Quyển 2 - Chương 41: Bàng sơn cô hồn (6)

“Tôi muốn nhìn xem đó là cái gì”. Âm thanh bất mãn buồn bực của Cố Phán Hảo truyền ra từ trong lòng Thân Đồ Thành.

Thân Đồ Thành trừng mắt nhìn thân cây chậm rãi biến thành hình người: “Xác chết”.

Nói là xác chết nhưng thực chất không phải vậy.

Dưới cánh tay che chắn của Thân Đồ Thành, Cố Phán Hảo nhìn ra bên ngoài chỉ thấy cây khô đã hình thành một hình dáng. Là “hình người” nhưng chỉ có thân người và cánh tay, không có ngũ quan và chân. Từ phần eo trở xuống nó vẫn là cây khô, bộ rễ khá cứng cáp như ẩn như hiện dưới bùn đất tựa như con bạch tuộc tám vòi bán ẩn mình trong biển.

Đèn l*иg giấy lắc lư trong không gian phong kín, đột nhiên ______ “rột” một tiếng, một miếng vỏ cây màu nâu sẫm rơi xuống đất.

Thân Đồ Thành theo phản xạ ghì mặt Cố Phán Hảo vào l*иg ngực mình, hắn không muốn người hắn yêu quý thấy được cái thứ bên dưới lớp vỏ cây _______ một khối thịt chảy máu đầm đìa.

Khối thịt có màu hồng nhạt, phía trên phủ đầy tơ máu, kinh mạch màu xanh nhịp nhàng đập ở bên dưới, chất dịch nhớp nháp bán trong suốt không ngừng chảy ra, thoạt nhìn như một con khỉ bị lột mất lớp da mặt.

Thân Đồ Thành chợt nhớ tới hình dung quả chuối tiêu hư thối của Cố Phán Hảo, khối thịt không ngừng giãy giụa trong hốc cây, phát ra âm thanh dinh dính, giống như trong miệng ngậm đầy chuối tiêu, sau đó dùng đầu lưỡi khuấy động phần thịt quả mềm mại…

Thân Đồ Thành cảm thấy cổ họng ngưa ngứa, kinh tởm như nuốt sống một con chuột, nhưng hắn cần quan sát thân cây đó. Khối thịt chuyển động gần mười phút, dần dần có hai viên châu đen nhánh xuất hiện, chúng nó lay động bên dưới lớp màng biểu bì mỏng tang, sau mấy phút, như thể tìm được vị trí chính xác, chúng nó chợt đứng im.

Phốc! Hai viên châu phá thịt chui ra. Cuối cùng, Thân Đồ Thành cũng thấy rõ ràng, đó là hai con mắt. Đầu tiên, nó chuyển động loạn xạ với tốc độ cực nhanh, tiếp sau đó như đạt được mục tiêu rồi dừng lại mọi cử động.

Con mắt lớn ít nhất gấp năm lần mắt người bình thường, cũng chính vì vậy nên Thân Đồ Thành càng nhìn rõ bên trong tròng mắt không có con ngươi, nó tựa như hai viên đá đen thô ráp, mặt trên không có hoa văn nào.

Nhưng Thân Đồ Thành biết đó là một đôi mắt, thậm chí từ đôi mắt đó, hắn có thể đọc ra rất nhiều cảm xúc, phẫn nộ, thù hận, oán độc… còn có hoài niệm. Một loại cảm giác quen thuộc xông lên não, hắn ngơ ngác nhìn gương mặt nằm giữa thân cây, phần kí ức không chân thật và không trọn vẹn vào giờ khắc này được chắp vá hoàn chỉnh.

Vị trí phần môi trên của khối thịt giật giật, chậm rãi phun ra hai chữ: “Phù, Sinh”.

Thân Đồ Thành chấn động mãnh liệt, còn chưa kịp ngẫm nghĩ thì một cái tên đã được thốt ra: “Phù… Định…”.

“Khặc khặc…”. Tiếng cười quái dị khuếch tán trong không khí, chọc vào da đầu Thân Đồ Thành từng trận tê dại. Trong trí nhớ của hắn, Phù Định là anh trai của hắn, thế nhưng… vì sao anh ta lại xuất hiện với bộ dạng này?

