Bầu không khí dường như có chút gượng gạo.
"Mua một chiếc?"
"Quý khách, không phải anh mới vừa mua một chiếc sao?" Tiểu Hoàng tưởng mình nghe nhầm.
Cố Tiên Dao kéo Giang Viêm: "Nói linh tinh gì vậy?"
Cô giám đốc tiêu thụ đang gắn lông mi giả, chớp chớp mi, đáy mắt tỏa sáng như trân châu: "Xí, đúng là biết diễn nhỉ?"
Nhớ lại cảnh lúc này cô ta lại đau đầu. Nhìn Giang Viêm mặc quần áo rất bình thường, vậy mà tiêu tiền cũng không hề chớp mắt.
Mua một chiếc nữa, thật sự có khả năng.
Anh chàng nhìn vẻ bề ngoài có vẻ xấu xí lại mặc đồ bình thường này, tiêu xài cũng không tính là thông minh nhưng có vẻ thật sự có tiền.
"À, đúng rồi, chiếc xe kia hết xăng rồi, tôi dừng ở bên ngoài cách đây không xa, phiền các cô sắp xếp người đưa vào đây sửa chữa."
Tất cả mọi người cảm thấy vô số con quạ đang bay trên đầu, cái gì vậy?.
Hết xăng thôi hả? Đấy là lí do để đổi xe sao?
"Là bị đυ.ng xe." Cố Tiên Dao kéo Giang Viêm, cười gượng: "Các cô sửa chữa một chút nhé, không mua mới, sửa chữa là được rồi."
Giang Viêm kéo Cố Tiên Dao đi quanh showroom: "Này, chiếc này không tệ...""
"Panamera?" Thấy chiếc xe mà Giang Viêm nhìn chằm chằm, Cố Tiên Dao thầm hít vào một ngụm khí lạnh.
"Em biết tên của nó, vậy hẳn là rất thích." Giang Viêm gật đầu, đưa thẻ cho Tiểu Hoàng: "Cái này, chọn chiếc tốt nhất."
Tiểu Hoàng suýt chút nữa thì bị sặc, lần này nhận thức của mình lại được thay đổi rồi. Lựa chọn một chiếc xe sang, chỉ bởi vì có thể gọi được tên của nó?
Người đàn ông trông có vẻ xấu xí này chiều cô gái này như vậy sao?
Cố Tiên Dao không thể che dấu được sự yêu thích với chiếc xe trong đôi mắt, nhưng vẫn kéo Giang Viêm đi ra ngoài: "Đừng mua nữa, sửa chiếc xe kia lại là được rồi."
Giang Viêm vẫn không đổi ý, trong lòng lại có chút đau lòng, nhìn Cố Tiêu Dao.
Tiền, đối với Giang Viêm mà nói chỉ là một con số, nhưng đối với Cố Tiên Dao thì đó là cuộc sống.
Giang Viêm ra hiệu Tiểu Hoàng nhanh chóng làm thủ tục.
Cô giám đốc tiêu thụ suýt chút nữa ho ra máu, cay độc nhìn Tiểu Hoàng. Hai đơn hàng này lẽ ra là của cô ta, nhưng giờ lại bị Tiểu Hoàng giành mất.
Có một vài người chính là như vậy, không biết bản thân sai ở chỗ nào, đánh mất cơ hội lại than trời oán đất.
Lại tốn hơn 2 triệu, Cố Tiên Dao nhìn chiếc xe bản thân cực khát khao, sững người ra.
Hai ngày này, số tiền cô nợ Giang Viêm đã không đủ khả năng để trả nữa. Sợ rằng cô và Giang Viêm sẽ phải dây dưa với nhau cả đời này mất.
Anh đưa chìa khóa đến trước mặt Cố Tiên Dao: "Vợ, em lái đi."
Nhận được chìa khóa nhưng cô vẫn sợ hãi, trả lại cho Giang Viêm: "Hay là anh lái đi..."
Giang Viêm nhét Cố Tiên Dao vào trong xe, còn bản thân thì lại ngồi vào ghế phụ.
Cố Tiên Dao căng thẳng đến không dám thở mạnh, bắt đầu lái xe với tốc độ của ốc sên.
Cô không dám tăng tốc, sợ đυ.ng trúng vào cái gì. Giang Viêm lại nóng đầu lên muốn đổi xe mới thì sao.
Giang Viêm thỉnh thoảng nhắc nhở vài câu, Cố Tiên Dao đã lái thành thạo hơn nhiều, nhưng nhìn những chiếc xe chạy nhanh lướt qua bên cạnh, cô lại nấc hơi liên tục.
