edit: Rắn Độc Đeo Kính.
Bác sĩ ấn bụng Thích Gấm Niên, rồi lại bắt mạch của cô, lại còn tìm một bác sĩ khác đến khám lại.
Phía sau, Diệp Khuynh Giai và Tô Á đều lo lắng nhìn, ngay cả Thích Gấm Niên, cũng bị một màn này hù dọa, chẳng lẽ cô lại bị bệnh nan gì hay sao?
“bác sĩ, em thế nào?”
“ em trước đi siêu âm B một cái rồi nói sau.”
A! trong bụng cô không lẽ lại có một cục bướu thật sao?
Mười phút sau có kết quả kiểm tra, chủ nhiệm lớp cô cũng bị gọi tới.
“cái gì? Mang thai? Làm sao có thể?” nhìn tờ siêu âm B, Thích Gấm Niên mắt tối sầm lại, chỉ muốn ngất đi.
Chủ nhiệm lớp Hoàng lão sư nghe xong, lập tức lên tiếng: “bác sĩ Vương, chuyện này không thể nói lung tung, em ấy vẫn còn là sinh viên”.
“kết quả siêu âm B đã có, sự tình đã chắc chắn, nào có nói lung tung, mọi người nhanh chóng liên hệ người lớn trong nhà tới đây một chút xem đây là chuyện thế nào,hiện tại con gái…”
Như sấm sét giữa trời quang, Thích Gấm Niên đứng yên tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thích Chính Xương luôn bộn bề công việc, nhưng lần này hiệu trưởng gọi điện thoại đến, dù bận rộn vẫn dành thời gian chạy đến gặp, nhưng rất không cao hứng.
Từ khi nhìn thấy kết quả Thích Gấm Niên vẫn không sao lấy lại tinh thần, liền bị Thích Chính Xương áp giải về nhà.
Lúc xuống xe, vừa vặn gặp Giang Thịnh Bắc và Thích Tiếc Nhan đi hưởng tuần trăng mật trở về, Thích Gấm Niên bị lôi vào nhà, cùng Giang Thịnh Bắc gặp thoáng qua.
Giang Thịnh Bắc nhìn Thích Gấm Niên bị trói gô trên ghế, nhíu mày hỏi: “đây là thế nào?”
“a, còn không phải là cái tiểu tiện nhân, tuổi còn nhỏ vậy mà không học hành cho tốt, học người ta chưa kết hôn đã có con, nói, đứa bé này là từ đâu mà có”. Sau đó Lý Uyển Dung cầm sợi dây đằng, hung hăng quất trên người Thích Gấm Niên, da thịt lập tức bong tróc, làm người nhìn thấy hãi hùng khϊếp vía.
Trên mặt Giang Thịnh Bắc đầy vẻ kinh dị, một tháng trước, Thích Gấm Niên còn ở bên cạnh hắn, như vậy đứa bé này có thể từ nơi nào mà có.
Thế nhưng, mặc kệ bọn hắn thế nào ép hỏi, đáp án của Thích Gấm Niên chỉ có một, lắc đầu: “ông nội,ba ba, ta thật không biết…”
“còn mạnh miệng phải không, mặt của Thích gia chúng ta, đều muốn bị ngươi làm mất hết”, Lý Uyển Dung đổ thêm dầu vào lửa, “ quả nhiên với mẹ ngươi là cùng một dạng người, thấp hèn, ai cũng có thể làm chồng, tiểu tiện nhân.”
Giờ khắc này Lý Uyển Dung chanh chua, cầm sợi dây đằng, không ngừng quất Thích Gấm Niên, bà giống như coi Thích Gấm Niên bây giờ chính là hóa thân của mẫu thân cô, đánh chết, mới có thể giải tỏa hết mối hận trong lòng bà.
Thích Gấm Niên bị đánh, đau đến máu thịt lẫn lộn, nhưng vẫn không kêu rên một tiếng.
