cảm giác rồi không?"
Một luồng khí nóng đi vào trong cơ thể Chương Hạo, bụng dưới có cảm giác khác thường, chợt nóng lên.
Chương Hạo xoa miệng một cái, tựa như sợ lãng phí cái gì đấy vội nuốt ực một cái, gật đầu lia lịa, thiếu chút nữa thì bật khóc lên: "Đúng là thần y..."
Đây chính là nấu phân để ăn đó.
Giang Viêm thật bội phục, không ngờ khẩu vị của Chương Hạo lại nặng như vậy.
Uống thuốc này, thật sự có có chút khó uống.
Đối mặt với Chương Hạo, người cho dù tàn nhẫn hơn nữa cũng phải nể.
Trên đời này còn có người ngang tàn hơn Chương Hạo sao?
Có ai không phục không?
Đến đây, mau đến đây.
"Chớ khách sáo như vậy." Giang Viêm mỉm cười hài lòng: "Toa thuốc này chớ truyền cho người khác, một ngày ba lần, một đợt điều trị bảy ngày, xong bảy đợt điều trị, đời này của anh cũng sẽ không còn lo yếu nữa."
"Một ngày ba lần?" Chương Hạo cảm thấy khó khăn.
Đây là lấy "thuốc" thay cơm rồi.
Thứ đáng ghét như vậy, bảy bảy bốn mươi chín ngày, một ngày ăn ba bữa, ăn đều đặn như vậy liệu có thể chịu được không?
Có lẽ ăn một khoảng thời gian sẽ thành thói quen, không chừng lại trở nên ngon miệng đấy chứ.
Chương Hạo gật đầu, cổ họng cảm giác ngèn ngẹn, nước mắt lăn tròn.
Giang Viêm lại không cảm thấy đây là anh ta đang cảm động, mà là đang cố gắng nuốt những thứ kia xuống.
Trước khi đi, Giang Viêm còn dặn dò mấy câu: "trong khoảng thời gian uống thuốc này, thân thể sẽ xuất hiện tình trạng khó chịu, chính là cái cảm giác rất yếu ớt. có điều cũng không sao, đó đều là giả. Cậu nhỏ của anh đang tích lũy năng lượng, sau bảy ngày điều trị cuộc đời mới của anh mới chính thức bắt đầu."
"Nhất định phải khống chế lượng thuốc uống vào chớ ham nhiều, nếu quá mạnh mẽ thì ai chịu nổi anh."
Ánh mắt Chương Hạo sáng lên, vì để trở nên mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ khống chế tốt lượng dùng.
Chương Hạo vô cùng cảm ơn, tay áo lau miệng một cái, nhân lúc lửa dục ở bụng dưới còn đang mãnh liệt, một cú điện thoại hẹn với mấy cô em, tranh thủ lúc ngọn lửa này đang hừng hực phải tận dụng.
Ra khỏi nhà hàng, Giang Viêm quả thực không nhịn được nữa, vịn cửa xe nôn thốc nôn tháo những thứ mới vừa ăn.
Cái mùi này, anh kéo quần áo lên ngửi một cái, cảm giác toàn thân mình như được ướp hương liệu vậy.
Ánh mắt chán nản nhìn Cố Tiên Dao, âm thầm than thở: "đúng là gϊếŧ địch một ngàn tự mình tổn hại tám trăm."
Cố Tiên Dao vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn Giang Viêm: "Anh ta ăn thật rồi à?"
"Em nghĩ sao." Giang Viêm lắc đầu, không khỏi cảm thán: "Anh chàng này thực sự quá ác rồi."
Trên đường trở về, Giang Viêm miêu tả sống động lại cảnh tượng Chương Hạo ôm cái bát lớn khó chịu nuốt xuống từng hớp, Cố Tiên Dao nghe mà thiếu chút nữa cũng muốn nôn ra.
Nghĩ lại một chút, hình ảnh đó cũng thật là hay.
Xuống xe, Giang Viêm rất tự nhiên nắm bàn tay mềm mại của Cố Tiên Dao. Cố Tiên Dao toàn thân cứng đờ, cũng không cự tuyệt, cứ thế để mặc Giang Viêm nắm tay cùng vào công ty.
Nhìn thấy Giang Viêm, cô lễ tân từ xa xa đã muốn chạy ra chào hỏi, nhưng khi thấy hai người đang tay trong tay thì vô cùng sững sờ.
Không tới 10 phút sau, toàn bộ công ty đều biết tới chuyện của Cố Tiên Dao và anh lái xe.