"Giang Viêm..."
"Hả?"
"Sau này đừng xài tiền bậy bạ nữa được không?"
"Tuân lệnh vợ." Giang Viêm rất nghiêm túc gật đầu.
Cố tiên Dao Hồng nghiêm mặt: "Chúng ta không phải vợ chồng thật sự."
"Ừ."
"Vì thế sau này đừng gọi tôi là vợ nữa."
"Được, tuân lệnh vợ." Giang Viêm vẫn gật gật đầu nói.
Ở ngoài căn nhà ngang, Ngô Vân đứng chắp tay nhưng sắc mặt vẫn rất thản nhiên.
Cố Minh Thành cười gượng gạo đứng bên cạnh.
Ông ta tới để thuyết phục Cố Minh Na, đối với nhà họ Cố mà nói, dự án khu công nghiệp không thể để mất.
Nhưng chính mắt Cố Minh Thành thấy Ngô Vân đưa vợ chồng Cố Minh Na về, không những thế, anh ta còn đích thân đứng bên ngoài cổng.
Điều khiến Cố Minh Thành kinh ngạc là Giang Viêm và Ngô Vân có quen biết.
Cố Minh Song có được những tấm hình kia nhưng không rõ ràng, nhìn thấy Ngô Vân mới phát hiện, người con trai mặc áo trắng kia không phải Ngô Vân thì là ai?
Ai có thể ngờ tới, cậu con trai độc nhất của nhà họ Ngô ở thành phố Lăng lại bị vô sinh, phải xin con của Giang Viêm.
Trốn vào một bên, Cố Minh Thành lập tức gửi tin tức quan trọng này cho Cố Minh Giai.
Thầm nghĩ Giang Viêm rốt cuộc là làm thế nào có thể bán tϊиɧ ŧяùиɠ cho những khách hàng cao cấp này?
Mấy phút sau, Cố Minh Giai chỉ trả lời vài chữ: làm theo hợp đồng!
Giang Viêm quen biết Ngô Vân, vậy chẳng phải Cố Tiên Dao sẽ trèo lên được mối quan hệ với nhà họ Ngô sao?
Mà thái độ của Ngô Vân lại kín đáo, con trai độc nhất của nhà họ Ngô ở thành phố Lăng, sao có thể cung kính với Cố Minh Na như vậy được.
Chi nhánh thứ năm chẳng qua chỉ là cái vỏ rỗng, giao cho Cố Tiên Dao cũng chẳng có tổn thất gì.
Mỗi tháng chia năm trăm ngàn tiền hoa hồng có thể đổi về được dự án khu công nghiệp. Nhà họ Cố cũng không tính là thiệt thòi.
Cùng lắm thì nắm được công trình rồi lại trở mặt là được chứ gì, chả có gì khó.
Nhưng nếu thông qua Cố Tiên Dao thiết lập được mối quan hệ với nhà họ Ngô, chẳng phải trong tương lai nhà họ Cố sẽ nhận được chút lợi ích trong các dự án do nhà họ Ngô phát triển sao?
Cố Tiên Dao, con bé này đúng là chó ngáp phải ruồi, trước đây đã nói là phải tìm cho Cố Tiên Dao một tên vô dụng, nhưng chọn đi chọn lại cuối cùng lại chọn tên như Giang Viêm.
Ông ta sờ sờ chiếc túi dưới tay, may là sớm đã có sự chuẩn bị, thủ tục chuyển giao công ty đều mang theo rồi.
Cố Minh Thành nhìn thấy một chiếc xe sang vẫn chưa có biển từ xa chạy tới, thầm nghĩ đây có phải một tên ăn chơi lần đầu lái xe không? Thật chậm chạp.
Xe sang dừng lại ở trước mặt, Cố Minh Thành ngạc nhiên phát hiện người lái xe lại là Cố Tiên Dao.
Ông ta dụi dụi mắt, tưởng mình nhìn lầm, người đang ngồi ở ghế phụ là Giang Viêm. Hai người này, hóa thành tro ông ta cũng có thể nhận ra.
Xe này phải hơn 2 triệu ấy chứ? Cố Tiên Dao lấy tiền ở đâu ra?
Cố Minh Thành hừ lạnh, nghĩ Giang Viêm làm chuyện gì đó không trong sạch.
Giang Viêm giàu có nhờ bán tϊиɧ ŧяùиɠ sao.