Cứ thế này, có phải hài tử sẽ không giữ được. vậy đánh đi, hung hăng mà đánh đi, Thích Gấm Niên cam chịu nghĩ.
Nhưng đúng lúc cô sắp lâm vào hôn mê, ngoài cửa lớn lại vang lên tiếng ôtô ầm ầm.
Đám người giật mình, quay đầu, trơ mắt nhìn tám chiếc màu đen Rolls-Royce xếp thành một hàng, dưới ánh mặt trời thân xe đen sáng chói mắt, mà bởi vì Thích Gấm Niên nửa người nằm sấp, lên nhìn thấy đầu tiên chính là, thân xe bên cạnh một cái nho nhỏ ngân sắc khô chưa lâu.
Ánh nắng sáng rực, nhưng ngân sắc kia âm trầm đáng sợ, không rét mà run.
Cửa xe đều nhịp mở ra, tám vệ sĩ mặc áo sơ mi trắng đồ vét đen xuống xe, hai tay giao nhau,đứng cạnh bên xe, khí thế cực mạnh.
Cửa xe phía sau của chiếc xe dẫn đầu được mở ra, trong tầm mắt mọi người xuất hiện một đôi giầy da đen.
Thích Kính Nghiệp kiến thức rộng rãi, nhìn thấy thân xe ngân bạch sắc, nhanh chóng đứng lên, run rẩy tiến đến.
Người đàn ông từ trên xe xuống, chỉ chừng ba mươi tuổi, âu phục màu đen được may thủ công tôn lên dáng người, bộ mặt thâm thúy, mày rậm sắc bén, theo từng bước chân của hắn, không khí như ngưng kết.
Trong phòng khách lúc nãy còn vang đầy tiếng mắng chửi, mà lúc này đây, yên lặng đến có thể nghe được tiếng một cây kim rơi.
Thích Gấm Niên nhìn người đàn ông đang đạp ánh sáng mà tiến tới, ánh mặt trời khắc lên đường nét cứng rắn trên khuôn mặt, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt đầy sát khí.
“cố…” Thích Kính Nghiệp tiếng nói run run, gióng như cổ họng bị rách, “ Cố tiên sinh…” eo đều cong đến muốn chạm đất.
“ Thích lão gia đây sao?” ánh mặt lợi hại của người đàn ông rơi vào trên mặt dày đầy vết nhăn của Thích Kính Nghiệp.
“ phải, phải…”
“có thể hay không nói chuyện riêng một lát” người đàn ông giọng nói không chút cảm xúc.
“có thể, có thể, có thể theo ta đến thư phòng trên lầu đi.”
Thích Gấm Niên vẫn còn bị cột trên ghế, trên mặt một vệt máu dài, máu tươi chảy tí tách, tám tên vệ sĩ trông coi toàn bộ phòng khách, bởi vậy khong người nào dám động đậy. Lý Uyển Dung xưa nay luôn phách lối, giờ cũng câm như hến.
Cho đến mười phút sau, cái người đàn ông lạnh lùng thâm trầm đi xuống lầu, Thích Kính Nghiệp đi phía sau hắn, vừa nhìn thấy Thích Gấm Niên còn bị cột trên ghế, kém chút nữa ngã từ trên lầu xuống, khóc a, “ các ngươi còn thất thần cái gì hả, nhanh cởi tró cho Thích Gấm Niên ngay.”
Mấy người giúp việc vội vàng cởi trói cho Thích Gấm Niên, cô sớm đã chống đỡ không nổi, thân thể từ trên mặt ghế ngã xuống, người đàn ông kia xoay người đỡ lấy cô, Thích Gấm Niên cơ thể run lên một cái.
Người đàn ông nhìn cô khuôn mặt, lướt qua cơ thể cô. Sau đó dễ dàng bế cô lên, giống như cô là cộng lông vũ, không có chút trọng lượng nào: “ ai ra tay đánh, thì bây giờ tự mình chịu đánh gấp đôi đi.”