“Không nhớ sao?”. Mặt Phù Định giãy giụa bên trong hốc cây, da thịt dính vào thân cây khô bị kéo rách toạc, máu đỏ biến thành máu đen chảy ra từ khối thịt, bốc lên mùi hôi thối, “Không nhớ… ngươi gϊếŧ chết ta như thế nào sao!”.

Thân Đồ Thành bất giác lui về phía sau, trên mặt hoàn toàn kinh ngạc _______ làm sao hắn có thể gϊếŧ chết anh trai mình!

“Khặc khặc”. Phù Định cười một tiếng, khàn giọng nói gằn từng chữ: “Cây sống trong nước, nước muốn nó sống thì nó sống, muốn nó chết thì nó chết… ‘A Hảo là dòng nước tốt nhất trên đời này của ta, bởi thế ta liền muốn ngươi làm một cái cây mục nát’… ngươi nhớ không? Đó là lời ngươi nói với ta năm đó. Sau đó, ngươi sai người lột da ta, đυ.c một cái lỗ trên thân cây rồi nhét ta vào đó. Ngươi sai người trồng nó xuống đất, muốn ta và nó huyết nhục tương liên _______ ngươi muốn ta sống không được, chết cũng không xong!”

“Không…”. Thân Đồ Thành ôm chặt Cố Phán Hảo trong lòng, tựa như đang tìm kiếm dũng khí, hắn siết chặt đến mức cổ của Cố Phán Hảo thoáng chuyển xanh.

“Còn có bọn họ”. Tròng mắt Phù Định xoay chuyển, tường thịt vây xung quanh bọn họ tựa như sục sôi, bắt đầu bốc lên bọt khí, “Bọn họ, cơ thϊếp, hài tử, binh sĩ của ta… tổng cộng bốn vạn ba nghìn sáu trăm mười tám người, ngươi băm bọn họ thành thịt vụn, biến bọn họ thành đất để nuôi dưỡng ta!”.

Ý hận ngập trời đập vào mặt, Thân Đồ Thành ôm ngực, chợt cảm thấy khó thở. Hắn vô thức muốn trốn tránh muốn chống cự, nhưng khi hắn sắp không chịu nổi nữa, có một bàn tay ôn nhu ôm ngược lại hắn.

Là Cố Phán Hảo.

Cậu vuốt ve tấm lưng hắn, nhẹ nhàng như dỗ trẻ con: “Đều là quá khứ”.

“Trước đây tôi… thực sự đã làm vậy sao”. Thân Đồ Thành nâng tay ôm Cố Phán Hảo, thì thầm trong vô thức ________ không cần Phù Định nói thêm, hắn đã biết rõ những chuyện kia thật sự là do hắn làm. Hắn nhìn thấy trong trí nhớ của mình, hắn mang theo lửa giận và hận ý không chỗ phát tiết, tàn nhẫn sát hại rất nhiều người.

Nhưng tại sao hắn phải làm như vậy?

Lẽ nào giống như những gì hiển thị trong trí nhớ của hắn, hắn là sát tinh trời sinh, từ giây phút hắn ra đời đã định trước phải tàn sát cả đời?

Cũng bởi vì vào ngày hắn chào đời, mây đen che khuất trời, cũng bởi vì lời tiên đoán bốn chữ của vị chiêm tinh sư kia mà tổ phụ (ông nội) muốn gϊếŧ hắn, mẫu thân hắn muốn gϊếŧ hắn, ca ca cũng muốn gϊếŧ hắn?

Bỗng nhiên hắn nhớ tới mộng cảnh đã lâu ________ trong giấc mộng ban đầu của hắn, thời điểm Cố Phán Hảo chưa xuất hiện thì nơi đó chỉ tràn đầy đau thương và khắc nghiệt. Khi đó, thông qua thanh bảo đao hắn mang theo bên người, hàn khí trên thanh đao phản chiếu vẻ mặt của hắn. Hắn nhìn thấy rất rõ hắn không hạnh phúc.