Cố Tiên Dao tám phần là có quan hệ bất chính với ông Kim Jeong Jun rồi, trên đỉnh đầu Giang Viêm là chiếc sừng to đùng, không chừng xe này chính là ông Kim Jeong Jun tặng.
Xe dừng lại, Giang Viêm vui vẻ mở cửa xe cho Cố Tiên Dao.
Chăm sóc vợ là việc Giang Viêm rất sẵn lòng, nhưng trong mắt của Cố Minh Thành chính là sự hèn mọn của một đứa đến nhà ở rể.
"Tôi cũng biết mở cửa xe mà." Cố Tiên Dao nói thầm, có chút miễn cưỡng khi được Giang Viêm quan tâm như vậy.
Giang Viêm cười, làm lái xe cho Cố Tiên Dao một tháng, thì anh cũng mở cửa xe một tháng cho cô, chưa bao giờ nhìn thấy cô ngại ngùng như vậy, sao đột nhiên lại khó xử như thế chứ?
Cố Minh Thành nhìn thấy hai người ân ái, tự dưng lại cảm thấy ghen tị, khuôn mặt tươi cười tiến lên vài bước: "Tiên Dao, đi chơi về à?"
"Cậu… út... Có việc gì vậy?" Cố Tiên Dao không biết nên xưng hô thế nào, dù cô có còn là người nhà họ Cố hay không thì Cố Minh Thành cũng là người lớn.
Cố Minh Thành liếc Giang Viêm một cái, lấy thủ tục chuyển nhượng chi nhánh thứ năm từ trong túi ra: "Cậu đưa thủ tục đến cho cháu rồi đây, chỉ cần cháu ký tên, thủ tục coi như đã bàn giao xong xuôi rồi."
"Năm trăm ngàn một tháng, hai ngày nữa sẽ được chuyển sang tài khoản cho cháu."
Giang Viêm nhìn về phía cổng. Ngô Văn vẫn đứng đó, chẳng trách Cố Minh Thành bỗng dưng đổi tính.
Cố Tiên Dao đã cầm lấy tài liệu nhưng Cố Minh Thành vẫn chưa đi.
Giang Viêm khẽ cười: "Ngày mai Kim Jeong Jun sẽ ký hợp đồng với tập đoàn Cố thị, quay về đợi tin tức đi."
Cố Minh Thành đang chờ câu nói này, lông mày giãn ra, vẫy vẫy tay: “Vậy cậu không quấy rầy nữa, sau này có thời gian lại tới thăm hai đứa."
Cố Tiên Dao dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Ngô Vân, lễ phép mỉm cười rồi đi vào nhà, Giang Viêm châm một điếu thuốc.
Ngô Vân nhẹ giọng nói: "Anh ta hỏi tôi thân phận của anh."
Người Ngô Vân nói chính là Tần Nguyên Văn.
Giang Viêm nhả ra một làn khói thuốc: "Anh ta tưởng tôi là một quả hồng mềm, chỉ khi chạm vào mới biết được có mềm hay không."
Ngô Vân nhìn Giang Viêm, gật đầu hiểu rõ.
"Tần Nguyên Văn có một người em tên là Tần Nguyên Vũ, ở thành phố Lăng cũng được coi là nhân vật đứng đầu.”
Đây là đang nhắc nhở Giang Viêm.
Giang Viêm lắc đầu đi vào nhà: "Bọn họ sẽ không làm gì được tôi cả. Lấy đức thu phục người, tôi thấy Tần Nguyên Văn là một người rất dễ nói chuyện."
Ngô Vân khó hiểu.
Lời này không có vấn đề gì, lời của Thiên Tể, chính là đạo lý.
Mấu chốt nhất chính là ai có thể làm gì được Giang Viêm cơ chứ.
Trung tâm thương mại thành phố Lăng.
Khuôn mặt của Tần Nguyên Văn hung dữ, sau khi nghe điện thoại sắc mặt càng lạnh lùng.
Đối với thân phận của Giang Viêm, Ngô Vân trả lời không quá rõ ràng.
Để phòng ngừa vạn nhất, Tần Nguyên Văn đã điều tra qua một lần.
Cô gái xinh kia là người nhà họ Cố, nhưng đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi.
Còn Giang Viêm, trước kia chỉ là lái xe của Cố Tiên Dao. Đi ở rể mà lại tưởng rằng bay lên trời rồi hả?