Cố Tiên Dao tiếp tục làm việc, còn Giang Viêm vẫn ngồi một bên nghịch điện thoại như cũ.
So với cảnh yên lặng bên trong phòng làm việc, toàn bộ thế lực ngầm ở thành phố Lăng lại dấy lên một áp lực vô hình.
Cái chết của Ma Lão Tam và Tiểu Hổ giống như dâng lên một trận sóng thần.
Thiên sứ bị vấy máu, mọi người đặt cho hung thủ này một cái tên vừa hay vừa thần bí—— Thiên sứ tội lỗi!
Ma Lão Tam chuyện xấu gì cũng không chừa, tội ác ngút trời, thiên sứ tội lỗi thay trời hành đạo.
Mấy năm nay Ma Lão Tam độc chiếm khu vực hái ra tiền của thành phố, mỗi ngày nhận được rất nhiều tiền.
Một miếng bánh béo lớn như vậy tự nhiên lại thành vật vô chủ, thế lực lớn nhỏ giống như một đám ruồi hò hét loạn cào cào, rục rịch, đồng loạt thèm nhỏ dãi.
Thậm chí trong đêm ngày đầu tiên đã xảy ra những mâu thuẫn quy mô nhỏ, vì tranh đoạt một chút lợi ích mà đã ra tay với nhau.
Hỗn chiến vừa chạm vào liền bùng nổ.
Trung tâm mua sắm, phòng làm việc của Tần Nguyên Văn.
Hai anh em anh ta đến giờ vẫn không ngủ, cái gạt tàn thuốc trước mắt đã sớm nhét đầy đầu thuốc.
"Tại sao?" Tần Nguyên Vũ không cam lòng vỗ bàn.
"Nói không được là không được." Tần Nguyên Văn cũng rất dứt khoát.
Tần Nguyên Vũ muốn tham dự chuyện cướp đoạt sản nghiệp của Ma Lão Tam, nhưng Tần Nguyên Văn kiên quyết không đồng ý.
"Vậy anh cho em một cái lý do đi." Tần Nguyên Vũ dù không muốn nhưng vẫn nghe theo ý kiến của anh trai, nhiều năm nay anh trai vẫn luôn nhát gan như vậy, nhưng hai anh em nhờ thế mà sống sót được, hơn nữa càng ngày càng lớn mạnh.
"Ba anh em nhà Ma Lão Tam, nghe nói Ma Lão Nhị ở thành phố Tỉnh đi theo một người có địa vị không thấp."Giọng nói Tần Nguyên Văn trầm thấp, thấy Tần Nguyên Vũ muốn nói chen vào lại giơ tay lên ngăn lại: "Còn có Ma Lão Đại nữa, ông ta ở Bắc Cảnh."
"Anh, những chuyện này chưa ai từng thấy qua, đều là Ma Lão Tam nói láo để hù dọa người khác thôi." Tần Nguyên Vũ cãi lại.
Giọng nói Tần Nguyên Văn trở nên thâm trầm: "Cho dù muốn ra tay cũng không phải là lúc này, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, đừng để người khác đυ.c nước béo cò."
"Hơn nữa bây giờ chúng ta còn có một chuyện khác quan trọng hơn cần phải xử lý."
"Chuyện gì?"
"Giang Viêm!"
Tần Nguyên Văn hạ quyết tâm, suy đi nghĩ lại.
"Kết thù với một người mà người đó chúng ta xử lý không được, quả thật không sáng suốt."
"Nếu như thân phận của gã họ Giang kia thật sự lớn, chúng ta coi như là của đi thay người."
"Nếu như anh ta không có thân phận gì, còn sợ đồ đưa đi rồi không lấy về được sao? Cầm đồng tiền không nên cầm, e là sẽ phỏng tay."
Thịnh Thế Hào Đình, Cố Minh Na đang đẩy Tô Cảnh Thắng đi dạo trong vườn hoa.
Cứ một lát Tô Cảnh Thắng sẽ đứng lên đi một đoạn, uống thuốc xong ông cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, sức lực cũng thêm một ít, cũng thấy hiệu quả rõ rệt.
Cố Minh Na lặng lẽ theo sau, rất sợ chồng mình ngã xuống.
"Ông đi chậm một chút." Cố Minh Na thấy chồng càng đi càng nhanh rất là lo lắng.
Sắc mặt Tô Cảnh Thắng đỏ ửng, thở hổn hển: "Vợ à, anh chỉ muốn nhanh chóng khỏe lại, chăm sóc cho em, không để em phải chịu khổ nữa."