Thanh đao kia là lễ vật duy nhất mẫu thân tặng cho hắn, vào cái đêm sinh nhật tám tuổi đó, người nữ nhân chưa bao giờ mỉm cười bỗng nhiên mỉm cười với hắn. Sau đó, thanh đao kia đâm thẳng vào l*иg ngực hắn. Ba ngày sau, hắn tỉnh lại, mà nữ nhân kia lại vĩnh viễn nhắm mắt.

Trong đội ngũ đưa tang không có hắn. Hắn đứng trên đỉnh núi Ô Nhĩ Nặc Y cao ngất, đưa mắt nhìn theo mẫu thân hắn trong cơn gió rét. Hắn thấy nàng mặc chiếc váy bố màu trắng thuần, lẳng lặng nằm giữa những đóa hoa tuyết thánh khiết. Hắn nhìn thấy phụ thân của hắn, chứng kiến một người nam nhân cao lớn, cường tráng đau khổ bi thương… Hắn cũng nhìn thấy Phù Định, hắn vốn nên đứng ở vị trí thuộc về hắn, hắn vốn nên tiễn mẫu thân của hắn đoạn đường cuối cùng.

Hắn cảm thấy đố kị.

Phù Định mang vẻ mặt lặng lẽ cướp đi mẫu thân của hắn. Phù Định không đau đớn, không bi thương, thậm chí còn mang theo sự ác ý vui sướиɠ. Nhưng so với hắn, Phù Định có tư cách đưa tiễn mẫu thân của hắn hơn.

Nhưng hắn rất nhanh đã biết, Phù Định cũng ghen tị với hắn.

Ngày thứ bảy sau lễ tang, hắn ngồi trong lều lau chùi lễ vật duy nhất của mình. Màn cửa khẽ động, gió rét luồn vào, Phù Định bước vào.

“Ngươi là tiểu súc sinh lang tâm cẩu phế”.

Hắn nâng mí liếc mắt nhìn Phù Định, rồi tiếp tục cúi đầu lau chùi lễ vật của hắn.

“Nữ nhân sinh ra ngươi đã chết, vậy mà ngươi đến một giọt nước mắt cũng không có”. Phù Định nói, “Cáp Lỗ nói không sai, ngươi là trời sinh sát tinh, nàng chính là bị ngươi khắc chết”.

Hắn nghe xong liền dừng lại công việc trong tay, lẳng lặng nhìn đối phương, thẳng đến khi Phù Định hơi run rẩy, mới chậm rãi hỏi: “Ngươi nói xem, kế tiếp sẽ là ai?”.

“Ngươi tiểu súc…”.

“Là ngươi chăng?”. Hắn cắt ngang, “Phù Định, ta thực sự rất chờ mong”. Ta rất chờ mong, chờ mong ngươi chết như thế nào.

“Câm miệng!”. Phù Định thoáng cái nhào tới, vừa đánh vừa la, “Tên sát tinh nhà ngươi! Đồ tạp chủng! Ta đánh chết ngươi!”.

Khi đó, Phù Định đã hoàn toàn trưởng thành, thể trạng cường tráng, động tác hữu lực tựa như phi ưng trên thảo nguyên đánh đâu thắng đó. Một thằng nhóc tám tuổi như hắn không thể nào phản kháng, chỉ có thể cuộn người lại, cố gắng bảo vệ chính mình.

Một loạt quyền cước không chút lưu tình rơi trên người hắn, dường như muốn cắt dứt hết kinh mạch và xương cốt của hắn, ngay cả khóc hắn cũng không khóc được… Hắn biết ngoài lều có người, cũng biết những người đó nhất định biết chuyện đang xảy ra trong lều, nhưng đồng thời hắn cũng biết, những người đó sẽ không cứu hắn.

Phù Định là người thừa kế tiếp theo, là hảo nam nhi trên thảo nguyên, còn hắn, hắn chẳng qua chỉ là sát tinh ngay cả Thiên thần cũng không dung.