"Tao... muốn gϊếŧ... cả nhà mày!" Tần Nguyên Văn bị đánh gãy mất mấy cái răng, há miệng bị hở gió nên nói cũng không được rõ ràng gãy gọn lắm.
Dù mắng như vậy, nhưng Tần Nguyên Văn vẫn bị ám ảnh bởi nụ cười lạnh như băng của Giang Viêm, dường như nó đã khắc sâu vào đầu anh ta.
“Anh, cái thằng khốn kia ở đâu, em xử nó cho anh." Tần Nguyên Vũ mang theo đàn em đắc lực nhất vội vã đi tới, giọng thô lỗ, chưa đến cửa đã bắt đầu gào lên.
Cơ bắp anh ta nổi lên, khuôn mặt tàn nhẫn. Mặt có mấy phần khác Tần Nguyên Văn, anh ta chính là trùm ở thành phố Lăng, thích được mọi người gọi là "Vũ đại ca."
Nhìn thấy Tần Nguyên Văn bị đánh te tua thì anh ta càng tức giận.
Ảnh chụp màn hình video đang hiển thị trên máy tính để bàn, tuy không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình ảnh rồng vàng năm ngón trên tấm thẻ đen.
"Nhìn cái này đi!"
Anh em Tần Nguyên Văn từ nghèo đói trắng tay đi tới ngày hôm nay, không nhờ quý nhân phù trợ hay chỗ dựa vững chắc, hoàn toàn là liều mạng mà có được.
Tần Nguyên Văn thông minh nhanh nhẹn, Tần Nguyên Vũ biết đánh đấm, một hắc một bạch hỗ trợ lẫn nhau.
Người như họ rất nhạy bén với những thứ nguy hiểm, bọn họ biết, bước sai một li sẽ đi một dặm.
Không dám kinh thường làm bừa, bởi vì có những chuyện Tần Nguyên Văn vẫn chưa nghĩ thông được.
Thân phận ở rể của Giang Viêm có thật sự đơn giản như vậy không?
Sao Ngô Vân lại tôn trọng một người đi ở rể như thế, hơn nữa còn là rất cung kính, thậm chí có chút sợ hãi.
Trong thẻ của tên ở rể kia sẽ có mấy triệu?
Giang Viêm đánh người mà không có cảm giác lo sợ gì cả, không hề để ý tới họ, coi tất cả bọn họ chỉ như kiến hôi.
Còn nữa, tấm thẻ đen này đến cùng đại diện cho cái gì?
Rồng vàng năm ngón!
Đây chính là đại biểu cho đế vương! Cái này chỉ là vẽ chơi hay còn có ý nghĩa đặc biệt gì?
Không thể tra ra nguồn gốc của tấm thẻ đen này, hai anh em nhìn nhau không nói gì.
"Kiếm Thiên, từng thấy qua chưa?" Tần Nguyên Vũ quay đầu lại hỏi.
Đồng tử của Kiếm Thiên đột nhiên co rụt lại, nhưng rất nhanh lại thu hồi ánh mắt không lộ rõ vẻ gì. Anh ta chậm rãi lắc đầu, nói: "Chưa từng thấy qua."
Tần Nguyên Vũ đập bàn một cái, rất mất bình tĩnh: "Không phải chỉ là một tấm thẻ thôi sao? Đừng có tự dọa mình."
"Thành phố Lăng này chúng ta cứ nghênh ngang mà đi."
"Anh có một loại linh cảm không ổn!" Tần Nguyên Văn nói rất chậm, cố gắng để bản thân nói từng chữ rõ ràng.
"Em trai, chúng ta có thể sống tới ngày hôm nay cũng không dễ dàng, đắc tội với người không thể đắc tội sẽ chết không có chỗ chôn đâu."
Tần Nguyên Vũ bĩu môi: "Anh cẩn thận quá rồi đó."
Tần Nguyên Văn nghiêm nghị lạnh lùng: "Cẩn thận bao nhiêu năm nay, không để ý như vậy thì chúng ta đã chết từ lâu rồi."
"Chú thử nghĩ lại xem, chúng ta đã bao nhiêu lần suýt bị chơi chết?"
"Có thể mất tiền, có thể mất mặt. Nhưng chúng ta vẫn phải giữ được mạng.”
"Anh định chịu đựng bị sỉ nhục như vậy sao?" Tần Nguyên Vũ hừ lạnh, đứng lên bỏ đi: "Em sẽ đi bắt thằng ranh Ngô Vân kia lại, đánh mấy roi nó sẽ nói ra tất cả, không cần phải sợ nhà họ Ngô."