"Vợ à, em mệt mỏi nhiều năm như vậy, cực khổ cho em quá."
Tô Cảnh Thắng ôm lấy Cố Minh Na, hôn một cái lên trán của bà.
Cố Minh Na đỏ mặt đẩy Tô Cảnh Thắng ra: "Cái ông này, bị người ta thấy thì làm thế nào, càng già càng không đứng đắn."
Đẩy Tô Cảnh Thắng đi một đoạn, Cố Minh Na thở dài.
Tô Cảnh Thắng ngẩng đầu: "Bà đang nghĩ đến Tiểu Giang à?"
"Uh, Tiểu Giang đối xử với Tiên Dao cũng rất tốt, chẳng qua là..." Khoảng thời gian này, thái độ của Cố Minh Na đối với Giang Viêm cũng có chút thay đổi.
Tô Cảnh Thắng nói: "Trái tim con người cũng là từ thịt mà ra, Tiểu Giang đối với Tiên Dao như thế nào, chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng cả."
"Chuyện của bọn nhỏ cứ để chúng quyết định đi."
Mới vừa trở về biệt thự đã nghe tiếng có người gõ cửa.
Cố Minh Na đi ra, nhìn thấy Tần Nguyên Văn thì giật mình, quay người muốn rời đi.
"Chị Cố." Tần Nguyên Văn mang theo nụ cười.
"Chuyện trước là do tôi quản lý cấp dưới không nghiêm, hôm nay đặc biệt tới để để xin lỗi anh chị."
Cố Minh Na ngẩn ra.
Ánh mắt hoài nghi nhìn Tần Nguyên Văn.
Ông chủ của trung tâm thương mại lại tự mình tới cửa nói lời xin lỗi?
Liên quan tới công tác chuẩn bị kêu gọi đấu thầu đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng, cũng là lúc Cố Tiên Dao vô cùng bận rộn.
Không ít công ty xây dựng nhìn cái bảng treo công ty chi nhánh tập đoàn Cố thị, nên nghĩ Cố Tiên Dao chỉ là giám đốc chi nhánh của công ty.
Người xách đồ tới tạo quan hệ cũng không ít.
Cố Tiên Dao đối với ai cũng đều rất khách sáo, khéo léo nêu rõ quan điểm, chỉ yêu cầu bảo đảm chất lượng công trình, giá đấu thầu thấp mới có thể trúng thầu, không có ngoại lệ cho việc đi cửa sau.
Lại tiễn thêm một ông chủ công ty xây dựng, điện thoại bỗng đổ chuông.
Nhấc điện thoại lên, đồng thời ánh mắt cổ quái liếc nhìn Giang Viêm.
"Mười triệu?" Cố Tiên Dao giật mình, Tần Nguyên Văn tới cửa nói xin lỗi thì cũng thôi đi, đằng này lại có thể bồi thường số tiền lớn như vậy.
"Còn có thẻ mua đồ trị giá mười triệu nữa." Cố Minh Na nói: "Anh ta bỏ đồ xuống rồi đi mất, mẹ cũng không có cách nào trả lại."
Tần Nguyên Văn đưa tới khoản bồi thường lớn như vậy, Cố Minh Na thật không dám nhận.
Che ống nghe lại, Cố Tiên Dao hỏi Giang Viêm.
"Coi như là anh ta thông minh." Giang Viêm không hề bận tâm: "Bảo mẹ cứ giữ lại mua thức ăn đi."
Tần Nguyên Văn có thể làm như vậy, hoàn toàn ngoài dự liệu của Giang Viêm.
Mười triệu, mua thức ăn?
Lời này chắc cũng chỉ Giang Viêm mới có thể nói ra được.
Lúc này, một nhân viên đến tìm Cố Tiên Dao, trông rất là hốt hoảng.
"Cố tổng, tập đoàn Cố thị đột nhiên thu hồi tư cách, dự án khu công nghiệp của chúng ta không thể tiếp tục tiến hành được nữa."
Điều này cũng sớm đã nằm trong dự liệu của Giang Viêm, thời điểm bản hợp đồng bị xé bỏ đã dự đoán được sẽ có cái kết quả này.
Cho dù hợp đồng vẫn còn, anh em nhà họ Cố cũng sẽ tìm lý do thu hồi tư cách quyền sử dụng.
"Tôi biết, cô đi làm việc của mình đi." Cố Tiên Dao cố trấn tĩnh lại.
Chán nản ngồi xuống, nhíu mày.