Hắn che chở đầu của mình, nắm chặt đoản đao sắc bén trong tay. Toàn thân hắn run rẩy, không phải vì đau đớn, mà là bởi vì khổ cực. Hắn kiềm chế rất khổ cực, trong thân thể có một loại du͙© vọиɠ quen thuộc đang không ngừng kêu gào _______ gϊếŧ gã, gϊếŧ gã…

Giơ đao của ngươi lên, đâm vào giữa ngực gã, gϊếŧ gã, gϊếŧ gã!

Tựa như ngươi một đao chặt bỏ đầu thỏ rừng, gϊếŧ gã!

Tựa như ngươi một đao xé toang thân rắn độc, gϊếŧ gã!



Hắn thổng khổ quằn quại trên mặt đất, hít thở từng ngụm, cả người co quắp.

“Tiểu súc sinh…”. Phù Định đánh đến mệt mỏi mới ngừng tay thở dốc. Gã dùng đỉnh giày nhọn đá vào lưng hắn, giọng nói sắc bén độc ác: “Ngươi đoạt mất phụ thân ta! Ngươi và mẫu thân đã chết của ngươi đã cùng nhau cướp mất phụ thân ta!”.

Hóa ra, Phù Định đang đố kị với hắn. Hắn khẽ nâng mũi đao bên dưới người, nằm trên đất cười đến điên cuồng _______ Phù Định, đây là lần cuối cùng trong cuộc đời ngươi mà ngươi có thể đánh ta như vậy.

Cây đao kia cuối cùng không được dùng trên người Phù Định, mà lần đầu tiên hắn sử dụng lại là đối với chính bản thân mình _______ “Ta nghe nói kẻ mù một mắt cũng sẽ rơi lệ, này không biết phải thật hay không”. Âm thanh vui vẻ cùng với giễu cợt truyền vào lỗ tai, tổ phụ của hắn nói với những người bên cạnh.

Mỗi lần tổ phụ nhìn thấy hắn đều rất vui vẻ, tựa như một người cô quạnh đã lâu rồi chợt một ngày gặp được một con khỉ có thể trêu chọc. Vì thế, mỗi khi tâm trạng tổ phụ không tốt, phụ thân của hắn đều sẽ đưa hắn đến nơi này.

Đây là nơi tốt nhất trên đời để dựng dục nên các dũng sĩ tuyệt vời, trên thảo nguyên không có đồng cảm. Nó sẽ không bởi vì ngươi còn nhỏ mà nhân nhượng ngươi, cũng không bởi vì ngươi khiếm khuyết mà đồng cảm với ngươi, càng không bởi vì ngươi thỏa hiệp mà ưu đãi cho ngươi. Ngươi phải cường tráng, phải mạnh mẽ, không được sợ hãi, hèn nhát, cảm thông, những thứ đó chỉ mang đến cho ngươi cái chết.

“Phù Sinh, ngươi hãy nói xem”. Tổ phụ ôn hòa hỏi hắn.

Hắn mím môi, không lên tiếng.

“Ta đang hỏi ngươi đó!”. Roi ngựa to dài vung đến, “Nói! Kẻ đui mù sẽ không rơi lệ!”.

Vào giờ khắc này, mãnh thú bên trong cơ thể không kiềm chế được nữa. Hắn rút cây đao bên hông, dốc sức đâm mạnh vào mắt phải của mình.

Hắn cảm thấy đau, đau đến khắc cốt ghi tâm, kim châm muối xát. Mắt phải của hắn chẳng qua chỉ không nhìn thấy, chứ không phải không có cảm giác.

Nhưng khi mũi đao đâm vào nhãn cầu, hắn lại cảm thấy thống khoái không gì sánh được. Bởi vì hắn nhìn thấy trong mắt của vương giả thảo nguyên _______ tổ phụ cao ngạo tại thượng của hắn chỉ toàn là kinh hãi.

Hắn nhẹ nhàng lau đi vết máu trên đoản đao, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt tựa như mũi dùi đóng thẳng lên gương mặt tổ phụ. “Lẽ nào đây không phải lệ hay sao?”. Hắn sờ vào giọt máu trên mặt, hỏi một câu như thế.