"Xem ra đã đến lúc mình nên đi đăng ký một công ty mới rồi." Giang Viêm nhàn nhạt cười.
Cố Tiên Dao thở dài: "Không đơn giản như anh nghĩ đâu, làm dự án rất cần tư cách, dự án này lại cần tư cách rất cao."
Giang Viêm đứng ở trước mặt Cố Tiên Dao nói: "Thu mua."
"Tư cách cũng có thể mượn được."
Chỉ cần mua lại công ty có đủ tư cách, Nhà họ Cố cũng không còn cách nào khác.
"Công ty mà có tư cách ở thành phố này cũng chỉ có hai ba nhà, ai sẽ tùy tiện bán đi sản nghiệp của mình chứ?"
Đối với Giang Viêm mà nói, đây cũng không phải là chuyện gì to tát: "Xe tới trước núi tất có đường, chi bằng cứ đăng ký trước một cái công ty, gọi là tập đoàn Tiên Dao. em thấy như thế nào?"
Nói là làm, không bao lâu sau Ngô Vân đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu đưa tới.
Cố Tiên Dao tựa như nằm mơ, chẳng lẽ Giang Viêm còn biết xem bói à?
Hôm đó đám người Cố Minh Uy ép Cố Tiên Dao kén rể, Giang Viêm đưa ra một bản hợp đồng, chẳng lẽ anh đoán trước được mọi việc.
Không chỉ có vậy, tài liệu đưa ra lập tức lấy được chứng nhận, hiệu suất làm việc quá cao làm người ta phải líu lưỡi không nói nên lời.
Tập đoàn Tiên Dao đăng ký vốn điều lệ một trăm triệu, toàn bộ lấy danh nghĩa Cố Tiên Dao.
Cầm giấy chứng nhận công ty, tâm trạng của Cố Tiên Dao bỗng nhiên phức tạp, ân tình này của Giang Viêm cả đời này cô cũng trả không xong.
Biết Giang Viêm là người có tiền, nhưng không ngờ lại có nhiều tiền như vậy.
Đưa ra một trăm triệu, Giang Viêm không có bất kỳ do dự gì, giống như đi cửa hàng bách hóa mua cây kẹo đường vậy.
Hôm nay, tập đoàn Tiên Dao thành lập, cùng lúc đó lại xảy ra một chuyện khác.
Thành phố Lăng đưa ra thông báo, do quy hoạch phát triển nên cần điều chỉnh lại, để bảo đảm có đủ đất canh tác, Lăng Thành không đấu giá khu đất phía đông thành phố nữa.
Phát triển đô thị về phía tây.
Các kế hoạch thành phố trong tương lai cũng được đưa ra, với đủ loại tin tức, đất phía đông thành phố trong nháy mắt mất giá, vùng đồi núi phía tây thành phố trong chớp mắt lại tấc đất tấc vàng.
Tiếp đó, lại một thông báo nữa được đưa ra.
Bảy ngày sau, mảnh đất trung tâm nhất và lớn nhất ở phía tây sẽ tiến hành bán đấu giá.
Giới kinh doanh được một phen nhốn nháo.
Mảnh đất này, là tấm vé vào cửa ngõ phía tây thành phố, thật là một miếng thịt béo bở.
Có thể tưởng tượng, muốn nắm được giá mảnh đất này thật không dễ dàng, vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào đó.
Quan trọng nhất chính là muốn có mảnh đất này phải có đủ tiền, hơn nữa còn phải là tiền mặt.
Đầu tiên, là những thế lực ngầm gây chiến, sau đến giới kinh doanh cũng biến động không ngừng.
Tình trạng diễn ra ở thành phố Lăng khiến cho người ta thật không thể ngờ được.
"Em có hứng thú không?" Giang Viêm đứng ở bên cạnh Cố Tiên Dao.
Cố Tiên Dao đang nhìn thông báo, giọng bình thản.
"Ai cũng biết mua được chính là kiếm được tiền, nhưng mấy người có thể mua được chứ."
Ở trong mắt Giang Viêm, Cố Tiên Dao chính là một cô gái ngốc nghếch luôn vui vẻ, chưa bao giờ sinh ra ảo tưởng quá mức đối với thứ mình không có được.
Trước đây Cố Tiên Dao chỉ có một thân một mình, nhưng hôm nay đã có Giang Viêm ở bên cạnh, tất cả những thứ không thể cũng sẽ trở thành có thể.
"Người phải có mơ ước, để có một ngày thực hiện chứ?"